Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2443 + 2444


Sau khi rời khỏi quán cà phê, Giản Ý không đi xa mà đứng nhìn Văn Lộ Lộ  lên xe.
Cô siết chặt quai túi, vẻ mặt dần trở nên nặng nề hơn.
Văn Lộ Lộ  nói không sai, cô thật sự không có lòng tốt giúp cô ta gả vào Ngô gia . Hơn nữa, Giản Ý cảm giác mơ hồ rằng Ngô Đồng chắc chắn sẽ không cưới Văn Lộ Lộ .
Nếu anh ta có ý định đó, thì đã chẳng bỏ mặc người mang thai con mình như vậy cho đến giờ.
Giản Ý nói với Văn Lộ Lộ  những lời ấy cũng chỉ vì cô không còn lựa chọn nào khác.
Mối quan hệ giữa cô và Ngô Đồng vốn chỉ là những mối liên hệ trong cuộc sống hàng ngày, nhưng bây giờ, cô nhận ra tất cả những gì trong cuộc sống của Ngô Đồng đều là giả. Còn Văn Lộ Lộ , làm thư ký cho Ngô Đồng suốt một năm rưỡi, hẳn phải biết rất nhiều chuyện quan trọng về anh ta.
Nếu chuyện này là thứ mà Văn Lộ Lộ  có thể dùng để ép Ngô Đồng cưới mình, thì đó chính là chiếc phao cô cần.
Bây giờ chỉ cần chờ đợi thôi, chờ Văn Lộ Lộ  đi gặp Ngô Đồng là đủ.
Giản Ý thở dài một hơi, rồi quyết định lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lâm Nam, thông báo rằng cô đã giải quyết xong mọi chuyện ở đây.
Trong khi đó, tại văn phòng của Chu Thị.
Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên ghế sofa, còn Lâm Nam đứng đối diện, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Nguyễn Tinh Vãn không thể giấu nổi sự hứng thú:
 "Anh cứ nói tiếp đi, cô ấy đã đến nhà anh rồi, rồi sao nữa...?"
"Rồi... không có gì nữa."
"Sao lại không có gì?"
Lâm Nam ho khẽ một tiếng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Từ Thâm, nhưng Chu Từ Thâm lại quay đi, nhìn sang hướng khác.
Kể từ hôm qua khi Nguyễn Tinh Vãn nghe nói chuyện giữa Lâm Nam và Giản Ý từ chỗ Chu Từ Thâm, cô đã không ngủ suốt đêm, sáng sớm hôm nay đã chạy đến hỏi Lâm Nam cho rõ.
Lâm Nam im lặng một lúc mới nói:
 "Cô ấy chỉ coi tôi là bạn thôi, chẳng có gì để nói."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
 "Cô ấy coi anh là gì không quan trọng, quan trọng là anh có thích cô ấy không."
Cô không muốn hỏi như Chu Từ Thâm quá vòng vo, mà muốn hỏi thẳng.
Lâm Nam im lặng không trả lời.
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Anh có bị rối loạn cảm xúc không? Hay là chiều nay tôi đi cùng anh  đến gặp bác sĩ, hoặc gọi điện cho Giang Nguyên hỏi thử?"
Lâm Nam: "?"
Thực ra không đến mức như vậy.
Lúc này, điện thoại của Lâm Nam vang lên, Chu Từ Thâm cuối cùng cũng lên tiếng:
 "Cậu ấy không bị rối loạn cảm xúc đâu, chỉ là sợ người khác nghĩ cậu ấy có ý đồ không trong sáng thôi."
Nguyễn Tinh Vãn ngơ ngác:
 "Tại sao?"
"Người vừa mới trải qua sự phản bội, em nghĩ cô ấy có thể ngay lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới không?"
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nhấp môi, cảm thấy lời Chu Từ Thâm nói cũng có lý.
Nhưng.................
Nguyễn Tinh Vãn nhìn Lâm Nam, nghiêm túc nói:
 "Anh theo Chu Từ Thâm lâu như vậy, thật sự không học được một chút nào về phương diện mặt dày và quấn lấy người khác à? Nếu anh  học được dù chỉ một phần trăm, những chuyện này đã chẳng phải vấn đề rồi."
Lâm Nam: "..."
Chu Từ Thâm: "..."
Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
 "Không đùa đâu, tôi nói thật, chuyện tình cảm không chỉ cần có duyên mà còn phải có thời cơ. Cô ấy đồng ý ở nhà anh, chứng tỏ cô ấy có cảm tình với anh. Dù tôi không biết mức độ cảm tình đó ra sao, nhưng lúc này chính là cơ hội tốt nhất của anh."
"Nhưng cô ấy bây giờ đang sống trong hỗn loạn, tôi cảm thấy không thích hợp để nói chuyện này vào lúc này..."
"Chính vì cô ấy đang trong tình cảnh hỗn loạn, mới có cơ hội để anh thể hiện giá trị của mình. Anh phải ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn để tăng thêm thiện cảm. Đôi khi, tình cảm cũng là thứ được xây dựng một cách vô thức."
Lâm Nam chậm rãi gật đầu, học được rồi.
 
Chương 2444
Sau khi Lâm Nam rời văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn cũng chuẩn bị rời đi.
Cô vừa đứng dậy thì bị người khác kéo lại.
Chu Từ Thâm áp đôi môi mỏng của mình lên trán cô:
 "Nói rõ ràng đi, anh mặt dày và quấn lấy người như thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp: "Không phải là sự thật sao?"
"Vậy em nói đi, anh quấn lấy người thế nào?"
"Anh... hừ!"
Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh chặn miệng lại.
Sau nụ hôn kết thúc, Chu Từ Thâm nhướn mày:
 "Thế này được chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn : "..."
Ngay sau đó, Chu Từ Thâm vòng tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô trong lòng mình, đôi môi mỏng đi dọc theo khóe miệng cô:
"Vậy thì thế này?"
Hơi thở của Nguyễn Tinh Vãn dần trở nên gấp gáp, cô nén giọng nói:
 "Anh vừa .....đủ rồi... đủ rồi, đây là văn phòng đấy."
"Chẳng phải anh mặt dày sao, sợ gì chứ."
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng:
 "Được rồi, em thu lại câu nói đó, được chưa?"
Chu Từ Thâm khẽ vén một lọn tóc của cô, lặp lại chữ cuối cùng của cô:
 "Được chưa?"
Nguyễn Tinh Vãn : "..."
Người đàn ông này thật sự rất nhỏ mọn, khó chiều quá đi.
Nguyễn Tinh Vãn khẽ hôn lên mặt anh:
"Chồng à."
Chu Từ Thâm siết chặt tay, giọng khàn đi:
"Đây là văn phòng."
Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày, anh tự tìm đến mà.
...
Ở phía bên kia.
Sau khi Giản Ý về nhà, cô chơi với Pu Pu  một lát, rồi xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Kỹ năng nấu nướng của cô thực ra khá ổn, chỉ là vì công việc quá bận nên hiếm khi có thời gian nấu ăn.
Tối hôm đó, khi Lâm Nam trở về, bữa ăn gần như đã xong.
Giản Ý nghe thấy tiếng động ở cửa, quay lại nói:
 "Hôm nay anh về sớm vậy?"
Lâm Nam gật đầu: "Hôm nay không có tăng ca."
Giản Ý đi múc canh: "Vậy anh đi rửa tay đi, sắp ăn rồi."
"Được."
Lâm Nam tuy miệng đáp vậy nhưng vẫn đứng im.
Anh đứng đó, nghĩ lại những lời của Nguyễn Tinh Vãn hôm nay.
Liệu có phải anh bị rối loạn cảm xúc không? Thật sự không phải.
Có thể nói, thời gian họ quen nhau là quá không đúng lúc.
Từ lần gặp đầu tiên, anh đã có cảm tình với Giản Ý.
Nhưng lần gặp thứ hai lại là ở đám cưới của cô.
Mối cảm tình đó thật sự có chút kỳ lạ.
Nhưng không ngờ, đám cưới ấy lại xảy ra biến cố.
Những sự việc liên tiếp này, quả thật khiến anh có phần không kịp ứng phó.
Nhưng lời của Chu tổng cũng không sai, trên đời có quá nhiều người đáng thương, anh đâu thể giúp tất cả mọi người.
Có lẽ đây chính là cái gọi là "duyên phận" trong số mệnh.
Trong một cơ hội ngẫu nhiên, họ gặp nhau một lần, rồi chứng kiến cô thất bại trong đám cưới.
Lâm Nam rửa tay xong đi đến bên Giản Ý, nhận lấy bát trong tay cô:
 "Để tôi làm."
Giản Ý không nhận ra anh đến gần, hơi ngẩn ra rồi mới buông tay: "Được."
Bữa tối là ba món chính và một canh.
Giản Ý ngồi trước bàn ăn, cười ngại ngùng:
 "Lâu rồi tôi không nấu ăn, anh thử xem có hợp khẩu vị không."
Lâm Nam vừa múc canh vừa nói: "Nhìn đã thấy thèm rồi."
"Chưa chắc đâu, ai biết đẹp mắt thì có ăn được không."
Lâm Nam nói:
"Có thể nấu ra món ăn đẹp mắt thế này, chắc chắn không thể nào dở được."
Giản Ý thấy vậy, cảm thấy anh rất biết cách nói chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Ăn được một nửa, cô bỗng nói:
"À, đúng rồi, hình như tôi chưa hỏi anh, công việc của anh là gì vậy, sao lúc nào cũng bận thế?"
Lâm Nam đáp: "Tôi làm việc ở Chu Thị."
Nghe vậy, Giản Ý bất giác mở to mắt, lẩm bẩm:
"Chẳng trách anh không sợ Ngô Đồng gây rắc rối cho anh, hóa ra là thế..."
Dù có mười Ngô gia , cũng chẳng ai dám đắc tội với Chu Thị đâu.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận