Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1761 + 1762


Cục trưởng Dương giải thích rất hợp lý. Dù Tần Vũ Huy đáng chết, nhưng dù sao việc hắn sống hay c.h.ế.t cũng phải do pháp luật xét xử.
Ngài Cận đứng dậy nói:
“Ta cũng không làm khó cậu. Chỉ là đứa trẻ đó là con của một người cố nhân. Mong cậu để tâm hơn một chút. Nó còn cả một tương lai tươi sáng phía trước.”
Cục trưởng Dương ngừng lại, cân nhắc. Tiểu Thầm  vừa là em vợ của Chu Từ Thâm, vừa là con của cố nhân ngài Cận. Xem ra, gia thế không hề nhỏ.
Nhưng người cố nhân mà ông nhắc tới, rốt cuộc là ai?
Trước khi rời đi, Ngài Cận hỏi:
“Chúng ta có thể gặp cậu ấy không?”
Cục trưởng Dương gật đầu:
“Được chứ, tất nhiên là được.”
Khi Cục trưởng Dương dìu Ngài Cận ra ngoài, William vừa kết thúc cuộc gọi và bước vào.
Lời nói trước đó của Ngài Cận khiến cục trưởng Dương không khỏi quan sát William thêm một chút.
Ông hoàn toàn là một gương mặt xa lạ.
Ngài Cận quay đầu lại:
“Cậu cứ lo việc của mình đi. Chỉ cần cho người dẫn chúng ta qua đó là được.”
Cục trưởng còn bận việc khác nên đã cử người dẫn họ đến gặp Tiểu Thầm .
Đến trước phòng nghỉ, Ngài Cận dừng lại:
“Ta không vào nữa. Cậu vào nói chuyện với nó đi. Đứa trẻ này tính cách rất bướng bỉnh, giống mẹ và chị nó.”
William đáp:
“Tôi biết.”
Trong phòng nghỉ, Tiểu Thầm  ngồi trên chiếc giường đơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tay cậu không bị còng, nhưng lại bị giam trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Dù trải qua bao nhiêu chuyện, cậu cũng không hối hận.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Cậu nghĩ là cảnh sát đến thẩm vấn, liền hỏi:
“Hắn c.h.ế.t chưa?”
“Chưa.”
Đáp lại là một giọng nam lạ lẫm, trầm ổn.
Tiểu Thầm  quay đầu lại, lông mày thoáng nhíu lại một chút.
William đóng cửa, bước vào, kéo ghế trước bàn làm việc và ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Thầm :
“Cậu muốn hắn chết, hay không muốn?”
Tiểu Thầm  tránh ánh nhìn của ông, cúi mắt xuống, không trả lời.
William tiếp tục:
“Cậu đã là người trưởng thành, phải hiểu rõ mối nguy hại của hành động này. Dù hắn đáng chết, cũng phải để pháp luật phán xét. Hành động của cậu đã trở thành tự hại mình.”
Tiểu Thầm  lạnh lùng nói:
“Nếu pháp luật hữu dụng, sao hắn có thể ra khỏi tù?”
Lần này, đến lượt William im lặng.
Tiểu Thầm  rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này. Cậu nằm xuống chiếc giường đơn, quay lưng lại với ông.
William nói:
“Ta gặp bạn gái của cậu rồi, ở bệnh viện.”
Nghe vậy, Tiểu Thầm  nhíu chặt mày hơn, đôi môi mím lại, bàn tay dần nắm chặt.
William nói tiếp:
“Cô ấy vì cậu, luôn ở trước cửa phòng bệnh.”
Ông ngừng lại, rồi nói chậm rãi:
 “Nếu cậu còn muốn gặp lại cô ấy, cách duy nhất là rời khỏi đây.”
“Có thể bây giờ cậu cảm thấy mình không sợ hậu quả, nhưng cậu đã nghĩ đến chưa? Những người lo lắng cho cậu, họ đang ở ngoài kia, không ngừng nỗ lực để cậu có thể an toàn rời khỏi đây.”
Tiểu Thầm  vẫn quay lưng, im lặng.
William trầm giọng:
“Một người đàn ông thực sự có trách nhiệm là người biết bảo vệ người thân, người yêu, mà không gây thêm phiền phức, càng không để những người mà mình bảo vệ phải sống cả đời trong tự trách và đau khổ.”
“Cậu nghĩ những điều ta nói, cậu đã làm được bao nhiêu?”
William đứng dậy:
“Chậm nhất là ngày kia ta sẽ đón cậu ra. Trong thời gian này, hãy suy nghĩ thật kỹ, cậu thực sự muốn gì, và hành động của cậu có ý nghĩa gì.”
 
 
Chương 1762
Sau khi rời bệnh viện, Hứa Loan trở về nhà.
Trên đường về, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng, không có chút ánh sáng.
Khi vừa nhập mật mã mở cửa, còn chưa kịp đẩy cửa vào, cánh cửa đã được mở từ bên trong.
Trợ lý chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cô:
“Chị Hứa Loan, chị đi đâu thế? Tối qua em thấy tin tức liền gọi cho chị, nhưng không liên lạc được. Em đến nhà tìm cũng không thấy chị. Suốt một ngày một đêm nay chị đã...”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy rơi vào gương mặt hơi sưng của Hứa Loan, và cổ tay quấn đầy băng gạc dày.
“Chị Hứa Loan, có phải Tần Vũ Huy lại tìm chị gây chuyện không? Chúng ta phải đi báo cảnh sát!”
Hứa Loan giữ cô lại, khó khăn lắm mới nói được thành tiếng:
“Đã báo rồi, không sao đâu. Chị ngủ một giấc là khỏe thôi.”
“Nhưng mà chị...”
Hứa Loan cố gượng cười, trấn an:
“Thật sự không sao. Em về đi.”
Nói xong, cô chậm rãi bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nằm vật xuống giường.
Dù cả một ngày một đêm không ngủ, cơ thể cô mệt mỏi đến cực hạn, nhưng vẫn không tài nào chợp nổi mắt.
Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Tiểu Thầm  bị cảnh sát đưa đi lại hiện lên.
Cảnh tượng ấy đầy tuyệt vọng và nghẹt thở.
Nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt. Cô đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c mình như muốn xoa dịu cơn đau trong lòng.
Rất nhanh, tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn của cô vang lên, khiến cô gần như không thể thở được.
Cô cứ nằm đó, đầu óc mơ hồ, không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không rõ trời đã tối từ lúc nào.
Chỉ cảm thấy thế giới của mình chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Không biết qua bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ hình như được mở ra. Có ai đó đang gọi cô.
Yên lặng một lúc, từ bếp truyền đến tiếng động, mùi thức ăn thơm phức len qua khe cửa phòng.
Hứa Loan ngồi dậy, cảm giác choáng váng ập đến.
Cô vịn vào tường, chậm rãi bước ra ngoài.
Bùi Sam Sam đang ngồi trên sofa, vẫy tay với cô:
“Cậu tỉnh rồi à.”
Hứa Loan gật đầu, nhìn về phía bếp.
Là Nguyễn Tinh Vãn đang ở trong đó.
Hứa Loan ngẩn người:
“Các cậu sao lại...”
Nguyễn Tinh Vãn bưng một tô canh cá từ bếp đi ra, nói:
“Trợ lý của cậu đến studio tìm chúng mình, nói tình trạng của cậu rất tệ. Cô ấy rất lo lắng.”
Trên gương mặt Hứa Loan hiện lên vẻ lúng túng, cô cười gượng:
“Mình không sao, chỉ là chưa nghỉ ngơi tốt thôi. Ngủ một giấc là khỏe.”
Bùi Sam Sam nói:
“Chúng mình đã đo nhiệt độ cho cậu rồi. Gần 40 độ đấy! Nếu cậu cứ xem nhẹ như vậy, vết thương bị nhiễm trùng thì phiền to.”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp lời:
“Ăn chút gì đi, lát nữa uống thuốc rồi ngủ.”
Nhìn thức ăn trên bàn, hàng mi của Hứa Loan khẽ rung, cô nói khẽ:
“Cảm ơn...”
Bùi Sam Sam đứng dậy, đẩy cô đến bàn ăn, ép cô ngồi xuống:
“Mau ăn đi. Mình cũng đói rồi đây.”
Hứa Loan vừa định giơ tay lấy đũa, cơn đau từ cổ tay lập tức nhói lên.
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, múc một tô canh, đặt bên tay trái của cô và để sẵn muỗng:
“Ăn đi.”
Chuyện xảy ra hôm nay, Bùi Sam Sam đã nghe từ Daniel và kể lại cho Nguyễn Tinh Vãn.
Nguyễn Tinh Vãn gọi nhiều lần cho Hứa Loan, nhưng đều không liên lạc được. Đúng lúc đó, trợ lý của cô đến tìm hai người.
Trong bữa ăn, Hứa Loan luôn cúi đầu. Do tay không tiện, Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.
Cô không nói gì, hai người gắp thì cô cứ ăn.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận