Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1787 + 1788


Một cảm giác tê dại lan tỏa từ cổ tay ra đến toàn thân.
Cảm giác như cả dòng m.á.u trong cơ thể đều rung động vì nó.
Cô ngửa cổ, giọng khàn khàn:
"Đừng..."
Người này đúng là quá nhiều chiêu trò.
Daneil di chuyển môi đến mũi cô, hôn nhẹ một cái, tay cũng theo đó mà vòng ra phía sau, mở khóa chiếc áo n.g.ự.c của cô.
Trong khách sạn không bật đèn, căn phòng tối tăm và u ám.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, gió lạnh thổi từng cơn.
Bùi Sam Sam  lại không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ thấy như mình đang bị thiêu đốt trên lửa, cả người nóng bừng lên, nhưng lại không tìm thấy lối thoát.
Cô không biết lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên lộn người, đè Daneil xuống giường, hai tay chống lên n.g.ự.c anh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Daneil nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng bỏng.
Bùi Sam Sam  cúi xuống, cũng bắt chước anh, cắn lên môi mỏng của anh, rồi xuống cằm, yết hầu...
Trong phòng, tiếng rên rỉ trầm thấp của người đàn ông vang lên rõ ràng.
Giọng khàn khàn, quyến rũ.
Bùi Sam Sam  nghe mà tai tê dại, từ đêm hôm đó khi giúp anh thay thuốc, cô đã có chút nghĩ tới việc này rồi.
Khi môi cô di chuyển xuống dưới, bất ngờ chạm  phần phải vải thô ráp.
Bùi Sam Sam  đưa tay sờ, chỉ cảm thấy làn vải ẩm ướt.
"..."
Cô suýt nữa quên mất, vết thương của anh vẫn chưa lành.
Cô có vẻ như hơi quá nôn nóng.
Bùi Sam Sam  ngay lập tức lấy lại lý trí, từ từ rời khỏi người Daneil : "Tôi... tôi đi tắm đây."
Daneil giữ chặt cổ tay cô, lại đè cô xuống giường, thấp giọng hỏi:
 "Chạy đâu?"
"Tôi đâu có chạy... Vết thương của anh bị hở rồi, để tôi bảo khách sạn mang thuốc khử trùng tới. Một lát nữa tôi thay băng cho anh."
"Vậy thì đừng phí phạm."
Bùi Sam Sam  còn chưa kịp hiểu hết ý của anh thì Daneil đã kéo áo cô lên, tay anh thăm dò vào bên trong.
Mỗi một vùng da thịt như một vùng cấm, làm cho m.á.u huyết cô sôi lên.
Bùi Sam Sam  thở gấp, tay nắm chặt áo anh, tầm mắt dần mờ đi.
Daneil không biết từ lúc nào đã lấy ra món đồ mà anh mua ở cửa hàng tiện lợi.
Bùi Sam Sam  thực sự không ngờ mình lại lao vào cuộc chiến như vậy.
Phải công nhận, khi một người đàn ông không được thỏa mãn, thì anh ta sẵn sàng bỏ mặc tất cả.
Nhưng dù vậy, Bùi Sam Sam  vẫn không quên vết thương của anh, tay thỉnh thoảng vẫn đặt lên miếng băng gạc trước n.g.ự.c anh, kiểm tra xem m.á.u có tràn ra không.
May mà cô đã thay thuốc cho anh, biết vết thương không quá nặng.
Nếu không, anh làm đến giữa chừng mà mất m.á.u quá nhiều phải vào viện, cô có thể nhân cơ hội để nổi tiếng trên mạng mất.
Trong lúc những ý nghĩ lộn xộn này hỗn loạn đầy trong đầu, điện thoại không biết bị ném đi đâu đó bắt đầu rung lên mạnh mẽ.
Bùi Sam Sam  định đi tìm điện thoại nhưng bị Daneil giữ tay lại, anh nói: "Tập trung một chút."
"Ừm..."
Hơi thở dần dần nặng nề hơn.
Điện thoại vẫn tiếp tục rung lên không ngừng ở góc phòng.
Không biết đã qua bao lâu, căn phòng  yên tĩnh trở lại.
Bùi Sam Sam  bò xuống giường, đang hổn hển thở thì điện thoại lại reo lên.
Cô đứng dậy, đi ra cửa, mò mẫm tìm điện thoại trong đống đồ lộn xộn.
Là cuộc gọi từ mẹ cô.
Bùi Sam Sam  vốn không muốn nhận cuộc gọi trong tình cảnh này, nhưng cô vừa mới bỏ qua một cuộc gọi, nếu không nhận thì mẹ cô có thể sẽ lo lắng, tưởng cô gặp chuyện gì.
Bùi Sam Sam  bắt máy:
 "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
 
 
Chương 1788
Ở đầu dây bên kia, mẹ Bùi Sam Sam  hỏi:
 "Sam Sam, con lại đang làm việc à?"
Bùi Sam Sam  lắp bắp trả lời:
 "À... vâng, không làm việc thì còn làm gì nữa."
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bùi Sam Sam  quay lại nhìn một cái về phía người đàn ông đang đi tới, rồi vội vàng quay đi, tiếp tục nói:
 "Mẹ, con đang bận lắm, nếu không có gì quan trọng thì con cúp máy trước, tối con gọi lại cho mẹ nhé."
Mẹ Bùi Sam Sam  nói:
"Được rồi, con bận thì thôi, mẹ và ba con chỉ còn hai trạm nữa là đến, khi nào con xong việc thì gọi ba mẹ, chúng ta cùng đi ăn trưa."
"Đợi chút!"
Bùi Sam Sam  vội vàng hỏi:
 "Mẹ, hai người đến Nam Thành rồi à?"
"Đúng vậy, ba con có một người bạn có con gái lấy chồng, chúng ta tiện đường qua xem con luôn"
Mẹ Bùi trả lời:
 "Con đang bận mà, không cần lo cho ba mẹ, ba mẹ biết đường, không làm phiền con đâu."
Cho đến khi nghe thấy tiếng bận của điện thoại, Bùi Sam Sam  vẫn còn đang ở trong trạng thái sốc.
Daneil ngồi xổm trước mặt cô, chưa kịp lên tiếng hỏi, thì Bùi Sam Sam  đột ngột đứng bật dậy, cuống quýt tìm quần áo, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Xong rồi xong rồi xong rồi, mình c.h.ế.t mất..."
Daneil liếc mắt nhìn, tiện tay nhặt chiếc áo lót trên sàn đưa cho cô.
Bùi Sam Sam : "..."
Cô không còn thời gian để làm dáng, liền thẳng tay nhận lấy và mặc luôn trước mặt anh.
Khi Bùi Sam Sam  đang vội vã tìm quần áo và mặc vào, thì Daneil đã bình tĩnh nhặt quần áo của mình từ trên sàn, mặc xong xuôi rồi đứng ở cửa đợi cô.
Sau khi Bùi Sam Sam  xỏ giày vào, thấy anh dựa vào tường, vẻ mặt sẵn sàng ra ngoài, cô hỏi:
 "Anh làm gì vậy?"
Daneil trả lời rất thản nhiên:
 "Tôi đi cùng em."
Bùi Sam Sam  từ chối liền ba lần:
"Anh đừng đi, anh đi làm gì, nếu mẹ tôi thấy anh, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t tôi!"
"Yên tâm, tôi sẽ giúp em che giấu."
Bùi Sam Sam  không muốn để ý đến anh, cầm điện thoại chạy xuống dưới bắt taxi, cả người cuống cuồng như con kiến trên chảo nóng.
Daneil không hiểu vì sao cô lại lo lắng như vậy, từ từ mở miệng nói:
"Em cứ nói với mẹ là em đi quay ngoại cảnh, rồi gửi tin nhắn cho cô Nguyễn, như vậy là xong."
Bùi Sam Sam : "..."
Hình như có lý đấy.
Tuy nhiên—
Cô từ từ quay lại nhìn Daneil , mắt híp lại, ý tứ khó đoán.
Daneil : "?"
Cảm giác cổ anh bỗng nhiên lạnh buốt.
Bùi Sam Sam  nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nguyễn Tinh Vãn, vừa lạnh lùng nói:
 "Anh có kinh nghiệm nhỉ, chắc là không ít lần lừa gái ra ngoài hả."
Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.
Anh l.i.ế.m môi, tiến lên muốn giải thích:
"Không phải như vậy, tôi không có..."
Daneil chưa nói hết câu, thì Bùi Sam Sam  đã bắt được taxi, cúi người lên xe, đóng cửa rầm một cái.
"..."
Xong rồi.
Thời gian qua, cuối cùng họ cũng có chút tiến triển.
Daneil một tay chống hông, nhìn chiếc taxi rời đi, khuôn mặt đầy hối hận.
Tại phòng làm việc, Nguyễn Tinh Vãn vừa nhận được tin nhắn của Bùi Sam Sam , thì có một cô gái đến gõ cửa:
"Chị Tinh Vãn, ngoài cửa có hai bác nói là đến tìm chị Sam Sam."
Nguyễn Tinh Vãn lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa:
 "Chị biết rồi, em đi lấy nước đi."
"Vâng."
Nguyễn Tinh Vãn đi ra cửa, thấy ba mẹ của Bùi Sam Sam  đang đứng ở đó, cô tiến lại gần nói:
"Chào chú dì, cháu là bạn của Sam Sam ạ."
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận