Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1863 + 1864


Khi vừa bước vào studio, Bùi Sam Sam đột nhiên nhớ đến việc Daniel đang đi gặp Chu Từ Thâm, liền gọi điện cho anh:
“Anh còn ở chỗ Chu Từ Thâm không? Tinh Tinh đang qua đó rồi.”
Daniel đáp:
“Anh đang trên đường về studio. Đi cùng nhau về nhà không?”
Bùi Sam Sam nói:
 “Em hẹn Tinh Tinh đi ăn lẩu rồi. Nhưng anh đến đúng lúc, giúp em mang hành lý về đi, cái vali này nặng quá.”
Daniel: “…”
Anh hỏi:
 “Anh không thể đi cùng à?”
Bùi Sam Sam: “…”
Cô đáp:
“Anh không có bạn bè của mình sao?”
Daniel nghiêm túc trả lời:
 “Có, nhưng vì bạn của em mà họ đã phải rời xa quê hương rồi.”
Hai người đôi co vài câu, Bùi Sam Sam không nhịn được mà bật cười. Quả thực, đây là kiểu đối thoại vô thưởng vô phạt.
Nhưng có lẽ, tình cảm chính là như vậy. Trong những ngày tháng bình thường, ấm áp, người ta lại tìm thấy sự thú vị.
Đôi khi cãi nhau chút đỉnh, cũng thấy vui vui.
Khi Nguyễn Tinh Vãn vừa đến cửa văn phòng của Chu Từ Thâm, thì Lâm Nam từ trong bước ra.
Cô nhỏ giọng hỏi:
 “Anh ấy đang bận à?”
Lâm Nam đáp:
“Hiện tại Chu tổng đang xử lý tài liệu, nửa tiếng nữa có một cuộc họp… Tôi sẽ dời lịch họp sang 5 giờ 30.”
Nguyễn Tinh Vãn ngăn anh lại:
 “Không cần đâu, tôi chỉ đưa đồ rồi đi ngay. Anh cứ làm việc của mình, đừng bận tâm đến tôi.”
Lâm Nam liếc nhìn chiếc hộp mà Trần Bắc đang ôm, thầm nghĩ, nếu không phải Nguyễn Tinh Vãn mang đến, thì lễ tân chắc đã báo cảnh sát vì tưởng là b.o.m rồi.
Anh khẽ gật đầu, mở cửa văn phòng cho cô.
Khi cô bước vào, Chu Từ Thâm đang đứng trước cửa sổ kính lớn, nói chuyện điện thoại.
Cô bảo Trần Bắc đặt đồ lên bàn làm việc rồi rời đi.
Sau đó, cô tìm một con d.a.o nhỏ để mở hộp.
Vừa mở được nửa chừng, giọng trầm thấp của Chu Từ Thâm vang lên bên tai:
“Cái gì vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Quà của Sam Sam từ nước ngoài gửi về cho anh.”
Chu Từ Thâm: “?”
Anh nói:
“Không cần thiết đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn hiểu anh đang nghĩ gì, bật cười:
 “Anh nghĩ đi đâu vậy? Là quà cặp đôi, em cũng có.”
Nói xong, cô mở xong hộp, đặt d.a.o xuống, vừa định lấy món quà ra thì Chu Từ Thâm đã đưa điện thoại cho cô:
 “Để anh.”
Cô định nói gì đó, nhưng lại thấy điện thoại của anh vẫn đang hiển thị trong cuộc gọi.
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Chu Từ Thâm vừa lấy đồ ra vừa nói:
 “Người ở đầu dây là ba em.”
Cô liếc anh một cái, rõ ràng đã nhìn thấy, cần gì phải nói.
Cô cầm lấy điện thoại, bước đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng nói:
 “Ba à.”
Giọng nói của William mang theo tiếng cười:
 “Hôm nay tan làm sớm vậy à?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Chưa đâu ạ. Con đến đưa đồ cho Chu Từ Thâm, lát nữa sẽ đi.”
Ngừng một lát, cô lại hỏi:
 “Ba, ba và Tiểu Thầm ở London thế nào rồi?”
William đáp:
“Tiểu Thầm đã vào học được một thời gian rồi, con yên tâm. Thằng bé hòa nhập rất tốt, quan hệ với bạn bè và thầy cô đều ổn, mọi người ai cũng quý mến nó.”
Nghe vậy, khóe môi Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhếch lên:
“Tiểu Thầm lúc nào cũng vậy, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến.”
 
 
Chương 1864
Sau một lúc trò chuyện với William, Nguyễn Tinh Vãn cúp máy.
Cô quay người, bước tới gần Chu Từ Thâm, đưa điện thoại trả lại anh, ánh mắt không khỏi liếc qua món đồ điêu khắc băng trên bàn.
Món quà này lớn gấp đôi cái của cô, đặt trên bàn làm việc của Chu Từ Thâm lại càng thêm nổi bật.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
 “Đẹp đúng không? Sam Sam cô ấy…”
Chu Từ Thâm ngắt lời:
“Em không phải muốn biết tình hình của William và Tiểu Thầm thế nào sao, sao không hỏi?”
Cô khẽ thở dài, quay lại nhìn anh, trầm giọng nói:
“Đúng là em rất muốn biết. Nhưng chuyện này hỏi nhiều cũng phiền. Có tiến triển thì tốt, còn không, chắc chắn ba em sẽ là người đau lòng nhất. Dù sao trước đây chúng ta đều rõ, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, thời gian vẫn còn dài mà.”
Chu Từ Thâm nhướn mày, vươn tay vén những sợi tóc rối bên tai cô:
 “Mỗi lần chuyện gì em cũng hiểu lý lẽ hơn ai hết. Nhưng khi chuyện xảy ra với em, em lại tự trách mình hơn bất cứ ai.”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh đang nhắc đến căn bệnh của cậu nhóc.
Cô khẽ nói:
 “Chuyện này sao giống nhau được? Vả lại, thật sự là do em…”
Chu Từ Thâm cắt ngang:
 “Đừng nói chuyện này nữa. Em đến đây chỉ để đưa đồ à? Hay định đợi anh tan làm?”
Nguyễn Tinh Vãn cầm lấy túi đồ của mình:
“Không đợi đâu, em và Sam Sam định đi ăn lẩu.”
Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi người tiến lại gần:
 “Đi luôn vậy à?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh:
 “Đúng thế, chẳng phải lát nữa anh còn họp sao? Em không làm phiền anh nữa.”
“Ở bên em, sao gọi là làm phiền được?”
Cô không nhịn được cong khóe môi, nhẹ đẩy n.g.ự.c anh:
 “Thôi nào, Sam Sam đang đợi em đấy. Anh làm việc đi, em sẽ chờ… anh ở nhà.”
Cô chưa kịp nói hết, môi đã bị anh hôn.
Sau một hồi, Chu Từ Thâm mới buông cô ra, dặn dò:
“Đừng ăn cay quá, về sớm nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm:
 “Biết rồi. Em đi đây.”
Khi cô rời đi, cửa vang lên tiếng gõ.
Chu Từ Thâm thu lại cảm xúc trên mặt, nhàn nhạt nói:
 “Vào đi.”
Lâm Nam bước vào:
 “Chu tổng, mọi công việc chuẩn bị cho buổi tiệc trên du thuyền đã hoàn tất.”
Chu Từ Thâm ngồi xuống ghế, không biết đang suy nghĩ gì, không đáp lời.
Lâm Nam cẩn thận hỏi:
 “Chu tổng?”
Anh ngừng một lúc, sau đó giọng nói lạnh hơn vài phần:
 “Cứ làm theo kế hoạch ban đầu.”
Lâm Nam khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Tại quán lẩu, Bùi Sam Sam vô cùng phấn khích, vừa vào đã gọi ngay một phần thịt bò siêu cay, rõ ràng là thèm không chịu được.
Nếu không vì nghĩ Nguyễn Tinh Vãn đang mang thai, cô đã gọi cả nồi lẩu siêu cay cho mình rồi.
Nguyễn Tinh Vãn vừa rót nước cho cô vừa nói:
“Cậu ăn từ từ thôi, ăn cay quá coi chừng dạ dày không chịu được.”
Bùi Sam Sam đáp:
 “Không sao, nhà mình có thuốc dạ dày. Thỉnh thoảng phóng túng một lần, đau nhưng sướng.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
 “Daniel nhà cậu sao không đi cùng?”
Nghe hai chữ “nhà cậu”, Bùi Sam Sam lập tức bị sặc nước, mặt đỏ bừng dù còn chưa ăn.
Cô nhỏ giọng:
 “Còn chưa kết hôn, sao đã là nhà mình được…”
“Cậu quên rồi à, lúc trước cậu nói  mình thế nào?”
Bùi Sam Sam nhớ lại, trước đây cô cũng từng một câu “Chu Từ Thâm nhà cậu”, một câu “Chu tổng nhà cậu”.
Đúng là ông trời có mắt, nhân quả chẳng bỏ sót một ai!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận