Tiên Đô

Tiên Đô - Q.8 - Chương 55: Cõng lương xương sống lưng lạnh buốt (length: 8481)

Bùi Phiệt thấy ngây người, chín đốt nấm linh chi, ở Hoang Bắc thành thế nhưng là hàng hiếm có, chỉ một hai đóa, liền không biết có bao nhiêu người tranh cướp muốn giành, kết quả đều rơi vào tay thành chủ cùng gia tộc quyền thế, chỉ có thể bất lực nhìn. Hắn vốn cho rằng linh chi trời sinh dễ hỏng thưa thớt, sinh trưởng chậm chạp, lại không ngờ lại có một mảng lớn như thế, phóng tầm mắt nhìn, số lượng đếm không hết.
Tương tự ngây người còn có Giác Phu, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, kinh ngạc nói: "Sao lại có nhiều như vậy?"
Ngụy Thập Thất nghe ra sự kỳ quặc, hỏi: "Bình thường ổ chín đốt kiến, bình thường có bao nhiêu linh chi?"
Giác Phu giọng có chút run rẩy, nói: "Nhiều nhất ba bốn đóa, mà lại không lớn như thế, màu sắc cũng không đúng." Hắn chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve, đưa đến trước mũi hít hà, trên mặt lộ vẻ say mê.
Bùi Phiệt nảy sinh lòng tham, cười hắc hắc nói: "Mặc kệ nó, hái trước rồi nói."
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tim Giác Phu lập tức nóng bừng, hắn không kịp chờ đợi lấy ra dao ngọc xẻng ngọc, chọn những cây linh chi to mọng đào lên từng cây, bỏ vào túi hành lý, cẩn thận từng li từng tí không làm tổn thương đến rễ. Bùi Phiệt rất biết điều, để hắn chọn trước, đứng một bên nhìn kỹ nhất cử nhất động của hắn, âm thầm ghi nhớ.
Nơi sâu trong hang ổ oi bức ẩm ướt, Giác Phu cùng Bùi Phiệt bị linh chi mê hoặc tâm hồn, tập trung tinh thần, không để ý, Ngụy Thập Thất bỗng nhiên nhíu mày, không chút động thanh sắc xoay người, đi vòng một chút, đã thấy một nữ tử áo đen lặng lẽ đứng trong hành lang, dáng người không cao, gầy gò nhỏ bé, da thịt đen nhánh sáng bóng, hai con ngươi trùng đồng, eo ong nhỏ như muốn gãy, yêu khí sâu kín trong người, nhưng không phát hiện ra mảy may dị dạng.
Nếu không phải Thiên Lan chân nhân nhắc nhở, hắn cũng cơ hồ bị che mắt.
Cô gái áo đen kia không mở miệng, cũng không kêu đánh kêu giết, quan sát tỉ mỉ Ngụy Thập Thất, dường như có chút hiếu kỳ. Ngụy Thập Thất hắng giọng một cái, hỏi: "Họ gì?"
Cô gái áo đen kia nghe hiểu được câu hỏi, nhưng phản ứng dường như có chút chậm, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Họ Cơ."
"Gọi thế nào?"
"Cơ Anh."
Ngụy Thập Thất cảm thấy hơi lạnh, "Ách, lần đầu gặp mặt, hái chút linh chi, lập tức đi ngay, không phiền chứ?"
Dường như chạm đến điều kiêng kỵ gì đó, ánh mắt Cơ Anh có chút âm trầm, hừ một tiếng, tiếng nói chuyện kinh động Giác Phu cùng Bùi Phiệt, hai người chậm rãi thò đầu ra, nhìn thấy cô gái áo đen kia, lại cùng nhau giật mình.
Ngụy Thập Thất để ý thấy sắc mặt Giác Phu, vừa xấu hổ, vừa sợ, hai tay vịn chặt vách đá, đi đứng run rẩy, cơ hồ muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hắn sờ sờ cằm, cảm thấy buồn cười, hỏi: "Các ngươi quen nhau?"
Giác Phu mặt như khóc như cười, nửa vặn mình hành lễ, ngồi xổm trên mặt đất đứng không dậy nổi, run lẩy bẩy nói lắp bắp: "Vị này vị này là kiến chúa đại nhân."
Phía dưới cánh đồng tuyết cực bắc, ổ chín đốt kiến lớn nhỏ hơn nghìn chỗ, mỗi ổ đều có một kiến chúa, nhưng có thể tu thành hình người, lại rất hiếm hoi, Giác Phu tuy là loài thú ăn kiến, gặp được kiến chúa, lại bị áp chế đến chết, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Cơ Anh kéo chiếc mũi nhỏ xinh, lạnh lùng nói: "Thì ra là ngươi." Nàng đưa tay hướng Giác Phu chỉ một cái, dễ như trở bàn tay nắm giữ không gian, dao ngọc, xẻng ngọc, túi hành lý, túi, từng món lần lượt xuất hiện, vòng quanh hắn xoay tròn, Giác Phu mặt như tro, nằm phục người xuống, hiện ra nguyên hình thú ăn kiến, không dám có chút chống cự.
Cơ Anh vẫy tay lấy túi hành lý ra, đổ ra hơn mười gốc linh chi ngũ sắc chất lượng thượng hạng, linh chi đã lìa khỏi đất, cuối cùng cũng không quay về, bất quá Giác Phu ra tay có chừng mực, cũng không làm tổn thương đến rễ. Sắc mặt nàng hơi dịu đi một chút, thu hồi linh chi cất vào trong ngực, lại chỉ vào túi, ba con kiến lính lập tức tỉnh lại, nóng nảy bất an, cố sức giãy giụa, lại không xé được túi, cuống cuồng xoay quanh. Giác Phu không dám nổi giận với kiến chúa, vội cắn đầu lưỡi, phun ra một tia tinh huyết, nới lỏng miệng túi, kiến lính thoát khỏi vòng vây được ra, váng đầu choáng hướng, không chú ý đến bóng dáng Cơ Anh, chen chúc một đoàn, mở răng nanh điên cuồng xông tới.
Kiến chúa xuất hiện, Giác Phu liền thành con sâu cái kiến, Bùi Phiệt rụt người ra phía sau, cũng không trông chờ gì, Ngụy Thập Thất trên mặt lộ nụ cười quỷ dị, thân hình hóa thành một làn khói nhẹ, vòng quanh kiến lính từ từ thổi qua, giống như tử thần thu hoạch sinh mạng, đồ long chân âm đao liên tiếp đâm mấy cái, con kiến lính khổng lồ liền ngã xuống đất không dậy nổi, hồn bay phách tán.
Bùi Phiệt cắn ngón tay, hít vào một hơi lạnh, một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn đoán được tên yêu nô họ Hàn cả gan làm loạn, rất là lợi hại, lại không ngờ hắn gan lớn đến mức này, ngay trước mặt kiến chúa, gọn gàng tàn sát dòng dõi của nàng, hoàn toàn không để vào mắt.
Hắn không khỏi thầm kêu khổ, cực bắc chi địa không chỉ có Hoang Bắc thành, dưới cánh đồng tuyết còn cất giấu một thế giới lạnh lùng, chín đốt kiến chỉ là một góc của tảng băng trôi, cho dù là Tuyết Lang, Thần Phong còng, Kim cương Viên tam đại hào tộc, cũng không dám kinh động đến sự tồn tại phía sau chúng.
Cơ Anh hơi nhíu mày, có vẻ không vui, đưa tay chỉ Ngụy Thập Thất, lại lần nữa thi triển thần thông "Giam cầm không gian". Ngụy Thập Thất quanh thân căng chặt, tựa như bị núi đè, không nhúc nhích được, hắn lập tức lay động hai vai, chậm rãi bước ra một bước, "Ầm ầm" mấy tiếng nhẹ vang lên, bằng vào thần binh chân thân, cưỡng ép thoát khỏi thần thông của kiến chúa.
Cơ Anh "A" một tiếng, thu tay lại, có vẻ trầm tư, một lúc sau hỏi: "Bảy man nhân là do ngươi dẫn xuống tới?"
Ngụy Thập Thất nhìn Giác Phu một cái, cười nói: "Cũng không sai."
"Có thù?"
"Hải yêu tấn công Hoang Bắc thành, vừa đúng lúc gặp thôi."
Cơ Anh gật gật đầu, từ trong ngực móc ra túi hành lý, ném cho Ngụy Thập Thất, thản nhiên nói: "Ngươi rất mạnh, ta không giữ được ngươi. Lần này bỏ qua cho ngươi, linh chi tặng ngươi, các ngươi đi đi."
Ngụy Thập Thất cũng không khách sáo quá nhiều, khách khí hai câu, chắp tay từ biệt, Giác Phu cùng Bùi Phiệt mặt mày xám xịt theo sau, lòng dạ rối loạn dần bình tĩnh lại, âm thầm may mắn Hàn mỗ mặt mũi lớn, giữ lại được cái mạng.
Cơ Anh nhìn ba người rời đi, ánh mắt mơ hồ, dường như gặp phải vấn đề khó giải quyết, rất lâu không thể quyết định. Nàng nhúc nhích môi, trầm giọng nói vài câu, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, Giác Phu và Bùi Phiệt không hề phát giác, Ngụy Thập Thất bước chân có chút dừng lại, rồi lập tức đi nhanh rời đi.
Tránh ánh mắt kiến chúa, Giác Phu khôi phục lại chút can đảm, vội vàng dẫn đường phía trước, không biết có phải kiến chúa âm thầm hạ lệnh không, trong ổ chín đốt kiến tránh không kịp, cách bọn họ rất xa, im lặng đề phòng.
Một đường không ai ngăn cản, thuận lợi trở lại hang động nơi ban đầu rơi xuống, mùi máu tanh xộc vào mũi, đã thấy bảy man nhân vứt lại gần trăm thi thể, đã rút lui, chín đốt kiến thương vong thảm trọng, tàn xác chất thành một lớp dày, vô số kể, ngay cả kiến lính cũng chết hơn nghìn con, có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Giác Phu bốn chân như móc câu, vô cùng sắc bén, thở hổn hển leo lên vách đá dốc đứng, biến mất ở cửa hang cao mấy chục trượng, một lúc sau, thả xuống một sợi dây thừng chắc chắn, kéo Ngụy, Bùi hai người ra khỏi hang chín đốt kiến.
Lại lần nữa trở về cánh đồng tuyết, đã là hoàng hôn, hào quang rực rỡ, trải dài đến vực sâu biển lớn, hướng Hoang Bắc thành, huyết quang ngút trời, chém giết chưa dừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận