Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1721 + 1722


Cậu mím chặt khóe miệng, gửi tin nhắn cho Hứa Loan.
Nguyễn Thầm: “Hóa ra, hôn cũng có thể khiến mang thai là thật sao.”
Ngay lập tức, Hứa Loan đã trả lời.
Hứa Loan: “……”
Hứa Loan: “Sao em không nghĩ rằng, ngoài em ra chị cũng đang mập mờ với mấy người đàn ông khác nhỉ.”
Nguyễn Thầm: “Có khả năng đó, nhưng không lớn.”
Ở phía bên kia, Hứa Loan nhìn tin nhắn trên màn hình, không thể nhịn cười.
Sau khi sự việc bắt đầu bùng nổ, cô thật sự nghĩ đến Nguyễn Thầm đầu tiên, sợ cậu sẽ hiểu lầm. Nhưng khi chưa kịp lo lắng cho cậu thì cậu đã gửi tin nhắn đến.
Cảm giác được tin tưởng vô điều kiện như vậy, thật ra cũng không tệ lắm.
Bên cạnh, Bùi Sam Sam nhìn thấy nụ cười không ngừng nở trên khuôn mặt Hứa Loan, cô dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cô:
 "Bị chửi trên mạng còn cười được à?"
Hứa Loan lập tức giấu điện thoại lại, ho một tiếng:
 "Không... không có gì, chỉ là nhìn thấy một bình luận hài hước thôi."
Bùi Sam Sam nghi ngờ:
"Bình luận gì vậy? Để mình xem thử."
Hứa Loan ngại ngùng đẩy nhẹ cô :
"Aiz, mình lướt qua rồi, thật ra nghĩ lại thì cũng chẳng hài hước lắm đâu."
Bùi Sam Sam: "……"
Cô có phải đang bị chửi đến mức phân liệt rồi không?
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy có lỗi:
 "Mình vẫn nên đăng một tin đính chính trả lời lại, không thể cứ như vậy được."
Hứa Loan nói:
 "Đừng mà, ba tháng đầu mang thai không thể công khai, nếu không sẽ không tốt cho em bé. Cứ vậy đi, cũng ổn mà."
Bùi Sam Sam trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu:
"Ổn à?"
Hứa Loan gật đầu, vừa chỉnh lại tóc vừa nói:
 "Đúng vậy, dù sao mình cũng không phải lần đầu bị chửi, đã quen rồi. Để họ chửi đi, chờ sóng gió qua rồi thì ổn thôi."
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:
"Không được, mình.............."
Hứa Loan ngồi gần cô hơn một chút, nắm tay cô:
 "Nghe mình nói này, đừng lo lắng chuyện này. Thật ra, trong ngành này, bị chửi chẳng có gì, điều chúng ta sợ là không ai chú ý. Cậu thử nghĩ xem, mình bị chửi một trận, nhưng cũng kiếm được kha khá lưu lượng và độ hot, qua mấy tháng, khi mình công khai chuyện mang thai, còn có thể giải thích một chút, không phải lại thêm một làn sóng hot sao?"
Nguyễn Tinh Vãn biết rằng, Hứa Loan đang an ủi cô, hiện giờ cô có vị trí và danh tiếng, chẳng cần đến những lưu lượng "đen" này nữa.
Bùi Sam Sam suy nghĩ một chút, cảm thấy những gì Hứa Loan nói cũng hợp lý, rồi cũng nói vớiNguyễn Tinh Vãn:
"Không thì nghe cậu ấy đi? Mình nghe nói ba tháng đầu không nên để quá nhiều người biết, có kiêng kỵ, không tốt."
Hứa Loan liên tục gật đầu:
 "Đúng, đúng, cậu cứ yên tâm, thật sự không ảnh hưởng gì đâu. Cái này thì... người ngoài nói gì không quan trọng, chỉ cần người quan trọng với mình không hiểu lầm là được."
Khi nói đến đoạn cuối, giọng Hứa Loan nhỏ dần, có chút ngại ngùng.
Bùi Sam Sam nhướn mày, rồi lại thúc nhẹ Nguyễn Tinh Vãn, ý rõ ràng.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, bị họ thuyết phục rồi.
Cô nói:
 "Nhưng không thể cứ để họ chửi mãi được, vẫn là để studio ra một đính chính đi, nói là mình không có thai, chỉ là hiểu lầm, còn những thứ khác thì để sau này mình giải thích."
Hứa Loan gật đầu:
"Được."
Hứa Loan lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho trợ lý.
Vụ này coi như tạm thời được giải quyết.
Bùi Sam Sam bỗng nhớ ra điều gì, nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
"À, phải rồi, cậu còn chưa nói cho Chu Từ Thâm  về chuyện này đúng không?"
Nguyễn Tinh Vãn nói:
 "Mình gần như quên mất chuyện này rồi..."
Cô và Hứa Loan vừa về đến nhà, thì đã thấy tin tức tràn ngập trên mạng.
Lúc đó làm sao còn kịp đi nói chuyện với Chu Từ Thâm ?
Hứa Loan nói:
"Mình nghĩ cậu nên đợi anh ấy về, nói chuyện trực tiếp với anh ấy, nếu anh ấy thấy tin tức trên mạng, rồi lại nghe cậu nói là ậu mang thai, chắc chắn sắc mặt anh ấy sẽ rất thú vị."
 
Chương 1722
Lâm Nam theo sau Chu Từ Thâm bước ra từ phòng họp và ngay lập tức nhìn thấy tin tức trên mạng.
Hứa Loan mang thai?
Đang lúc anh bối rối, thì nhận được điện thoại từ Trần Bắc.
Lâm Nam ngây người một chút, sau đó kinh ngạc nói:
 “Cậu nói là phu nhân cùng Hứa Loan đi vào hiệu thuốc sao?”
Trần Bắc chỉnh lại:
 “Còn có cả Cô Bùi , lúc đó tôi phát hiện bọn họ đang quay lén, thấy họ xóa hết ảnh rồi mới rời đi, không ngờ…”
Lâm Nam lập tức hiểu ra chuyện này. Vậy nên sự kiện lần này thực ra không liên quan nhiều đến Hứa Loan?
Nghĩ đến đây, Lâm Nam thu điện thoại lại, nhanh chóng vào văn phòng của Chu Từ Thâm.
Trên bàn làm việc, Chu Từ Thâm đang cầm điện thoại, đôi mày hơi nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.
Hiển nhiên là anh đã nhìn thấy tin tức trên mạng.
Lâm Nam bước đến, lên tiếng:
“Chu tổng…”
Chu Từ Thâm úp điện thoại lại lên bàn, không biểu lộ cảm xúc gì:
 “Nói đi.”
Lâm Nam đang định nói, nhưng lại có chút ngại.
Vì chuyện phu nhân mang thai, mà từ miệng anh nói ra thì có vẻ hơi kỳ kỳ.
Hơn nữa, việc có mang thai hay không cũng chỉ là tin đồn từ truyền thông, trong ảnh chỉ có Hứa Loan đang mua que thử thai, nhưng kết quả như thế nào thì không có bất kỳ chứng cứ nào.
Dù sao thì tờ báo này cũng thật không ra gì, bọn họ rõ ràng là ba người vào hiệu thuốc, nhưng lại cắt xén thành chỉ có một mình Hứa Loan.
Với tư cách là một trợ lý luôn tỉ mỉ trong công việc, anh không thể giống như các phương tiện truyền thông, chỉ trích một chiều.
Lâm Nam ho nhẹ một tiếng, đặt tài liệu lên trước mặt Chu Từ Thâm: “Đây là biên bản cuộc họp vừa rồi, còn một vài tài liệu cần Chu tổng ký tên.”
Chu Từ Thâm “ừ” một tiếng, cầm lấy cây bút trên bàn.
Anh ngẩng đầu, thấy Lâm Nam vẫn đứng đó không động đậy:
“Có chuyện gì nữa?”
Lâm Nam nói:
“Tôi xem qua lịch trình, tối nay chắc không có công việc gì, Chu tổng ký xong mấy tài liệu này thì có thể về sớm.”
Nói xong, Lâm Nam còn vô cùng chu đáo khuyên nhủ:
 “Chu tổng đừng làm việc quá sức, nên dành chút thời gian ở bên phu nhân.”
Biết đâu tối nay sẽ có bất ngờ chờ anh.
Chu Từ Thâm dừng tay, đưa tài liệu đã ký xong cho Lâm Nam:
“Biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Sau khi Lâm Nam rời đi, Chu Từ Thâm mở lại điện thoại, tiếp tục lướt qua tin tức, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, đôi mày lại càng nhíu chặt.
Dù là Daniel cũng được, nhưng tại sao cả hành động của Nguyễn Thầm lại nhanh như vậy?
Mới có bao lâu đâu, mà tin mang thai đã bị đưa ra ngoài rồi.
Một lát sau, anh thu lại điện thoại, lấy áo khoác trên giá, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Lâm Nam nhìn bóng lưng của anh, lặng lẽ thở dài.
Ngày mai những gì chờ đón anh có thể là bình minh tươi sáng, hoặc cũng có thể là địa ngục lạnh lẽo.
Khi Chu Từ Thâm về nhà, Nguyễn Tinh Vãn đang nấu ăn trong bếp.
Cô gần như không nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng cảm giác có ai đó ôm từ phía sau.
“Đừng quậy nữa, em đang xào thức ăn mà…”
Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời, Chu Từ Thâm đã đưa tay tắt bếp, hơi thở lạnh lẽo từ đôi môi anh khẽ di chuyển từ sau tai cô xuống cổ, tay anh cũng lướt vào trong váy cô.
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Cái này là sao vậy?
Cô vất vả quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen huyền tĩnh lặng của anh, giọng nói cũng nhẹ đi một chút:
“Anh sao vậy?”
Nhìn vẻ ngoài của anh, có vẻ không giống như đã biết chuyện cô mang thai.
Không có bất ngờ, cũng không có vui mừng.
Chu Từ Thâm mở lời, giọng nói trầm thấp:
“Em có thấy không, tốc độ của chúng ta chậm hơn những người khác.”
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:
“Tốc độ gì cơ?”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận