Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1797 + 1798


Cô như thật sự bắt đầu tin vào những lời này.
Thực ra, chuyện gặp ba mẹ, mặc dù là một sự cam kết và bảo đảm.
Nhưng cô cũng đã từng gặp ba mẹ của Lý Ngang.
Nghĩ đến đây, Bùi Sam Sam  lại cảm thấy hơi chán nản.
Cho đến bây giờ, cô thậm chí không thể phân biệt được, liệu Daneil không đáng tin hay là cô đã bị một lần bị cắm cho chiếc sừng dài, đã có tâm lý chấn thương rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình cảm vốn dĩ là thứ không thể dựa vào gì chắc chắn được.
Có rất nhiều cặp đôi, sáng còn yêu nồng nàn, tối lại có thể ngay lập tức chia tay.
Không có cặp đôi hay vợ chồng nào là từ đầu đã định sẵn sẽ đi đến cuối cùng.
Mọi chuyện đều là do từng ngày một  mà trải qua.
Như Tinh Tinh  và Chu Từ Thâm, khi ly hôn, ai mà ngờ họ lại có thể tái hôn chứ?
Chu Từ Thâm cũng đã từ một người đàn ông tồi tệ, trở thành một người chồng biết quan tâm, chăm sóc vợ.
Vậy thì, cô có lo lắng về việc liệu sau này sẽ chia tay, hay khi nào sẽ ly hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm.
Daneil đã từng nói, nếu cô chọn một người kết hôn, tại sao không phải là anh? Rốt cuộc, anh chỉ muốn thử vận may mà thôi.
So với việc tìm một người không có tình cảm, không bằng tìm một người mà cả hai đều có cơ sở tình cảm từ trước.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là như vậy.
Chắc chắn là thế.
"Đáng tin cậy" có gì đặc biệt đâu, có chắc chắn được rằng người ta sẽ không phản bội, không thay lòng đổi dạ hay không?
Không ai có thể 24 giờ trong ngày cứ như cammera mà theo dõi họ.
Còn Daneil thì khác, cô đã biết anh là một "vệ tinh tình yêu", ít nhất khi anh có phản bội, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng không đến nỗi bị sốc, không đến mức không thể chấp nhận hay là cảm giác bất ngờ quá mạnh.
Dù sao thì, đó vẫn là trong dự tính của cô.
Càng nghĩ càng thấy có lý.
Cô cũng có thể đưa ra lý do cho mẹ, không cần phải lo lắng về việc phải xử lý nữa.
Mà hiện tại, có vẻ như cô còn khá "say mê" cơ thể của anh nữa.
Khi Bùi Sam Sam  càng nghĩ càng "lệch", thì Daneil đã lái xe đến trước studio, anh nói:
"Em vào đi."
Đến khi tiếng nói của anh vang lên, Bùi Sam Sam  mới chợt hoàn hồn, nhận ra thời gian đã trôi qua vô cùng nhanh chóng.
Cô nhìn Daneil :
"Vết thương của anh..."
Daneil nói:
 "Không sao đâu, không ảnh hưởng đến buổi gặp tối nay đâu."
Bùi Sam Sam  tháo dây an toàn:
 "Được rồi, anh đừng có tiếp tục giở trò nữa, đi thẳng đến bệnh viện đi, chút nữa tôi sẽ nói với Tinh Tinh, hỏi xem ba của cô ấy có thời gian không, còn anh... đi bệnh viện trước đi."
Nghe vậy, Daneil hơi nhướn mày.
Cô đã đồng ý rồi sao?
Bùi Sam Sam  xuống xe, quay lại cảnh cáo:
 "Anh phải lập tức đến bệnh viện ngay, nếu vì lý do của anh mà buổi gặp tối nay thất bại, thì sẽ không có cơ hội lần sau đâu."
Daneil mỉm cười:
 "Được."
"Đi đi."
"Chúng ta tối gặp."
Bùi Sam Sam  nghe vậy, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, nụ cười trên mặt càng trở nên tươi tắn hơn.
Cô quay người, vẫy tay với anh rồi nhanh chóng chạy vào studio.
Daneil nhìn bóng lưng của cô, nụ cười trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Bất ngờ, vết thương ở n.g.ự.c lại đau nhói một cái.
Anh nhíu mày, cúi đầu, đúng là đau thật.
Nếu không đi bệnh viện ngay bây giờ, có lẽ anh sẽ không thể chịu đựng được nữa.
 
 
Chương 1798
Khi Bùi Sam Sam  vào studio, Nguyễn Tinh Vãn đang chuẩn bị ra ngoài.
Bùi Sam Sam  thấy vậy liền hỏi:
“Tinh Vãn, cậu đi đâu vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn trả lời:
 “Trường của Tiểu Thầm gọi điện cho mình, bảo mình qua ký một chút giấy tờ. Nó đã đăng ký đơn xin trao đổi sinh viên, nhưng cần người giám hộ ký tên.”
“Vậy…”
Bùi Sam Sam  ngừng lại một chút, thử hỏi:
“Không phải là ba cậu đi sao?”
“Mình đã nghĩ đến chuyện này, nhưng ba và Nguyễn Thầm … hiện tại vẫn chưa chính thức làm xong các thủ tục cần thiết, nên mình đành phải đi ký thay.”
Bùi Sam Sam  gật đầu:
“Hiểu rồi.”
Sau đó, cô tiếp tục nói:
“Mình đi cùng cậu nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn thấy cô có vẻ như muốn nói gì đó, liền trả lời:
 “Được, đi thôi.”
Trên đường đến trường, Bùi Sam Sam  là người lái xe.
Vài lần, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.
Nguyễn Tinh Vãn tinh ý nhận ra, liền hỏi:
 “Có phải mẹ cậu nói gì không?”
Bùi Sam Sam  im lặng hai giây, sau đó quyết định nói ra:
 “Mẹ mình … bà thấy hồ sơ khám thai của mình hồi trước ở bệnh viện.”
Nguyễn Tinh Vãn trợn mắt ngạc nhiên, vô thức nắm chặt dây an toàn:
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì…”
Bùi Sam Sam  thở dài, kể lại tình hình lúc đó cho Nguyễn Tinh Vãn .
Nguyễn Tinh Vãn nghe xong, sắc mặt thay đổi mấy lần, cô khẽ lắc đầu:
“Thật sự là… quá kịch tính…”
Bùi Sam Sam  nói:
 “Mình cảm thấy cuộc đời mình thực sự lên xuống như tàu lượn, mẹ mình, không, phụ nữ thật khó hiểu.”
Nguyễn Tinh Vãn há hốc miệng:
“Còn cậu và Daneil thì sao?”
Bùi Sam Sam  lần này im lặng suốt nửa phút, rồi mới mở miệng:
 “Anh ấy thề với mẹ mình, rồi hai người đột nhiên nói đến chuyện gặp gia đình.”
Nguyễn Tinh Vãn : “…”
Thật sự, hạnh phúc đến thật bất ngờ.
Cô phân tích lý trí:
 “Gặp một lần cũng tốt, ít nhất có thể hiểu nhau hơn, kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người, mà còn là chuyện của hai gia đình.”
Bùi Sam Sam  thì thầm:
“Tinh Tinh, cậu có quên không, người mẹ mình muốn gặp phải là ba anh ấy…”
Nguyễn Tinh Vãn : “?”
Nguyễn Tinh Vãn : “…”
Đúng rồi, sao cô lại quên chuyện này.
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
 “Vậy hai người có nói với ba mình chưa?”
Bùi Sam Sam  thở dài:
“Chưa, Daneil bị thương nặng, mình bảo anh ấy đi bệnh viện trước. Còn chuyện ba cậu… thôi, không sao đâu, cứ lo xong chuyện của Tiểu Thầm đã, chuyện của mình không vội.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Chỉ là… nếu Tiểu Thầm đi làm sinh viên trao đổi, vậy thì em ấy với Hứa Loan thế nào?”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, không trả lời.
Thật ra, dù chưa hỏi Nguyễn Thầm , cô cũng biết câu trả lời.
Không có người phụ nữ nào sau khi trải qua chuyện này lại có thể bình thản tiếp tục ở bên người đàn ông mình yêu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu là cô, chắc cũng không thể chịu đựng nổi.
Im lặng một hồi, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Để tự nhiên đi, họ đều là người trưởng thành, có quyền quyết định và lựa chọn của riêng mình.”
Không lâu sau, xe đã vào tới trường.
Bùi Sam Sam  ngồi trong xe:
 “Tinh Vãn, mình không vào đâu, ở ngoài đợi cậu, chuẩn bị tâm trạng cho buổi tối.”
Nguyễn Tinh Vãn cười một cái:
“Được.”
Cô tháo dây an toàn, xuống xe rồi bước vào văn phòng giáo vụ.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận