Tiên Đô

Tiên Đô - Q.24 - Chương 16: Độ không trấn tướng (length: 9045)

Trần Đam tỉnh lại vì mùi rượu.
Bắc địa thiêu đao tử, thơm nức nồng đậm, vừa vào miệng đã như dao giết người, nhanh, hung ác, cay. Trần Đam mũi co rúm, cảm thấy tay chân có chút sức lực, chậm rãi ngồi dậy, yết hầu nhấp nhô, mở mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong một góc hẻo lánh có một vò rượu mạnh, lớp bùn bị vỡ ra một chút, mùi rượu rả rích không ngớt.
Hắn đứng dậy tiến tới gỡ lớp bùn, xoay người cầm vò rượu lên, ghé vào miệng chậm rãi uống vào bụng. Một vò rượu gần trăm cân, Trần Đam như uống nước ừng ực, không sót giọt nào, lúc này mới thở phào một hơi. Trong lồng ngực, hai trái tim từ trong cơn ngủ mê thức tỉnh, đập mạnh mẽ, Trần Đam vặn vẹo cổ, khớp xương phát ra tiếng răng rắc nhẹ, khẽ cau mày, ngón trỏ chạm vào mi tâm, lấy ra một viên phi toa, nắm chặt trong lòng bàn tay, phi toa đâm rách da thịt, tinh huyết rót vào, vừa khẽ gọi, lập tức có đáp lại đã lâu không gặp, trong lòng trầm xuống, nếu không phải Hạo Thiên tạm thời không rảnh bận tâm, đã sớm vứt bỏ hắn hoàn toàn.
Hi vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói, giữa trời đất dường như chỉ còn hắn cô độc một mình, một mình đối mặt với ác ý sâu thẳm nhất của Thâm Uyên, năm tháng dài dằng dặc, hắn chưa từng nghèo túng bất lực đến vậy.
Trần Đam lẳng lặng đứng hồi lâu, thu lại nỗi lòng, cất bước ra khỏi sơn động, bên ngoài trời đang lúc hoàng hôn, nửa bầu trời tối đen nửa bên rạng, ráng mây giăng khắp, óng ánh như gấm. Khế Nhiễm đứng ở bên vách núi, xa xa nhìn về phía sông băng cực bắc, gió thổi áo bào phất phới, hiển nhiên đã đợi từ lâu. Trần Đam cất bước tiến tới, đứng ngang hàng với hắn, hứng chịu mấy trận gió lạnh thấu xương, trầm giọng nói: "Tướng quân đã thua, có chơi có chịu, Khế tướng quân đưa ra điều kiện đi..."
Lần đầu tiên trong đời cúi đầu nói lời mềm mỏng, Trần Đam có chút ít bi thương, tư vị quả nhiên không dễ chịu, nhưng cũng không phải tuyệt đối không thể tiếp nhận, Thâm Uyên kẻ mạnh làm vua, mạnh còn có kẻ mạnh hơn, Khế Nhiễm đã nắm lấy pháp tắc, cúi đầu trước hắn là việc bắt buộc, cũng không có gì đáng phải bận tâm. Khế Nhiễm quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Trần Tướng quân cũng biết, trong đó có thể tìm được trấn tướng?"
Trần Đam vì lời này mà ngạc nhiên, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, đoán rằng Khế Nhiễm sẽ đưa ra điều kiện gì, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần nhận sự thúc đẩy của hắn, để hắn đi làm việc, không ngờ hắn lại để ý đến trấn tướng. Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Huyết chiến dần dần lắng xuống, trấn tướng lần lượt quay về trấn trụ, những kẻ không chịu đi của Thâm Uyên, e rằng chỉ còn lác đác không mấy."
Khế Nhiễm nói: "Khế mỗ tu luyện một môn thần thông, muốn tìm trấn tướng để xác minh một hai, nếu Trần Tướng quân có thể thúc đẩy việc này, nợ trước kia xóa bỏ, chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai."
Trần Đam nghe vậy trong lòng hơi động một chút, phỏng đoán thần thông của Khế Nhiễm có uy lực tuyệt đại, không phải người thường có thể tiếp nhận, trấn tướng chính là kỳ khí diễn hóa nhập thế, cho dù bị đánh tan cũng có thể hồi sinh trong trấn trụ, không cần lo sẽ thu tay không được. Đang lúc cân nhắc, lại nghe Khế Nhiễm nói tiếp: "Nếu không tìm được trấn tướng, tứ phương chi chủ của Thâm Uyên cũng được, nếu vẫn không có thì chỉ có thể để Trần Tướng quân thử một lần."
Nói rất hờ hững, có qua có lại, nhưng Trần Đam nghe ra trong đó sự uy hiếp và nguy hiểm, do dự mãi, cười khổ nói: "Theo Trần mỗ thấy, vẫn nên tìm trấn tướng xác minh cho thỏa đáng!" Núi đào vẫn diệt, Hạo Thiên Bắc Minh bị trục xuất khỏi Thâm Uyên, Phiền Ngỗi, bụi cỏ, lang tế câu đều trở thành cánh chim của ý chí Thâm Uyên, tùy tiện nhúng tay vào cuộc tranh giành chúa tể của Thâm Uyên, một khi trở thành cái đích cho mọi mũi tên, không ai giữ được hắn, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu, ổ quay đã đầu nhập ý chí của Thâm Uyên, vì sao Khế Nhiễm lại không để ý chút nào, vẫn dám ra tay với tứ phương chi chủ?
Khế Nhiễm truy hỏi: "Trấn tướng hiện giờ ở đâu?"
Trần Đam gạt bỏ lo lắng, đưa tay nâng một viên phi toa lên, hai đầu nhọn, những đường chỉ bao quanh lấy một đám tơ máu, dày đặc như sợi, rối như tơ, không ngừng đi lại chuyển động, nhìn chăm chú hơi lâu, thần hồn dường như muốn thoát khỏi thể xác mà ra, bị cuốn vào trong đó.
Khế Nhiễm nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: "Thứ này là vật ký thác mà Hạo Thiên để lại?"
Trần Đam nói: "Chúa tể của Thâm Uyên đều có vật ký thác, nhạc nằm ở câu tâm giác, Bắc Minh có huyết vân ngọc ấn, ổ quay có ngàn nhánh vạn lá huyết khí đan, bình cùng có xuyên tim châu, âm phong có huyết ngọc tích thủy treo, U Đô có Hoàng Tuyền linh, Địa Tạng có bất động bảo luân, diêm la có bách quỷ ban ngày đi giản, nhiều vô số kể, không phải chuyện lạ, phi toa này tên là 'Độ không', được tế luyện cùng trấn trụ Độ Không, có thể chiêu hồi trấn tướng."
Vật ký thác Hạo Thiên truyền lại, chậm rãi xoay chuyển trong lòng bàn tay Trần Đam, chỉ hướng sông băng bắc địa, Khế Nhiễm vô ý nhúng tay vào, ít nhất là dưới mắt không cần thiết. Hắn ra hiệu cho Trần Đam, bảo hắn chiêu hồi trấn tướng "Độ Không" đến đây, tên đã trên dây không bắn không được, Trần Đam khoanh chân ngồi xuống, huyết khí trong người trào lên, dốc toàn lực thôi động độ không toa, những đường chỉ "ầm ầm" xoay chuyển nhanh chóng, tơ máu buông ra từng lớp, hàng vạn hàng ngàn sợi bay lên không trung, quấn lấy nhau, lờ mờ phác họa ra hình dáng một trấn tướng.
Trấn tướng Độ Không chưa về trấn trụ, ở ngoài xa vạn dặm, cảm ứng cực kỳ yếu ớt, tơ máu rối rắm lúc tụ lúc tán, huyết khí trong cơ thể Trần Đam như vỡ đê, trào ra cả ngàn dặm, "huyết khí thần hạch" trong lồng ngực biến thành một trái tim, thùng thùng nảy lên, liên tục bổ sung huyết khí, chống đỡ hắn tiếp tục thôi động độ không toa. Trần Đam dốc cạn từng chút sức lực cuối cùng, ra sức hành động, một ngày một đêm trôi qua, tơ máu dần dần ngưng tụ thành hình, hiện ra dáng vẻ của trấn tướng Độ Không, cưỡi kỳ lân, mặc hắc giáp, cầm sắt qua, như tượng đất, bất động một chút.
"Huyết khí thần hạch" lại co lại nhỏ đi gần ba phần, trấn tướng Độ Không rốt cục từ hư thành thực, như trong nháy mắt có được sinh mệnh, hít một hơi thật sâu, ngực bụng cao lên, mắt bỗng khẽ động, thần thái đột nhiên bừng lên, quay đầu nhìn Trần Đam, giơ qua lên định đánh. Huyết chiến khác hẳn bình thường, trấn tướng có thể thoát khỏi sự ràng buộc của trấn trụ, ở lại trần thế, thu nạp đại quân ma vật, dùng khí huyết thiết diện bồi bổ kỳ khí, Trần Đam không tiếc vi phạm ý muốn của trấn tướng, ép buộc nó triệu hồi tới đây, tự rước lấy họa, khó tránh khỏi ách phản phệ.
Khế Nhiễm giơ tay đẩy, Trần Đam như một chiếc lá khô phiêu nhiên bay ra, trấn tướng Độ Không cảm nhận được sự uy hiếp, không chút do dự nhấc lên sắt qua, hai tay mang sức mạnh của mười rồng mười voi, nhắm đầu mà đập. Khế Nhiễm không muốn cứng đối cứng, đánh sập Phong Bình cốc được không bù mất, nhẹ nhàng kích hoạt sợi pháp tắc, một tiếng Phạn âm vang vọng đất trời, niết bàn Phật quốc đột ngột hiện ra, giam hãm trấn tướng Độ Không bên trong.
Mơ hồ bị người chế ngự, trận thua này đã gần kề, đến lúc này mới có lẽ mới thực sự thấy rõ, ánh mắt Trần Đam lóe lên, trái tim thất vọng và mất mát, đây không phải thần vực huyết khí, Phật quang khắc chế huyết khí, pháp tắc áp chế pháp tắc, hắn thua không oan! Lần này Khế Nhiễm như thoát thai hoán cốt, ngang nhiên xuất thế, quả nhiên có kỳ ngộ khác, không liên quan gì đến bản mệnh huyết khí ở phương nam.
Trấn tướng Độ Không lâm vào nguy cơ chưa từng có, Phật quang từng đạo quét xuống, huyết khí dần tan biến, lại không có lực hoàn thủ. Giằng co hơn mười hơi thở, con kỳ lân dưới hông trước không chịu được, kêu lên một tiếng thảm bại, sau đó hai tay trấn tướng Độ Không chợt nhẹ, sắt qua gãy từng khúc, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đổi kỳ khí trong cơ thể, đỉnh đầu bắn ra một đạo bạch quang, tan biến vào nơi sâu thẳm của trời cao, nối liền với trấn trụ.
Trấn tướng bất tử bất diệt, càng chiến càng mạnh, kỳ khí càng biến hóa vô tận, trấn tướng Độ Không cảm nhận được nguy cơ ập đến, rút củi dưới đáy nồi, chủ động tiếp dẫn trấn trụ, muốn thoát khỏi tai họa, có lẽ vẫn còn cơ hội bảo toàn thân thể. Khế Nhiễm kích hoạt sợi pháp tắc, cổ thụ bồ đề vươn cành xòe lá, cây sa la lung linh huyền ảo, tiếng Phạn âm không dứt, bạch quang vừa lên đã đứt, trấn tướng Độ Không bị ép ở lại trần thế, không thể thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận