Tiên Đô

Tiên Đô - Q.18 - Chương 106: Âm dương song chiếu (length: 8623)

Ngụy Thập Thất lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thi thể Giản Đại Lung, thập ác tinh vực từ từ thu lại, các sợi pháp tắc tụ lại trong hang động, trong mắt tinh vân xoay chuyển, có vô số tinh tú sáng lên rồi tắt. Mệnh tinh lặng lẽ hòa hợp cùng tâm thần, trong tầm mắt thời gian đảo ngược, xác người khô héo dần dần trở nên đầy đặn phong phú, từ từ đứng dậy, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, đèn đá cháy lên, ánh đèn chập chờn như huyết quang, vết thương ở giữa mi tâm khép lại không chút dấu vết, Giản Đại Lung nhắm mắt minh tưởng, ngực bụng phập phồng, mỗi nhịp thở lại hút vào nhả ra huyết quang, giữa mi tâm vặn xoắn thành một đoàn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Thời gian quay ngược càng lúc càng chậm, gần như dừng lại, phảng phất như có thiên cơ vô hình cản trở, Ngụy Thập Thất dốc toàn lực thúc đẩy tinh vực, thập ác mệnh tinh hạ xuống bầu trời, tinh lực giống như thủy triều cuồn cuộn tới, tụ lại thành một vùng biển mênh mông rộng lớn. Dị vật xung quanh bên trong thăm dò hốt hoảng chạy tán loạn, ngay cả thủ lĩnh ngồi trên đỉnh núi cũng bị tinh lực làm nhiễu, mắt mơ hồ, không nhìn rõ. Cơ Thắng Nam thân ở trong tinh vực, trung tâm cơn bão tĩnh lặng đến đáng sợ, nàng nghe thấy nhịp tim của mình, tiếng máu chảy, hơi thở, thân thể từ Thâm Uyên tróc ra, là một sự tồn tại rõ ràng vô song, đứng một mình, không thể kiềm chế.
Cảm giác thật tốt, khiến người say mê, nàng thật tâm hy vọng thời gian ngừng lại, không có quá khứ, không có tương lai, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.
Một đám sợi pháp tắc đan vào nhân duyên, thúc đẩy thời gian quay lại, trong huyệt động, mơ hồ hiện ra một thân ảnh quen thuộc, dung nhan chớp động mấy lần, khi thì già đi, khi thì thanh xuân trẻ trung, khí tức cũng theo đó lơ lửng không cố định. Đó là Quản Quắc Công ở ven biển, hai mắt nhắm nghiền, giữa mi tâm khảm một viên bảo châu nhỏ cỡ ngón cái, tối tăm mờ mịt, ánh sáng âm u, mây che sương phủ, mơ hồ lóe lên hơn 10 điểm tinh quang, giống như con mắt thứ ba của Mã vương gia.
Dưới sự quay lại của thập ác tinh vực, Quản Quắc Công không còn chỗ che thân, hắn giống như quỷ mị nhào tới trước, bảo châu bắn ra một đạo ánh sáng xám, trúng giữa mi tâm Giản Đại Lung, quét sạch tinh nguyên, tiện tay lấy đi ánh đèn, thu huyết khí bản mệnh vào tay áo, vội vã muốn lui, chợt phát hiện ra điều gì, bất ngờ quay đầu nhìn Ngụy Thập Thất một cái, rồi nhún chân, thân thể tan ra vô hình, chỉ lưu lại một tia nhỏ vết máu không thể thấy, xé gió trốn đi.
Tinh lực giống như thủy triều rút lui, xác Giản Đại Lung lại ngã xuống đất, sinh cơ dứt hẳn, phảng phất như chưa có gì xảy ra. Vừa mới chứng kiến mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Ngụy Thập Thất có một dự cảm mãnh liệt, Quản Quắc Công đã nhận ra có người đảo ngược thời gian, nhìn trộm hành tung của hắn, khí cơ dẫn dắt làm xáo trộn quá khứ, bởi vậy mới có một màn không nên xảy ra, quay đầu nhìn hắn một cái. Thể xác có lẽ vẫn là thể xác đó, nhưng Quản Quắc Công sớm đã không phải là người trước kia, Bình Đẳng Vương đã có thể dùng một giọt tinh huyết để tạo ra khôi lỗi, người khác đương nhiên cũng có thể mượn Quản Quắc Công để nhúng tay vào. Núi đào chậm chạp không muốn trả lại huyết khí bản mệnh cho phương nam, là để nuôi lớn cánh chim của mình, những chúa tể ở dưới Thâm Uyên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhân cơ hội hạ một quân cờ, cũng là điều hợp lý.
Vậy thì ai là người đang ngầm ra tay? Hạo Thiên, Nằm Nhạc, Bắc Minh, Ổ Quay, hay là Địa Tạng cùng Diêm La không thích phô trương? Ngụy Thập Thất suy nghĩ rất lâu, thầm cười lạnh, huyết khí bản mệnh của phương nam chia làm tám phần, trời nam biển bắc, đỉnh núi đáy biển, muốn tập hợp đủ cả không biết phải tốn bao nhiêu công sức, Quản Quắc Công nhanh như vậy tìm tới Giản Đại Lung, tám chín phần mười là đã luyện hóa một phần huyết khí của hắn, cảm nhận được hơn bảy phần huyết khí ở đâu, nên một đường tìm đến tận cửa, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, hắn không ngại theo dõi một chút, xem cuối cùng là thần thánh phương nào đang giở trò, có lẽ còn có cơ hội đục nước béo cò, mưu đồ chút lợi ích.
Hắn quyết định xong, bỗng xoay người, đưa tay nắm lấy Cơ Thắng Nam, nhanh như điện chớp vội vàng rời khỏi Xà Bàn cốc, vừa thoát khỏi ảnh hưởng của địa mạch, liền gọi Cửu Chướng Thú Vương, sai nó đưa nàng trở lại cao / cương vị, đồng thời bảo Phiền Si chuyển lời, hắn có việc gấp phải rời đi một thời gian, lâu thì một năm, ít thì nửa năm, hắn dặn y cứ lãnh đại quân tùy cơ ứng biến, sau này tự khắc sẽ có ngày gặp lại. Những ngày này đi theo đại nhân bên cạnh, ăn ngon uống sướng, không ai dám coi thường, Cửu Chướng Thú Vương trong lòng hết sức không tình nguyện, do dự một chút, lấy dũng khí chủ động xin đi, Ngụy Thập Thất nhìn hắn một cái, nói: “Chim không độ núi ngươi có dám đi không?” Thú Vương thần sắc cứng đờ, lập tức lùi lại tám thước, ngoan ngoãn cõng Cơ Thắng Nam, luyến tiếc tạm biệt đại nhân, chân đạp chướng khí một đường phi độn về nam.
Ngụy Thập Thất nhìn Thú Vương đi xa, đến khi ở tận tầm mắt biến thành một chấm đen nhỏ mờ mờ, lúc này mới xoay người lại, lần nữa bước vào Xà Bàn cốc. Dị vật chiếm giữ trong núi vì tinh lực làm nhiễu loạn, không còn ai kiềm chế, có thể trốn càng xa càng tốt, thi thể khô của Giản Đại Lung trước kia giờ chỉ còn một dị vật hình người, chính là dị vật thủ lĩnh ở dưới ba cây cổ tùng đầu núi nghìn trượng.
Ngay gần trước mặt, Ngụy Thập Thất thấy rõ mặt mũi của đối phương, so với các dị vật hình người khác, hắn trông dễ coi hơn một chút, mắt là mắt mũi là mũi, chỉ là miệng hơi rộng chút, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như mang theo một tia nụ cười thoảng hoặc, thân hình rắn chắc cao lớn, tay chân đều đủ, những xúc tu đen kịt khỏe mạnh kia được giấu rất kỹ, nhìn không ra chút sơ hở nào.
"Trong Xà Bàn cốc lại còn giấu một cái huyệt động như thế, nếu không tận mắt nhìn thấy thì khó tin." Hắn nói chuyện ung dung, cắn chữ rõ ràng, hiển nhiên Ngụy Thập Thất đã chứng tỏ mình xứng đáng được trò chuyện khách sáo, "Dưới mí mắt, thần không biết quỷ không hay sờ đến, cướp đi một vài thứ, rồi thần không biết quỷ không hay chuồn mất, Hàn tướng quân cũng vì chuyện đó mà đến đây sao?"
Huyết khí bản mệnh có đủ loại diệu dụng, trấn áp luyện hóa để kéo dài ở lại thế gian, dị vật ngửi thấy một chút hơi thở còn sót lại, nảy sinh lòng tham cũng là lẽ thường tình. Tên dị vật thủ lĩnh kia một mình gặp mặt, có dũng khí, cũng có lực lượng, một tiếng gọi ra "Hàn tướng quân", rõ ràng đối với tình hình chim không độ ở ngoài núi rành như lòng bàn tay, tuyệt không phải loại đầu óc đơn giản, bất quá những câu chuyện ba hoa của hắn, không biết học được từ đâu, nghe khiến người ta buồn cười. Ngụy Thập Thất không cho là đúng, theo miệng hỏi: “Xưng hô thế nào?”
“Họ Ô, tên Chiếu, đến từ lớp màng ngoại giới Thâm Uyên.” Hắn nhận thấy sự lơ đãng của Ngụy Thập Thất, hai con ngươi chợt xảy ra dị biến, mắt trái con ngươi trắng dã, mắt phải tròng đen mắt trắng, ánh mắt theo những vết máu nhỏ không thể thấy mà lần theo, nhìn về phía sâu trong hư không, hiển thị mấy phần manh mối.
Vết máu còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng đã nhạt đi đôi chút so với trước, càng khó phát hiện hơn, Ngụy Thập Thất có chút bất ngờ, thì ra Ô Chiếu trời sinh tuệ nhãn, dễ dàng nhìn ra hành tung của Quản Quắc Công, thủ đoạn này thật không tầm thường. Hắn trầm ngâm một lát, mơ hồ giải thích vài câu, Ô Chiếu nghe được "huyết khí bản mệnh phương nam", không khỏi tim đập thình thịch, hắn quay đầu nhìn thật sâu vào Ngụy Thập Thất một cái, nhưng không nhìn ra gì, nên có chút không chắc.
Đôi mắt đen trắng song song quét tới, quái dị và khó coi, phảng phất như bị ai đó sờ vào một cái, phía sau lưng lạnh toát, không dễ chịu chút nào. Ngụy Thập Thất ngầm sinh cảnh giác, nói: "Đôi mắt này nhìn đồ vật rất độc, thần thông không nhỏ."
Ô Chiếu do dự một chút, thản nhiên nói: "Âm dương song chiếu, thiên phú thần thông, thứ mà ma vật Thâm Uyên không có, trong dị vật cũng không nhiều."
Ngụy Thập Thất khẽ gật đầu, nói: “Ngươi nhìn thấy vết máu mà người kia để lại lúc trốn đi?”
Ô Chiếu ý cười trên khóe miệng nhiều hơn vài phần, nói: “Đúng như ngươi thấy, rõ như ban ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận