Tiên Đô

Tiên Đô - Q.9 - Chương 57: Thấy rõ mình (length: 9091)

P/s: Cầu donate cứu trợ cvt sống qua mùa dịch ლ(´ڡ`ლ) ◎◎◎ Nghe Khuê Bạt nói một hồi, Ngụy Thập Thất bật cười, nói: "Ngươi thật to gan! Nữ tu kia là kẻ thù lớn của Hồ soái, sinh sinh hủy Thiên Đô thành, ngươi vậy mà giấu giếm không báo, nàng hứa ngươi lợi lộc gì, đáng giá mạo hiểm lớn đến vậy?"
Khuê Bạt ấp úng một hồi, chán nản nói: "Nữ tu kia truyền cho ta một môn công pháp tu luyện yêu, còn tặng một viên tẩy tủy, thoát thai hoán cốt đan dược. Ta đây cũng chỉ nhất thời hồ đồ, về sau mới biết sự tình ở Thiên Đô thành, đã lên thuyền giặc, thật mất mặt."
"Công pháp và đan dược ở đâu?"
"Công pháp nghe kể bảy ngày liên tiếp, yêu đan ở đây." Chuyện đến nước này, cũng không có gì phải giấu giếm nữa, Khuê Bạt lấy ra một viên hoàn thuốc màu vàng khô, có hoa văn rồng, nâng ở lòng bàn tay xoay tròn.
Ngụy Thập Thất nhẹ nhàng vung tay, viên thuốc đã bay vào trong tay, đưa lên trước mắt nhìn một lát, búng tay, nó bay về lại lòng bàn tay Khuê Bạt, trầm ngâm nói: "Ngươi lại đọc thuộc lòng môn yêu tu công pháp kia xem nào."
Khuê Bạt thấy hắn không tham của đan dược, trong lòng nhẹ nhõm, không cần suy nghĩ, như nước đổ vào chỗ trũng, một hơi đọc một lần công pháp. Ngụy Thập Thất nghe không nhịn được cười, Lý Tĩnh Quân truyền lại, vậy mà là Thái Âm nuốt biển công hoàn chỉnh, so với Khiếu Nguyệt Công lưu truyền ở hạ giới, nhiều hơn không ít thần thông pháp môn, cũng coi như đáng giá. Hắn tùy tiện chỉ điểm: "Tuy không phải công pháp thượng thừa, nhưng cũng may huyết mạch không quá hạn chế, cố gắng tu luyện, rất có ích cho ngươi."
Khuê Bạt vừa mừng vừa sợ, liên tục dập đầu, nói: "Đa tạ thượng tiên chỉ điểm!"
"Về phía Hắc Phong Sơn, ngươi tự đi giải quyết ――"
"Dạ, dạ!" Khuê Bạt cũng là kẻ nhanh trí, hiểu ý của hắn, âm thầm quyết tâm, sau khi trở về sẽ diệt khẩu hết tất cả những người biết chuyện, không để lại hậu họa.
"Nghe nói ngươi có quan hệ làm ăn với Hoang Bắc thành?"
Khuê Bạt ngơ ngác. Làm ăn? Làm ăn gì? Hoang Bắc thành núi cao đường xa, đi một chuyến tốn nửa cái mạng, làm ăn này có lợi lộc gì chứ! Hắn thận trọng nói: "Thuộc hạ có một người nô bộc, không phải người thân tín, có thể thúc đẩy linh cầm, từng đi Hoang Bắc thành đổi ít vật âm hàn, ý của thượng tiên là?"
"Đã mở đường buôn bán thì đừng tùy tiện cắt đứt, cứ việc làm mạnh thêm, nếu thấy một mình khó xoay sở thì có thể liên kết với các tộc lớn lân cận."
"Dạ, dạ, tiểu nhân hiểu rồi." Khuê Bạt không hiểu ý hắn, miệng nói "hiểu rồi", trong lòng lại mơ hồ, thăm dò hỏi, "không biết Thành chủ Đường cùng thượng tiên..."
Ngụy Thập Thất dứt khoát làm rõ, "Đường Thác đến Cực Trú thành nương nhờ Hồ soái rồi, hiện tại Hoang Bắc thành là địa bàn của ta, ngươi cứ yên tâm."
Khuê Bạt trong lòng lập tức sáng tỏ, vị "Thượng tiên" trước mắt này, vậy mà là tân nhiệm thành chủ Hoang Bắc thành, khó trách không hợp với nữ tu Nghiên Nguyệt Tam Tinh Động kia, đánh cho trời long đất lở, làm Đỗ Tiết Sơn rối tung lên.
Chút chuyện nhỏ, Ngụy Thập Thất tiện tay giải quyết, cũng không để bụng, vài câu đuổi Khuê Bạt, bảo hắn trở về Hắc Phong Sơn. Khuê Bạt khúm núm, trong lòng thầm quyết tâm, từng bước lùi lại phía sau, biến mất vào giữa rừng núi mênh mông.
Sau khi Khuê Bạt đi, sơn lâm trở lại bình tĩnh, Tần Trinh ôm lấy cánh tay Ngụy Thập Thất, tò mò hỏi: "Sư huynh giữ hắn lại đường dây này, chẳng phải định làm lớn mạnh chuyện làm ăn ở Hoang Bắc thành, như ở Đông Minh thành sao?"
Ngụy Thập Thất vỗ nhẹ cánh tay nàng, cười nói: "Làm mạnh làm lớn, cũng có ý đó. Hoang Bắc thành ở góc cực bắc, nếu khai thác được vài tuyến đường giao thương cố định, buôn bán hàng hóa, truyền tin tức thì sẽ rất có lợi. Hơn nữa, Linh Nương chân nhân ở Thần Binh Động có hai con yêu nô, một tên Khuê Nãi, một tên Khuê Bỏ, có chút liên quan đến Hùng vương này, biết đâu sau này sẽ có tác dụng."
Tần Trinh suy nghĩ một chút, mơ hồ đoán ra ý hắn, bất quá sư huynh đã muốn nàng "an phận đóng vai một tiểu nương tử dịu dàng", nàng cũng lười suy nghĩ sâu xa nữa, tùy tiện đổi đề tài, nói chuyện vặt vãnh không liên quan.
Ngụy Thập Thất chỉ là chợt nảy ý định, để lại đường lui thôi, cũng không có tính toán bày bố sâu xa gì. Hắn nói chuyện với Tần Trinh một lát, mỗi khi trời hơi sáng, liền gọi bầy nhạn đến, tiếp tục lên đường.
Bay hơn một tháng, hai người cuối cùng đến Lũng Khâu sơn.
Ngụy Thập Thất ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc, thần hồn bất định, đầu óc quay cuồng, không biết mình đang ở đâu.
Dưới bầu trời, dãy núi hùng vĩ bị một bàn tay lớn xóa sạch, còn lại một mảnh hoang mạc không một ngọn cỏ, kéo dài ngàn dặm, không nhìn thấy cuối. Giữa trời và đất, chỉ còn lại tro và cát, tro chính là đá, cát chính là cát, từng lớp từng lớp hướng phương xa trải dài, từ thô đến mịn, rõ ràng khác biệt.
Dưới lòng đất dường như chôn một cái lò lửa lớn, không có gió, hơi nóng mờ mịt bốc lên, đường chân trời vặn vẹo, ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện. Bầy nhạn cảm giác được hơi thở nguy hiểm, bay lượn trên không trung, kêu lên cạc cạc.
Cơn chấn động ban đầu dần lắng xuống, ý thức một lần nữa trở lại thân xác. Thiên Đô thành, Phượng thành, chìm trong giấc ngủ sâu dưới Lũng Khâu sơn, giờ đây núi và thành đã không còn chút gì, ngay cả di tích cũng không tìm thấy nửa phần. Chỉ là một đoạn tàn khu của dị thú Thượng cổ, cùng trận ác chiến của voi chân nhân, vậy mà đã hủy hoại Doanh Châu thành ra thế này, khó trách ngay cả một phân thân của Lý Tĩnh Quân cũng bị thương nặng, hốt hoảng bỏ chạy, trốn vào Đỗ Tiết Sơn, lấy sen thất khiếu rửa lòng trấn thương thế, cố gắng duy trì hơi tàn.
Hoang mạc vô tận trước mắt khiến hắn cảm thấy tự thân nhỏ bé. Dị thú Thượng cổ hoành hành ở Doanh Châu, cùng Chân Tiên từ biển vượt đến ác chiến, sau khi tiêu vong vạn năm, một đoạn tàn khu hồi phục mà còn đánh được với voi chân nhân, Chân Tiên cảnh, vậy thì là tồn tại cường đại đến mức nào!
Không tận mắt nhìn Lũng Khâu sơn sau đại chiến, không cách nào tưởng tượng được đối thủ cường hãn đến mức nào, Lý Tĩnh Quân là người xứng đáng đứng đầu ở Doanh Châu, không phải đối tượng mà hắn có thể trực tiếp đối mặt. Cũng chỉ có Hồ Bất Quy xuất hết toàn lực mới có thể đánh lui ả, nếu ả điên kia không tìm Hồ Bất Quy xui xẻo, mà lại để mắt tới mình thì sẽ là một tình cảnh như thế nào?
Ngụy Thập Thất rùng mình, khắp người lạnh buốt. Thực lực không ngừng tăng trưởng khiến hắn sinh ra ảo giác, cho rằng mình tuy không bằng Lý Tĩnh Quân nhưng cũng không cách biệt quá xa, nhưng tất cả những gì trước mắt lại cho hắn một đòn cảnh tỉnh, hùng tâm tráng chí trước đó thật nực cười biết bao, hắn chưa từng có một khắc nào khát khao sức mạnh đến vậy, khát khao trở nên cường đại hơn. Điều quan trọng nhất là tự mình hiểu rõ mình, sâu thẳm trong tâm phảng phất có một giọng nói luôn nhắc nhở hắn, nhất định phải đến Lũng Khâu sơn nhìn một cái, tận mắt chứng kiến.
Hắn đã đến, hắn đã thấy, cũng đã nhìn rõ bản thân mình.
Ngụy Thập Thất bay dọc theo rìa hoang mạc ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ, như người mất hồn, bầy nhạn cuối cùng không chịu nổi nữa, từng đàn từng đàn rơi xuống khỏi mây, hạ xuống một vùng sa mạc. Tần Trinh không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy sư huynh sắc mặt hơi khác thường, có vẻ nặng trĩu tâm sự, không khỏi lo lắng.
Đàn nhạn lông xám kiệt sức co quắp ngã xuống đất, không thể bay được nữa. Tần Trinh lấy túi nước, cho thêm một viên Ích Cốc Đan vào, chia cho nhạn uống, đưa chúng đến một chỗ, từng con an bài cẩn thận. Con nhạn đầu đàn kêu hai tiếng, có vẻ ủy khuất, Tần Trinh xoa xoa đầu nó an ủi, cho nó uống nhiều nước hơn.
Ngụy Thập Thất chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng, thở dài, than thở không thôi.
Tần Trinh thu lại túi nước, nép vào bên cạnh hắn, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Trầm mặc một lúc, Ngụy Thập Thất nghiêm nghị nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là trước kia cứ đi thẳng bên bờ vực mà không hay biết, bây giờ nghĩ lại có chút sợ."
Hắn dang hai tay, ôm Tần Trinh vào lòng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng, dục vọng dần nảy sinh. Hắn không thể phân biệt được, thứ đang trêu chọc hắn là tiểu sư muội không rời không bỏ hay là Lý Tĩnh Quân bám dai như đỉa kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận