Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2387 + 2388


Chuyến đi đến London rất dài, khi ba đứa trẻ chơi đến mệt rồi ngủ thiếp đi, Hứa Loan cũng tựa vào vai Nguyễn Thầm nhắm mắt lại.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.
Hứa Loan duỗi người một cái, rồi nhận ra Nguyễn Thầm không biết đã đi đâu.
Cô vừa định đứng dậy vận động một chút thì Nguyễn Tinh Vãn đi đến: "Dậy rồi à?"
Hứa Loan gật đầu: "Nguyễn... Nguyễn Thầm đâu?"
"Em ấy đi bàn công việc với Chu Từ Thâm rồi, nếu cậu đói thì mình dẫn cậu đi ăn nhé."
"Không cần đâu, mình chưa đói."
Hứa Loan ngồi lại xuống ghế
 "Còn Sam Sam và Daniel đâu, sao không đi cùng chúng ta?"
Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống cạnh cô: "Năm nay bọn họ không đi London, về nhà ba mẹ của Sam Sam ăn Tết rồi."
"Vậy là mỗi dịp tết bọn họ sẽ về London một năm, về nhà ba mẹ Sam Sam một năm à?"
"Chắc là thế."
Hứa Loan mỉm cười: "Vậy cũng tốt."
Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Hả?"
"Cậu và Tiểu Thầm sau này mỗi năm sẽ về London à, hay sao?"
Hứa Loan: "…"
Cô ho một cái: "Mình… mình cũng không biết."
Nguyễn Tinh Vãn cười: "Đừng lo lắng quá, ba mình thật ra không khó tính đâu, mà Tiểu Thầm lại rất yêu cậu, ông ấy sẽ không làm khó cậu đâu."
Hứa Loan nhẹ nhàng mím môi, cúi đầu không nói gì.
Cô thực sự có chút lo lắng.
Ba năm trước, khi Nguyễn Thầm gặp chuyện, William cũng đã quay lại Nam Thành.
Họ đã gặp nhau một lần vội vã ở ngoài phòng bệnh của Tần Vũ Huy.
Nhớ đến đây, Hứa Loan đột nhiên nhận ra điều gì, bỗng ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ mọi người vì chuyện này mà..."
Nguyễn Tinh Vãn nhún vai, nụ cười trên mặt không thay đổi: "Mình cũng đã lâu không gặp ba rồi, còn Giản An và Niên Niên, Tuế Tuế, bọn chúng cũng nhớ ông ngoại."
Hứa Loan cảm thấy mũi mình cay cay, mỉm cười và nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Tinh Vãn: "Cảm ơn cậu."
Nguyễn Tinh Vãn vỗ nhẹ lên lưng cô: "Đừng khách sáo với mình, huống chi bây giờ cậu cũng phải gọi mình là chị rồi, mình nên làm vậy chứ."
Hứa Loan: "…"
Nước mắt cô đột nhiên không thể rơi xuống nữa.
Năm tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay tư nhân.
Khác với Nam Thành, lúc này London đang mưa phùn, vừa bước ra khỏi máy bay, một luồng không khí lạnh ẩm ngay lập tức ập vào mặt.
Ba đứa trẻ đều ngủ mê man, được Nguyễn Tinh Vãn, Chu Từ Thâm và Nguyễn Thầm bế trong tay.
Hứa Loan mang theo đồ đạc, đi bên cạnh Nguyễn Thầm, khẽ thở dài một hơi.
Vì công việc, cô đã đến London rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này.
Dọc đường đi, Hứa Loan luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt trên đùi, khẽ co lại.
Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay Nguyễn Thầm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hứa Loan quay đầu lại, ánh mắt cô giao nhau với ánh mắt của Nguyễn Thầm, anh nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, có anh ở đây."
Câu nói này, bất kể lúc nào, đối với cô đều có sức mạnh an ủi rất lớn.
Hứa Loan mỉm cười rồi từ từ nắm lại tay anh.
Vì có sự xuất hiện của gia đình Nguyễn Tinh Vãn, cô thực sự không còn lo lắng như ban đầu nữa.
Nhưng... dù sao, đó cũng là ba của Nguyễn Thầm.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại.
Nguyễn Thầm nhìn ra ngoài: "Đến rồi."
Chu Giản An là người chạy xuống xe đầu tiên, vừa gọi "Ông ngoại" vừa chạy về phía ngôi nhà.
Niên Niên và Tuế Tuế thì như hai chiếc đuôi nhỏ, bám theo sau.
Thấy Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm vào trong, Hứa Loan vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Thầm, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chúng ta cũng vào thôi."
 
Chương 2388
Trong phòng khách, William đã chờ cả tối, khi nghe thấy tiếng của Chu Giản An, ông lập tức đứng dậy.
Chẳng mấy chốc, ba đứa trẻ lao vào vòng tay của ông, liên tục gọi: "Ông ngoại!"
"Ông ngoại~"
"Ông ngoại~"
Trên mặt William nở một nụ cười, vì Chu Giản An giờ đã lớn, nên ông chỉ có thể bế Niên Niên và Tuế Tuế, rồi quay sang Chu Giản An nói:
 "Giản An, các cháu ngồi lâu trên máy bay chắc đói rồi, đi ăn một chút nhé."
Trên bàn ăn đã chuẩn bị một bữa tiệc đầy đủ.
Chu Giản An ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Lúc này, Chu Từ Thâm, Nguyễn Tinh Vãn, rồi Nguyễn Thầm và Hứa Loan gần như bước vào cùng một lúc.
Sau khi trò chuyện với William xong, Hứa Loan nhanh chóng đưa món quà đã mua cho ông, tay run rẩy nói:
"Chú... Chú, đây là bộ ấm trà con mua cho chú, không biết chú có thích không..."
William nhìn cô, khẽ gật đầu chào.
Tuy nhiên, vì ông đang bế Niên Niên và Tuế Tuế, nên không thể nhận quà ngay.
Hứa Loan chỉ để tay treo lơ lửng trong không trung khoảng hai giây, thì Nguyễn Thầm đã nhận lấy món quà, đưa cho người giúp việc đứng bên cạnh: "Mang vào thư phòng."
Người giúp việc vâng lời, cúi đầu rồi rời đi.
William lại nói: "Các con mệt rồi, ăn cơm trước đi."
Vừa lúc ông quay người đi, Hứa Loan không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trên bàn ăn, ba đứa trẻ liên tục nói chuyện, tạo không khí sôi nổi, bầu không khí nhìn chung khá dễ chịu, không có sự căng thẳng như cô tưởng tượng.
Sau bữa ăn, Hứa Loan cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
Cô nhận ra rằng ngoài việc là một ông ngoại hiền hậu, William còn là một người ba rất giỏi trong việc giao tiếp với con cái.
Khi nói chuyện với Nguyễn Tinh Vãn, ông thể hiện sự yêu thương, bao dung của một người ba, lời lẽ chậm rãi và tỉ mỉ.
Còn khi đối diện với Nguyễn Thầm, ông chỉ nói đúng trọng điểm, quan hệ ba con giữa họ dường như luôn duy trì một sự cân bằng, ít khi bộc lộ quá nhiều tình cảm, nhưng qua ánh mắt, Hứa Loan nhận thấy giữa họ có một sự thấu hiểu sâu sắc, chỉ cần nhìn nhau là đã biết đối phương nghĩ gì.
Hứa Loan thậm chí có thể tưởng tượng được cách họ sinh hoạt trong những năm tháng ở London.
Họ vừa là ba con, vừa là đối tác làm việc, và hơn hết là những người bạn, những người thầy tốt của nhau.
Quan hệ huyết thống quả thực là một thứ kỳ diệu.
Còn về Chu Từ Thâm, có lẽ William vẫn nhớ những chuyện rắc rối của anh trước đây, nên ông không quá quan tâm, suốt bữa ăn, ông nói với Hứa Loan còn nhiều hơn là nói với Chu Từ Thâm.
Dù chỉ nói với Hứa Loan hai câu: một câu hỏi xem cô có ăn quen món này không, một câu bảo cô nếu muốn ăn gì thì nói cho nhà bếp chuẩn bị.
Chính vì vậy, Hứa Loan cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ăn xong, mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Loan đứng trong phòng ngủ của Nguyễn Thầm, nhìn quanh một chút, thực sự, dấu vết cuộc sống của anh ở đây còn nhiều hơn cả ở biệt thự Tinh Hồ.
Trên bàn làm việc, còn có những cuốn sách anh học từ thời đại học.
Hứa Loan bước đến, vô tình lấy một cuốn lên, vừa mở một trang, cô lập tức cảm thấy đau đầu và vội vàng đặt xuống.
Cả một trang toàn là tiếng Anh, hơn nữa đều là những thuật ngữ chuyên ngành mà cô chẳng thể hiểu.
Lúc này, Nguyễn Thầm từ phía sau bước đến: "Đang xem gì vậy?"
Hứa Loan quay lại: "Sao anh không vào phòng Giản An ngủ?"
Nguyễn Thầm nhướn mày, tay chống lên bàn, vây cô lại trong vòng tay: "Sao phải vào phòng thằng bé?"
"Không phải lần trước anh..."
"Lần trước là vì sợ em cảm thấy ngại."
Hứa Loan nói: "Lần này anh không sợ em cảm thấy ngại à?"
Nguyễn Thầm khẽ cười: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận, ngượng ngùng gì nữa."
Hứa Loan nghe vậy, tai hơi ửng đỏ, mãi không thể thốt ra lời.
Nguyễn Thầm lại nói: "Em có muốn đi đâu không, mai anh sẽ đưa em đi."
Hứa Loan ngập ngừng một chút: "Em muốn đến trường của anh xem."
Anh nhẹ nhàng đáp: "Được."
Một lúc sau, Hứa Loan thử hỏi: "Ba anh, có phải vẫn còn giận Chu Từ Thâm không?"
"Không sao đâu, họ vẫn thế mà."
Hứa Loan cười: "Em ít khi thấy có ai dám làm mặt lạnh với Chu Từ Thâm như vậy."
Vậy mà anh ta lại chẳng dám phản kháng.
Cảm giác này thật sự có chút sung sướng.
Nguyễn Thầm hỏi cô: "Giờ còn căng thẳng không?"
Hứa Loan nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng cong lên: "Ba anh dễ gần hơn em nghĩ nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận