Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1747+ 1748


Dù sao trong tình huống này, người cảm thấy tồi tệ và đau khổ nhất, chắc chắn vẫn là cô ấy.
Thật ra, Bùi Sam Sam rất hiểu được cảm giác đó. Nếu người đang nằm trong bệnh viện là Lý Ngang, cô thậm chí còn muốn lao vào rút ống thở của anh ta luôn. Nhưng Hứa Loan thì không thể, cô vẫn phải cầu nguyện cho Tần Vũ Huy tỉnh lại.
Đúng là trớ trêu.
Bùi Sam Sam nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Hứa Loan, nói vài lời an ủi, đồng thời bảo rằng bên Tinh Tinh đã có cô ở cạnh, mọi thứ đều ổn, mong cô yên tâm.
Mười phút sau, Hứa Loan trả lời lại hai chữ: "Cảm ơn."
Bùi Sam Sam lặng lẽ thở dài, đứng dậy trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn.

Cùng lúc đó, tại Tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Nam nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa rồi bước vào:
“Chu tổng.”
Chu Từ Thâm ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc lạnh lùng:
“Nói.”
Lâm Nam báo cáo:
“Vừa nhận được tin, bên studio mới của phu nhân xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn. Hai công nhân làm ca đêm không… không thoát được.”
Chu Từ Thâm cầm bút không nói gì, gương mặt như phủ một lớp băng giá, tràn đầy sát khí.
Lâm Nam đã rất lâu rồi không cảm thấy sự lạnh lẽo như thế này, giống như đầu mình chỉ tạm đặt trên cổ, không cẩn thận sẽ phải trả lại bất cứ lúc nào.
Anh ta nhanh chóng nói tiếp:
“Hiện tại đội cứu hỏa đã đến hiện trường, vẫn chưa có báo cáo cuối cùng.”
Ngừng một chút, anh lại hỏi:
“Chu tổng, có cần cử người qua đó không?”
Một lúc lâu sau, Chu Từ Thâm mới lên tiếng:
“Không cần, đã có đội cứu hỏa xử lý thì cứ giao cho họ. Báo cảnh sát là đủ. Gọi điện cho Daniel, bảo anh ta ở lại bên cạnh Tần Vũ Huy, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi nửa bước. Nếu Tần Vũ Huy chết, anh ta sẽ phải đi theo.”
Lâm Nam đáp:
“Vâng.”
Môi Chu Từ Thâm mím chặt:
“Chuyện sáng mai đi Giang Châu đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã xong, bên đại thiếu gia không phát hiện ra điều gì.”
Khóe môi Chu Từ Thâm nhếch nhẹ, nhưng thần sắc lại lạnh lẽo đến cực điểm:
“Anh ấy đã muốn biết đến vậy, tại sao không nói thẳng với anh ấy.”

Dưới tòa nhà Lâm Thị.
Kiều Ân ngồi trong xe, nhìn thấy Lâm Nam bước ra rồi lập tức lên một chiếc xe khác.
Người bên cạnh hỏi:
“Sếp, có cần bám theo không?”
Kiều Ân  nhìn tòa nhà vẫn sáng đèn, đoán rằng Chu Từ Thâm chắc chắn sẽ không ra ngoài:
“Bám theo, xem cậu ta đi đâu. Trong lúc này mà đột ngột rời đi, chắc chắn không phải chuyện đơn giản.”
Rất nhanh, họ bám theo xe của Lâm Nam.
Hai chiếc xe màu đen nối đuôi nhau lao lên cao tốc, biến mất trong màn đêm.
Tiếng giờ sau, xe của Lâm Nam dừng lại trước bãi đỗ máy bay tư nhân của Chu Từ Thâm.
Các nhân viên đã chờ sẵn ở đó.
Lâm Nam xuống xe, phía bên kia lập tức tiến đến đón:
“Trợ lý Lâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ngày mai Chu tổng  đến lúc mấy giờ?”
Lâm Nam vừa đi vào trong vừa nói:
“Tám giờ sáng. Chu tổng  bảo tôi đến kiểm tra trước. Bữa sáng đều đã xác nhận theo thực đơn tôi đưa chứ?”
“Đã xác nhận…”
Tiếng nói của hai người ngày càng xa, rồi biến mất.
Kiều Ân  ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống một nửa, ánh mắt đầy vẻ thích thú nhìn về phía chiếc máy bay tư nhân.
Động tác của Chu Từ Thâm quả thật rất nhanh, anh đã sắp xếp để đưa Nguyễn Tinh Vãn đi.
Nhưng… dễ vậy sao?
Kiều Ân  gọi một cuộc điện thoại cho Chu Tuyển Niên, báo cáo tình hình ở đây rồi nâng cửa kính lên.
Khoảng một tiếng sau, vẫn không thấy Lâm Nam từ bên trong đi ra, ông ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Kiều Ân  đột nhiên lên tiếng:
“Nơi này có cửa khác không?”
 
Chương 1748
Cả một đêm, ngoài Nguyễn Tinh Vãn ngủ sớm và chìm vào giấc mộng ra, những người khác gần như không ai chợp mắt.
Đến bảy giờ rưỡi sáng, Tập đoàn Chu Thị cuối cùng cũng chậm rãi đăng một tuyên bố nhằm phản hồi lại những nghi vấn trên mạng.
Trong tuyên bố, họ đơn giản gửi lời xin lỗi đến công ty đối tác và công chúng, đồng thời giải thích rằng những lỗ hổng hiện tại là do sự lơ là trong giai đoạn khởi tạo dự án. Chu Thị nhấn mạnh rằng họ đã ngay lập tức tiến hành khắc phục và sẽ nhanh chóng đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
Tuyên bố này vừa được đăng tải, tất cả mọi người đều nhận ra trọng tâm chỉ xoay quanh một điểm:
“Dự án trong giai đoạn khởi tạo.”
Ai cũng biết rằng, dự án này ban đầu là do Chu Từ Thâm thành lập.
Nói cách khác, tuyên bố của Chu Thị đơn giản chính là đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Chu Từ Thâm, tách bạch mọi liên quan với tập đoàn, đồng thời nhấn mạnh rằng họ đang tích cực sửa chữa vấn đề.
Ý là, vấn đề là lỗi của Chu Từ Thâm, nhưng hiện tại tập đoàn đang cố gắng xử lý.
Mặc dù chưa đến tám giờ, nhưng cuộc thảo luận trên mạng về sự việc này đã ngày càng sôi nổi. Một số trang báo nhanh chóng viết bài và các nền tảng lớn đua nhau đưa tin.
Chu Tuyển Niên ngồi trên xe, nhìn vào chiếc điện thoại nơi lượng bình luận tăng vọt chỉ trong vài phút, khuôn mặt tràn đầy sự thư thái, thoải mái.
Giọng trợ lý vang lên từ phía trước:
“Chu tổng , bệnh viện bên đó giám sát rất chặt, ngay cả bác sĩ vào cũng phải kiểm tra từng người. Hiện tại chúng tôi chưa thể ra tay.”
Chu Tuyển Niên không có phản ứng gì lớn, chỉ lướt qua từng bài viết mới, nhàn nhạt nói:
“Anh ta vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cần vội.”
Nói rồi, anh cất điện thoại đi:
“Cậu nghĩ mà xem, sau khi chuyện hôm nay bùng nổ, liệu Từ Thâm còn tâm trí để quan tâm đến anh ta không?”
Trợ lý khẽ gật đầu:
“Tôi sẽ xử lý nhanh nhất có thể.”
Chu Tuyển Niên đáp lại một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Còn bao lâu nữa thì đến nơi?”
“Khoảng mười phút” trợ lý đáp.
 “Người của chúng ta đang chờ ở bên ngoài bãi đáp, Chu Từ Thâm vẫn chưa đến.”
Chu Tuyển Niên khẽ mỉm cười, tay cầm điện thoại tựa vào cằm, trầm ngâm nói:
“Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Thật ra tôi cũng không muốn xé bỏ lớp mặt nạ cuối cùng này với cậu ấy.”
Trợ lý nói bằng giọng dứt khoát:
“Ngay từ đầu, anh ta đã nợ anh. Giờ đây, tất cả những gì thuộc về anh nên được trả lại. Tin rằng lão phu nhân dưới suối vàng cũng sẽ hài lòng khi chứng kiến ngày hôm nay.”
Chu Tuyển Niên không nói gì, chỉ là nụ cười trên môi anh dần thu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Rất nhanh, xe dừng lại ở bãi đáp máy bay.
Xe của Chu Từ Thâm cũng đến gần như cùng một lúc.
Bảy giờ năm mươi lăm phút.
Chu Tuyển Niên được trợ lý đẩy xuống xe. Anh ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Chu Từ Thâm đang đỡ Nguyễn Tinh Vãn, liền nở một nụ cười nói:
“Từ Thâm, Tinh Vãn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chu Từ Thâm từ từ quay lại, khi nhìn thấy anh, nét mặt không hề tỏ ra bất ngờ.
Nguyễn Tinh Vãn theo sau anh xuống xe. Khác với thường ngày, cô đeo khẩu trang kín mặt, đội mũ len dày, chỉ để lộ đôi mắt. Chiếc khăn quàng quấn quanh cổ, khiến người ta gần như không thể nhận ra diện mạo thật sự của cô.
Khi đối mặt với Chu Tuyển Niên, Chu Từ Thâm kéo cô đứng sau lưng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận