Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1777 + 1778


Nguyễn Thầm nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với William.
Một lúc lâu sau, giọng William mới lại vang lên:
"Hai mươi năm qua, ta xin lỗi, ta biết dù nói gì thì cũng không có tác dụng, nhưng ta vẫn muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho hai anh em các cậu."
"Chỉ cần cậu có bất kỳ suy nghĩ, yêu cầu hay ý kiến gì, cậu đều có thể nói ra. Nếu không muốn ra nước ngoài, chúng ta có thể bàn lại. Ta chỉ là đưa ra lời khuyên, không phải bảo cậu phải làm theo những gì ta nói. Chỉ cần cậu không hối hận với lựa chọn của mình và có khả năng bảo vệ bản thân cũng như những người cậu muốn bảo vệ, ta sẽ không ngăn cản."
Nguyễn Thầm vẫn không đáp lại, ánh sáng đèn đường bên ngoài lóe lên chiếu trên khuôn mặt cậu, tạo thành những bóng tối lớn.
Trong xe lại chìm vào im lặng.
William cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt ông rơi vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ông rất rõ ràng, khoảng cách và sự ngăn cách giữa ông và Nguyễn Thầm không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Dù có sốt ruột thì cũng chẳng ích gì.
Nửa tiếng sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng Lâm gia .
Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm đã đứng đợi ở đó. Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Thầm xuống xe, cô lập tức bước nhanh về phía cậu, kéo tay áo cậu và chăm chú nhìn từ đầu đến chân, đôi mày khẽ nhíu lại, gương mặt đầy lo lắng:
 "Em có bị thương ở đâu không? Mấy ngày nay em gầy đi nhiều quá, trong sở cảnh sát không có gì để ăn à?"
Nguyễn Thầm khẽ đáp:
 "Em không sao, em đã ăn rồi."
Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gỡ bỏ được khối đá trong lòng, cô không nói gì thêm, chỉ nói:
 "Vào nhà đi, chị đã nấu cơm rồi, ăn xong tắm rửa ngủ một giấc cho khỏe."
Nguyễn Thầm đứng yên tại chỗ, không động đậy, nhìn vào trong nhà, đôi mày khẽ nhíu lại.
Chu Từ Thâm liếc nhìn cậu một cái:
 "Đứng đó làm gì, đợi tôi mời cậu vào à?"
Nguyễn Thầm: "..."
Gặp phải ánh mắt đầy cảnh cáo của Chu Từ Thâm, Nguyễn Thầm mím chặt môi, không nói gì, bước vào trong.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn theo bóng cậu, rồi mới quay sang William nói:
"Ba, tiểu Thầm nó..."
William mỉm cười:
 "Không sao đâu, vào đi."
Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm vốn đã ăn cơm rồi, nhưng khi thấy chỉ còn lại Nguyễn Thầm và William ở bàn ăn, không khí có chút ngượng ngùng, không tránh khỏi cảm giác không thoải mái.
Cô vừa định ngồi xuống, thì Chu Từ Thâm kéo tay cô:
 "Giang Nguyên gọi em."
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người:
"Cậu ấy gọi em khi nào?"
Cô ngừng lại một chút, rồi hỏi:
"Cậu ấy gọi em làm gì?"
"Em mấy ngày nay ăn uống không tốt, bảo cậu ấy kiểm tra thử xem."
Nói xong, Chu Từ Thâm liền kéo cô đi.
Cả phòng khách rộng lớn chỉ còn lại William và Nguyễn Thầm.
William liếc nhìn món ăn trên bàn, nhớ những món mà Nguyễn Thầm thích.
Nguyễn Thầm chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, chuẩn bị rời đi.
William lạnh lùng lên tiếng:
"Món này đều là chị của cậu tự tay nấu cho cậu đấy, nếu cậu không muốn chị ấy lo lắng, thì ăn thêm một chút đi. Cậu vừa nghe thấy rồi đấy, trong thời gian này, chị cậu mang thai cũng không được thoải mái."
Nguyễn Thầm đứng im trong hai giây rồi lại ngồi xuống.
William gắp thêm thức ăn vào bát cậu, tiếp tục nói:
 "Hiện tại tình huống đặc biệt, chị cậu và những người bạn của cô ấy đều đang ở đây. Ta biết chắc cậu không muốn, nhưng ngoài cửa có xe, ăn xong rồi cậu muốn đi đâu có thể để tài xế đưa đi, hoặc tự lái xe, nhưng phải luôn giữ liên lạc với ta."
 
 
Chương 1778
Đứng trước cửa phòng Giang Nguyên, Nguyễn Tinh Vãn dựa vào tường, lén lút hé một mắt quan sát cảnh tượng trong phòng khách.
Từ xa, cô đã cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng và không tự nhiên lan tỏa từ dưới chân lên.
Dù vậy, cảnh tượng mà ba cô và tiểu Thầm ngồi đối diện nhau vẫn rất ấm áp.
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, bật chế độ im lặng và chụp lại cảnh này.
Chu Từ Thâm đứng sau lưng cô, tựa vào khung cửa, lên tiếng một cách thảnh thơi:
 "Quả nhiên em vẫn giữ thói quen này."
Nguyễn Tinh Vãn : "..."
Cô quay lại trừng mắt nhìn anh, sau đó ra hiệu im lặng, định chụp thêm vài tấm nữa.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa cầm điện thoại lên, giọng của Giang Nguyên vang lên từ trong phòng:
 "Vậy tôi có thể hỏi hai người, hai người đứng ngoài cửa cả đêm không chịu để người ta ngủ, là có vấn đề gì à?"
Chu Từ Thâm liếc nhìn anh một cái, Giang Nguyên lập tức quay trở lại phòng, giơ tay ra hiệu rằng họ muốn đứng ngoài bao lâu cũng được.
Nguyễn Tinh Vãn lại chụp thêm hai tấm nữa, rồi cất điện thoại, kéo Chu Từ Thâm vào trong, đóng cửa lại nói:
 "Ê, không thì cậu cũng giúp tôi làm tư vấn tâm lý cho em trai tôi đi, lần trước tôi thấy cách làm của cậu khá hiệu quả đấy."
Giang Nguyên tựa người vào sofa, lười biếng lên tiếng:
"Cách làm gì, chỉ là tôi nói bừa thôi, làm sao lừa được thằng em thông minh như cậu ấy."
Nguyễn Tinh Vãn : "..."
Cảm giác như bị mỉa mai.
Chu Từ Thâm nắm tay Nguyễn Tinh Vãn , ngồi xuống:
 "Cậu kiểm tra giúp cô ấy một chút, dạo này cô ấy ăn uống không tốt."
Giang Nguyên đáp:
 "Cái này bình thường thôi, trong thời kỳ mang thai, buồn nôn và chán ăn là do hormone thay đổi, ăn uống kém là chuyện thường, qua một thời gian là ổn."
Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục đề tài:
"Nhưng lần này tôi mang thai cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với lần trước, không bị buồn nôn như trước, chỉ là không có cảm giác thèm ăn nhiều, còn lại thì mọi thứ đều ổn."
"Đúng vậy, có một số người mang thai lần hai sẽ nhẹ nhàng hơn lần đầu, nhưng cũng có người mang thai lần hai sẽ phản ứng mạnh mẽ hơn lần đầu"
Giang Nguyên điều chỉnh lại tư thế, tìm chỗ ngồi thoải mái, rồi tiếp tục nói
 "Tình trạng của cô hiện tại là bình thường. Tôi đã nói rồi, việc uống thuốc Đông y sẽ có tác dụng phụ, nhưng ở mức độ này thì không có gì đáng lo."
Nguyễn Tinh Vãn gật nhẹ đầu:
 "Tôi hiểu rồi."
Chu Từ Thâm không vui:
 "Vậy cô ấy không ăn được thì sao?"
Nguyễn Tinh Vãn quay lại nhìn anh:
"Thật ra cũng không phải là không ăn được, chỉ là thỉnh thoảng không có cảm giác thèm ăn thôi, vẫn ăn được."
"Vậy mà ăn ít đi nhiều như vậy à?"
"Thực ra... có thể là mấy ngày trước ăn nhiều mơ xanh quá."
Giang Nguyên: "..."
Chu Từ Thâm: "..."
Nguyễn Tinh Vãn cũng có chút xấu hổ, thì thầm với Chu Từ Thâm:
 "Anh quên rồi à, lần trước khi em mang thai, lúc đầu em cũng giảm cân rất nhiều, nhưng sau này khi thai kỳ lớn lên, em lại tăng cân khá nhiều."
Chu Từ Thâm:
 "Không thấy."
"Thật đấy, không tin thì hỏi bạn em đi."
Giang Nguyên ngồi đối diện, tay chống cằm nhìn hai người nói chuyện như kiểu đang tranh luận, buồn bã lên tiếng:
 "Hai người có thể về phòng mình mà nói chuyện này không? Tôi muốn ngủ rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn mới nhận ra, mặt cô hơi đỏ lên, kéo Chu Từ Thâm đứng dậy:
"Vậy chúng tôi đi trước nhé, cậu ngủ đi."
Tới cửa, Nguyễn Tinh Vãn lén dựa vào tường nhìn qua khe cửa, xác nhận hai ngư đã ăn xong, rồi mới bước ra ngoài.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận