Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1763 + 1764


Sau bữa ăn, Hứa Loan vừa đứng dậy định dọn dẹp thì Bùi Sam Sam lập tức nói:
“Để mình làm. Hai người cứ ngồi nghỉ  đi.”
Nguyễn Tinh Vãn đỡ Hứa Loan ngồi xuống sofa, nhìn vết thương trên mặt và khóe miệng cô, rồi lấy lọ dung dịch sát trùng và tăm bông trên bàn trà ra, vừa lau nhẹ vừa hỏi:
“Bao giờ cậu đến bệnh viện thay băng?”
Hứa Loan cúi đầu:
“Bác sĩ bảo hai ngày một lần.”
“Vậy ngày kia mình và Sam Sam sẽ đến đón cậu. Trong hai ngày này, cậu ở nhà chú ý đừng để vết thương dính nước. Có chuyện gì thì gọi ngay cho mình.”
Hứa Loan nhìn xuống tấm thảm, giọng khẽ khàng:
“Không cần đâu, mình sẽ để trợ lý đi cùng.”
“Cũng được. Vậy ngày kia tụi mình sẽ đến thăm cậu vào buổi tối.”
Sau một thoáng im lặng, Hứa Loan cắn môi, hỏi:
“Cậu không ghét mình sao?”
Nguyễn Tinh Vãn ném tăm bông vào thùng rác:
“Mình ghét cậu vì điều gì chứ?”
“Nếu không phải tại mình, Tiểu Thầm  đã không...”
“Mình đã nói rồi mà, tình cảm là chuyện của hai người, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác. Chuyện xảy ra với Tiểu Thầm , đúng là mình rất giận và lo lắng, nhưng mình không trút giận lên cậu, vì cậu cũng là người bị hại. Hơn nữa, chuyện này chứng minh cậu quan trọng với em ấy đến mức nào.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:
“Nhưng nếu cậu muốn mình đóng vai người chị độc ác, ngăn cấm hai người ở bên nhau, mình có thể diễn. Gần đây, tự nhiên mình thấy hứng thú với mấy kiểu nhân vật như thế.”
Bùi Sam Sam từ bếp bước ra, nghe thấy câu này liền câm nín:
“...”
Sao tự dưng lại thấy hơi chột dạ nhỉ?
Hứa Loan lắc đầu, hít sâu một hơi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nguyễn Tinh Vãn biết cô bây giờ chưa thể tự tha thứ cho bản thân, liền vỗ vai cô:
“Đừng nghĩ nhiều quá. Tiểu Thầm  sẽ sớm được thả ra thôi, không sao đâu.”
Bùi Sam Sam ngồi xuống bên cạnh Hứa Loan:
“Đúng đó, nghe lời Tinh Tinh đi. Mình hỏi bệnh viện rồi, tình trạng của Tần Vũ Huy khá ổn định, hắn chắc chắn không c.h.ế.t đâu. Loại người gây họa sống ngàn năm mà.”
Hứa Loan biết họ đang cố an ủi mình, nhưng cô không thể nào cảm thấy khá hơn.
Sau khi nghỉ một lát, Bùi Sam Sam đứng dậy đun nước nóng.
Hứa Loan uống thuốc cảm và thuốc chống viêm, rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Nguyễn Tinh Vãn quay sang Bùi Sam Sam:
“Cậu về trước đi, mình ở lại chăm sóc cậu ấy.”
Bùi Sam Sam lắc đầu:
“Tốt nhất là mình ở lại. Cậu đang mang thai, nếu Chu Từ Thâm biết mình để cậu ở đây, chắc mình không sống qua nổi ngày mai.”
Hứa Loan xen vào:
“Các cậu không cần ở lại đâu, mình tự lo được.”
“Không được.”
“Không được.”
Hai người đồng thanh đáp lại.
Hứa Loan im lặng một lúc, rồi nói:
“Vậy để mình gọi trợ lý qua.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Cũng được.”
Khi trợ lý tới, Nguyễn Tinh Vãn căn dặn một số việc cần chú ý và chỉ cho cô ấy những món thực phẩm trong tủ lạnh, rồi cùng Bùi Sam Sam rời đi.
Trên đường về, Bùi Sam Sam nói:
“Tinh Tinh, không biết có phải mình cảm nhận sai không, nhưng mình thấy Hứa Loan có lẽ sẽ chia tay với Tiểu Thầm .”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống:
“Mối quan hệ này vốn dĩ cậu ấy phải lấy hết dũng khí mới dám đón nhận. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, cậu ấy sẽ nghĩ rằng, vì mình mà có thể hủy hoại tiền đồ và tương lai của Tiểu Thầm .”
Bùi Sam Sam thở dài:
“Chuyện này rơi vào ai cũng khó mà chịu nổi. Nếu là mình, mình cũng sẽ nghĩ giống cậu ấy. Tiểu Thầm  là một người ưu tú như vậy, mà vì mình...”
“Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. Dù thế nào đi nữa, đó là sự lựa chọn của họ. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình, nhưng không thể thay họ đưa ra quyết định.”
 
 
Chương 1764
Khi Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam trở về Lâm gia , chỉ thấy Giang Sơ Ninh đang chơi xích đu trong vườn, còn Chu Từ Thâm và Giang Nguyên đều không có ở đó.
Giang Sơ Ninh đang quay video cảnh đêm trong vườn, thấy họ về thì vội cất điện thoại, chạy tới:
“Chị Tinh Vãn, chị Sam Sam, hai chị về rồi!”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Họ đâu rồi?”
“Anh họ em và anh Chu Từ Thâm đi ra ngoài rồi.”
“Có nói đi đâu không?”
“Không ạ. Nhưng anh Chu Từ Thâm có dặn chị, bảo chị ngủ sớm, không cần chờ anh ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Chị biết rồi. Trễ rồi, em cũng về phòng ngủ đi.”
“À đúng rồi.”
Giang Sơ Ninh chợt nhớ ra:
“Hồi nãy có một anh trai đến, em không biết anh ấy, nhưng bảo vệ bên ngoài không ngăn lại. Đó có phải là bạn của chị không? Anh ấy hình như vừa đánh nhau, mặt đầy thương tích.”
Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam liếc nhìn nhau. Bùi Sam Sam hỏi:
“Có phải anh ấy là người lai, trông khá đẹp trai không?”
Giang Sơ Ninh gật nhẹ đầu:
“Bạn của chị Sam Sam ạ?”
Bùi Sam Sam khẽ ho một tiếng:
“Không... không phải. Mà thôi, hai người nói chuyện tiếp nhé, tự nhiên mình thấy hơi buồn ngủ, mình về phòng trước đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng bước đi.
Giang Sơ Ninh nhìn theo cô, đầy thắc mắc, rồi quay sang Nguyễn Tinh Vãn. Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Mai chị giới thiệu em với anh ấy. Giờ ngủ sớm đi.”
Giang Sơ Ninh ôm điện thoại trước ngực, lẩm bẩm:
“Em muốn ở đây thêm chút nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chị thấy em vừa quay cái gì đó, định gửi cho ba em à?”
“À...” Giang Sơ Ninh đỏ mặt, ấp úng:
“Dạ... đúng, gửi cho ba em.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:
“Vậy ở thêm một chút cũng được, nhưng đừng muộn quá, ở đây lạnh lắm.”
“Vâng ạ. Chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Giang Sơ Ninh lại mở điện thoại, gửi đoạn video vừa quay đi.
Nhưng mãi sau, bên kia vẫn không trả lời.
Cô lật lại lịch sử trò chuyện, môi dần chu lên.
Bùi Sam Sam vừa mở cửa phòng, chợt nhớ lại lời Giang Sơ Ninh vừa nói, liền quay lại.
Cô nghĩ Daniel chắc chắn biết Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm ở tầng hai, nên sẽ không chọn phòng trên đó.
Nói cách khác, anh rất có thể ở ngay bên cạnh phòng cô.
Cô gõ cửa hai phòng trống còn lại nhưng không ai trả lời.
Ngập ngừng một lát, cô quyết định đẩy một cánh cửa ra.
Trong phòng, Daniel đang cắn một miếng băng gạc, mồ hôi đầm đìa, bất ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Cả hai đều ngẩn ra.
Ánh mắt Bùi Sam Sam vô thức rơi vào trên người anh. Trên cơ thể vốn đầy vết sẹo chằng chịt, giờ lại có thêm những vết bầm tím lớn mới.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ chúng dưới ánh đèn như vậy.
Daniel nhả băng gạc ra, nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác mặc vào, khẽ nói:
“Sợ à?”
Bùi Sam Sam lắc đầu, đóng cửa lại rồi bước vào:
“Anh tự thay băng à?”
Daniel gật đầu:
“Em tìm tôi có việc à?”
Bùi Sam Sam: “...”
Câu hỏi này khiến cô không biết trả lời thế nào.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng:
“Không có gì, tôi chỉ đi loanh quanh thôi. Phòng anh cũng lớn nhỉ.”
Daniel đáp:
“Nếu em thích, tôi đổi phòng cho em.”
Bùi Sam Sam: “...”
“Anh bị thương cả não à?”
Không muốn phí lời thêm, cô bước thẳng tới, cúi xuống định vén áo anh lên.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận