Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1683 + 1684


Bất kể là âm thầm xuất hiện bên cạnh cô, hay công khai xâm nhập vào cuộc sống của cô, những việc cậu làm đều không ngừng khiến cô chìm đắm, không thể kháng cự.
Đây là chàng trai mà cô thích, là người rực rỡ nhất mà cô từng thấy.
Một lúc sau, một luồng gió không biết từ đâu thổi vào, Hứa Loan cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nói với Nguyễn Thầm:
"Trễ rồi, em vào ngủ đi."
Nguyễn Thầm nhìn cô:
"Hửm?"
Hứa Loan nói:
"Chị ngủ sô pha, em về phòng ngủ đi."
Nguyễn Thầm đáp:
"Không cần."
Hứa Loan đứng lên:
"Thôi nào, lúc này đừng quá lịch sự như thế nữa, em vẫn đang ốm đó, ngủ ở đây chỉ làm bệnh nặng thêm..."
Trong khi nói, cô đã đưa tay kéo Nguyễn Thầm dậy, tay kia cũng kéo chăn ra.
Hành động này của cô quá bất ngờ, Nguyễn Thầm rõ ràng không kịp phản ứng. Khi cậu định giật lại chăn thì đã không kịp nữa.
Lời cuối cùng của Hứa Loan còn chưa dứt, ánh mắt cô đã không kìm được mà dừng lại ở chỗ rõ ràng nhất.
Trong phòng một lần nữa rơi vào im lặng, khác biệt là giờ đây pha thêm một vài hơi thở nóng bỏng khó tả.
Trong không khí, hormone của nam nữ giao thoa và va chạm không tiếng động, như muốn xé toạc màn đêm một cách mãnh liệt.
Những rung động mập mờ chực chờ bùng nổ, hơi thở bị kìm nén, khao khát chế ngự, tất cả như ùa ra khỏi khe hở đó, gần như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Giống như những dây leo mọc tràn lan điên cuồng, lấp đầy cả căn phòng trong chớp mắt.
Hứa Loan im lặng vài giây, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kéo chăn đắp lại:
"Thôi em cứ ngủ ở đây đi, chị..."
Cô vừa định quay người rời đi, lại phát hiện bàn tay mình kéo Nguyễn Thầm, không biết từ lúc nào đã thành cậu nắm lấy tay cô.
Nguyễn Thầm nhìn cô, đôi mắt rõ ràng tĩnh lặng mà sâu thẳm, lại nóng rực đến mức cô không dám đối diện.
Chỗ cổ tay bị cậu nắm lấy nóng đến mức khiến linh hồn cô run rẩy.
Hứa Loan vừa định mở miệng:
"Em..."
Nguyễn Thầm giọng khàn khàn:
"Em có thể hôn chị không?"
Hàng mi Hứa Loan khẽ run, không trả lời.
Câu này... phải trả lời thế nào đây...
Huống chi cô cảm giác, nếu hôn rồi, bầu không khí đến mức này e rằng càng khó kiểm soát.
Mặc dù trong lòng biết không nên như vậy, nhưng cô vẫn không thể thốt ra lời từ chối.
Thậm chí, cô còn nghĩ, cùng lắm thì bất chấp một lần.
Cậu từng vì cô mà đánh cược cả tiền đồ và tương lai, cô còn sợ gì nữa.
Trong vài giây ngắn ngủi này, Hứa Loan nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Tần Vũ Huy, nghĩ đến những chú bảo vệ ở khu chung cư vì Nguyễn Thầm mà quan tâm đến cô, nghĩ đến đêm đó Nguyễn Thầm đứng dưới lầu nhà cô cả đêm.
Những hình ảnh hỗn loạn đó cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô hoàn toàn mơ hồ, ý thức cũng không còn rõ ràng.
Cho đến khi đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau nhẹ.
Hứa Loan cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, phát hiện không biết từ lúc nào mình đã nằm trên sô pha.
Chàng trai mà cô từng khen trong lòng là có chừng mực, giờ đây đã không còn giữ được chừng mực nữa. Hơi thở nóng rực phả lên tai cô, mang theo một thứ dục vọng mãnh liệt.
Nụ hôn của Nguyễn Thầm rơi xuống cổ trắng nõn của cô, mỗi nơi đều như sắp bị thiêu đốt.
Khi Hứa Loan dùng cả hai tay nắm lấy áo cậu, nhắm mắt lại, cậu đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh đèn, Hứa Loan mở mắt nhìn cậu, đôi mắt ướt át, môi bị cậu cắn đến sưng đỏ.
Nguyễn Thầm quay mặt sang hướng khác, ngồi dậy, yết hầu nổi lên, cậu nói bằng giọng khàn khàn:
"Chị vào phòng ngủ đi."
 
 
Chương 1684
Đầu óc Hứa Loan vẫn còn mơ hồ, cổ áo trượt xuống vai, hơi thở phập phồng, trên xương quai xanh còn lưu lại hai dấu ấn mập mờ.
Cô l.i.ế.m môi đỏ mọng, chậm rãi ngồi dậy kéo lại quần áo, định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng khô khốc, liền cầm cốc nước trên bàn uống liền mấy ngụm.
Hứa Loan ho khẽ:
"Hay... hay là em vào ngủ đi, chị ngủ ở đây là được..."
Lời còn chưa nói xong, cổ tay cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt.
Nguyễn Thầm kéo cô thẳng vào phòng ngủ.
Cho đến khi nằm trên giường, bị chăn quấn kín mít, Hứa Loan vẫn chưa kịp phản ứng.
Kịch bản này không nên như vậy mà.
Cô quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Thầm nằm quay lưng về phía mình, không nhịn được mà lên tiếng:
"Em không lạnh sao?"
Nguyễn Thầm khẽ "ừm" một tiếng:
"Em nóng."
Hứa Loan nhìn lên trần nhà vài giây, hơi động đậy, kéo chăn từ dưới thân mình ra, đắp lên người cậu.
Nguyễn Thầm không nhúc nhích, nhưng Hứa Loan có thể cảm nhận được lưng cậu căng cứng như dây đàn.
Sau khi đắp chăn cho cậu, Hứa Loan đưa tay qua eo cậu.
Nguyễn Thầm lập tức cứng người, nghe thấy giọng cô úp mặt vào lưng cậu, rất nhẹ, rất trầm:
"Đừng động đậy."
Hứa Loan nhắm mắt lại, chỉ dựa vào cảm giác, tay cô nhẹ nhàng kéo áo cậu lên, từ từ trượt xuống vùng bụng, rồi đến mép quần thể thao.
Khoảnh khắc bị nắm lấy, một tiếng rên khẽ tràn ra từ cổ họng Nguyễn Thầm.
Giọng Hứa Loan run rẩy:
"Cũng đừng nói gì, đừng nói gì hết..."
Cô thật sự cảm thấy mình sắp phát điên, lý trí nói rằng không thể làm như vậy, nhưng bản năng cơ thể và cảm xúc lại không thể kiểm soát.
Cô hiểu tại sao Nguyễn Thầm lại dừng lại, cũng biết cậu sẽ không bao giờ ép buộc cô.
Nhưng chính vì như thế, cô lại càng thương cậu, càng yêu cậu nhiều hơn.
Cô sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu.
Trong bóng tối ấyd, mọi thứ đáng lẽ phải im lặng tuyệt đối, nhưng tiếng mưa rơi không ngừng vỗ vào cửa sổ, trầm đục mà ồn ào.
Chúng đã phần nào che đi những tiếng thở khe khẽ đầy mập mờ trong phòng.
Trong bóng đêm, Nguyễn Thầm vẫn mở mắt, quai hàm căng cứng, trán lấm tấm mồ hôi, từng mạch m.á.u trên cổ hiện rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, cơn choáng váng như núi lở sóng trào cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Loan âm thầm thở phào, cảm giác tay mình như sắp không còn sức, hơi thở cũng dần ổn định.
Cô rút tay về, cảm thấy cả người đều đẫm mồ hôi.
Cần phải tắm một lần nữa.
Cô kéo chăn ra:
"Chị... chị đi tắm trước, em... tự xử lý đi."
Mãi lâu sau, Nguyễn Thầm mới khàn giọng đáp:
"Được."
Hứa Loan lập tức chạy vào phòng tắm, mở nước nóng xối lên toàn thân.
Cơn nóng bức dồn nén ấy, theo hơi nước Bay lên, càng lúc càng lan tỏa.
Lan khắp tứ chi, xương tủy.
Hứa Loan nhanh chóng tắm rửa, rồi chạy ra phòng khách nằm lên sô pha, kéo chăn trùm kín đầu.
Trong phòng ngủ, Nguyễn Thầm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ném tờ giấy vào thùng rác, rồi lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo ra.
Khi ra ngoài, cậu chỉ thấy chăn trên sô pha cuộn thành một đống.
Cậu mím nhẹ khóe môi, vừa định nói gì đó, giọng Hứa Loan đã vang lên từ trong chăn:
"Nếu em còn không nghe lời, chị sẽ gọi xe đi đấy."
Nguyễn Thầm đứng đó hai phút, nhìn cô khẽ cười không thành tiếng, sau đó quay người vào phòng tắm.
Cho đến khi tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, Hứa Loan mới kéo chăn xuống, thở dài một hơi.
Đây có lẽ là chuyện điên rồ nhất cô từng làm trong đời.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận