Tiên Đô

Tiên Đô - Q.17 - Chương 110: Giết gà dùng đao mổ trâu (length: 8775)

P/s: Cầu donate cứu trợ cvt sống qua mùa dịch ლ(´ڡ`ლ) ◎◎◎ Đi hết đoạn đường cuối cùng, không núi vắng vẻ, chim thú im ắng, sự yên tĩnh khiến người ta trong lòng thấy bất an. Dù biết phía trước có thể có chuyện gì xảy ra, nhưng hết lần này đến lần khác chẳng có gì xảy ra, xét về tình về lý vốn nên thở phào nhẹ nhõm, ấy vậy mà trong lòng hai người lại chùng xuống ba phần, trước cơn bão táp luôn có sự tĩnh lặng, và tùy theo đó chính là sự nghênh đón đầy cản trở, đồng thời nó càng đến trễ, càng thảm khốc.
Bất quá, người tính không bằng trời tính, kẻ đứng sau màn kia sẽ không ngờ tới Mạc Lan có thể bất chấp kịch độc trong người, toàn lực xuất thủ, càng không ngờ tới Ngụy Thập Thất một mình một ngựa, có thể xoay chuyển thế cờ đang nghiêng ngả.
Dù đi chậm, cuối cùng cũng đến được điểm cuối của Xà Bàn cốc, sau khi chuyển qua khúc quanh cuối cùng, trước mắt là vùng đất bằng phẳng, cảnh tượng chim không đậu Sơn Nam lọt vào mắt, cùng lúc đó, một đám ma vật đen nghịt như mây đen kéo đến, bị giới hạn của địa mạch ràng buộc nên phải đứng ngoài huyết khí, nghênh ngang chặn đường, chật như nêm cối. Khế Nhiễm chớp mắt mấy cái, hắn đoán chim không đậu ngoài núi sẽ có phục kích, không ngờ phục kích này lại là cả triệu đại quân, chứ không phải chỉ mười mấy cường địch như hắn nghĩ.
Hắn gãi đầu, có chút khó chịu bực bội, tay chống lên môi, nhẹ nhàng ho hai tiếng, khổ não nói: "Bày ra cái trận địa này, có khoa trương quá không vậy!"
Mạc Lan liếc qua, con ngươi hơi co lại, cau mày nói: "Là quân của Bình Đẳng Vương, cầm đầu là Triệu Lưu Truyền, hắn và Lý Thiệp Giang một bắc một nam, trấn giữ Xà Bàn cốc từ xa. Nghe nói hai người như nước với lửa, Bình Đẳng Vương lệnh chúng phân chia đóng quân ở phía bắc và phía nam chim không đậu, lạch trời ngăn cách, để tránh nội bộ hao tổn. Nếu Triệu Lưu Truyền vì báo thù mà huy động quân lực thì không ai tin cả."
Khế Nhiễm hiểu rõ trong lòng, chậm rãi bước lên mấy bước, lớn giọng nói: "Xà Bàn cốc không phải là lãnh thổ của Bình Đẳng Vương, Triệu tướng quân chặn đường, là ý gì?" Chim không đậu núi và Xà Bàn cốc là con đường yếu đạo nối liền nam bắc, Tam Hoàng Lục Vương các phương chi chủ đã có quy định từ lâu, chỉ cần xuất đủ lượng huyết khí quy định thì được tự do qua lại, không ai được phép phái quân đóng giữ, câu hỏi của Khế Nhiễm mang tính công kích rất cao, giờ chỉ xem Triệu Lưu Truyền ứng đối thế nào.
Đại quân ma vật im lặng không nói, một người tách ra, dáng người cao gầy, mặt mày tuấn tú, đẹp như con gái, giọng nói nhẹ nhàng: "Khế tướng quân hiểu lầm rồi, trong Xà Bàn cốc có hung thú xuất thế, nếu nó xông ra khỏi chim không đậu mà chạy về hướng nam thì Triệu mỗ sẽ mang tội, vì vậy ta mới điều đại quân đến đề phòng cẩn mật, chứ không hề có ý chặn đường."
Khế Nhiễm biết rõ còn cố hỏi: "Hung thú? Hung thú gì?"
Triệu Lưu Truyền biết tính của hắn, cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Khế tướng quân đừng có giả vờ ngốc nghếch, rõ ràng Khế tướng quân từ Xà Bàn cốc đi ra, chẳng lẽ không thấy gì sao?"
Khế Nhiễm trợn tròn mắt nói dối: "Ba người bọn ta khi đi qua Xà Bàn cốc thì mọi thứ đều bình thường, không có gì khác lạ, sau khi đi qua mới nghe thấy tiếng núi lở đất nứt, có lẽ đúng là có hung thú xuất hiện, tiếc là ta có việc gấp phải đi ngay, không rảnh quay lại xem, đúng là bỏ lỡ cơ hội."
Triệu Lưu Truyền vỗ tay nói: "Đáng tiếc thật đáng tiếc, vào núi báu mà tay không trở về, Khế tướng quân bỏ lỡ một cách vô ích, sau này sẽ hối hận không kịp!"
Hai người ngươi một câu ta một lời, giả vờ diễn kịch như thật, không ai nói vào trọng điểm, Mạc Lan nghe mà ruột gan ngứa ngáy, không khỏi bội phục Khế Nhiễm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tài năng này nàng không tài nào học được.
Trên đầu như đeo quan tài, đi xa mà mang tiền theo cũng chỉ để cho nó kêu vui tai một chút, Khế Nhiễm thử dò xét đủ kiểu, Triệu Lưu Truyền kín kẽ như bưng, một mực khẳng định không phải chặn đường mà là vì phòng bị, nếu Khế Nhiễm muốn đi về hướng nam, hắn liền lập tức tách đại quân ra, nhường đường, còn không muốn đi thì cứ trở về Xà Bàn cốc.
Khế Nhiễm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đứng ngay miệng hẻm núi, cậy vào địa thế hiểm trở, tiến có thể công, lui có thể thủ, nhỡ đối phương có biến, lui vào Xà Bàn cốc là an toàn, một khi rơi vào trận địa địch, nếu đối phương trở mặt đánh úp, một triệu đại quân đồng loạt xông lên, cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó thoát khỏi trùng vây. Khế Nhiễm không muốn mạo hiểm, quay sang thương lượng với Ngụy Thập Thất, tính ngồi phi thuyền Mộc Phi, độn không mà đi, hạ thấp độ cao, đi chậm lại một chút, tránh khỏi mai phục dưới mặt đất, đợi khi rời khỏi chim không đậu thì quan sát động tĩnh đối phương rồi tính tiếp.
Ngụy Thập Thất đưa mắt nhìn ra, một triệu ma vật đen nghịt cả một vùng, trong đó còn có rất nhiều kiêu binh hãn tướng, trong mắt hắn, bọn chúng chẳng khác gì từng đoàn từng đoàn huyết khí đang di động. Luyện máu xá lợi cần tiêu hao một lượng lớn huyết khí, hắn đang lo không biết tìm đâu ra, giờ Triệu Lưu Truyền lại mang đến tận cửa, nếu hắn ngoan ngoãn nhường đường thì thôi, còn nếu có ý đồ bất chính, hắn sẽ giết sạch không còn manh giáp!
Hắn nhìn Khế Nhiễm một cái, lắc đầu nói: "Không ổn. Tàu cao tốc vốn là để thay cho việc đi bộ, không chống đỡ được phi mâu tên nhọn, Lý Thiệp Giang có đôi cánh rực rỡ như mặt trời sau lưng, tốc độ đánh như điện, Triệu Lưu Truyền lẽ nào lại không biết bay sao?"
Lý do này nghe hơi gượng gạo, Khế Nhiễm trong lòng thấy khó chịu, hỏi lại: "Ý của Hàn tướng quân là thế nào?"
Ngụy Thập Thất nói: "Để Ngụy mỗ đi trước dò xét thử, nếu quả thật có cạm bẫy thì bàn tiếp cũng chưa muộn."
Đây cũng là một biện pháp, hắn không bị địa mạch ràng buộc, lại có thể điều khiển sức gió lửa, cho dù bị rơi vào trùng vây, xuất kỳ bất ý, cũng có thể dễ dàng thoát thân, nhưng sao hắn lại chủ động tích cực xin đi thế? Khế Nhiễm nghĩ ngợi trong bụng, thay đổi sắc mặt nói: "Vậy... Cũng được, làm phiền Hàn tướng quân một mình mạo hiểm!"
Ngụy Thập Thất dường như đoán được suy nghĩ của hắn, thẳng thắn nói: "Không sao, thật ra Ngụy mỗ cũng có việc cần, tiện thể làm thôi."
Khế Nhiễm nheo mắt, cười nói: "À, không biết điều Hàn tướng quân cần là gì?"
"Xin Khế tướng quân hãy chờ mà xem!" Nói xong, Ngụy Thập Thất cất bước đi lên, trực tiếp tiến gần Triệu Lưu Truyền, xem thiên quân vạn mã như không có gì.
Cái tâm tính này, cái khí khái này, Mạc Lan nhìn thấy trong mắt, không khỏi cúi đầu thở dài. Khế Nhiễm trêu tức: "Ngưỡng mộ lắm hả?"
Mạc Lan đưa tay gạt mái tóc mai ra sau tai, mỉm cười nói: "Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, tiếc là hắn không phải người trong Thâm Uyên. Không phải tộc ta, lòng dạ ắt có điều khác."
Khế Nhiễm giật mình kinh hô, vô ý thức hạ giọng nói: "Đại tỷ, lời không thể nói lung tung, như vậy chẳng phải tự dưng đắc tội với người ta sao! Đắc tội với người ngoài còn đỡ, chứ đắc tội với hắn thì... Chậc chậc..."
Mạc Lan không khỏi bật cười: "Ngươi không nói ra thì hắn không nhận ra sao?" Nàng nhìn bóng lưng cao ngạo của Ngụy Thập Thất dần từng bước tiến lên, nụ cười trên mặt tắt hẳn, kẻ này có lòng dạ sâu rộng, ý chí kiên định, vào Thâm Uyên là có mục đích, không quan tâm tới tiểu tiết, sau này sẽ gây sóng gió, phá vỡ thế cân bằng của Thâm Uyên, một biến số lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng thật không muốn đồng hành cùng hắn. Khế Nhiễm... Dây dưa với hắn quá sâu rồi, thù không thể gây, bất quá đã có Vương Nhị tại sau màn điều khiển đại cục, chưa đến lượt nàng phải quá giới hạn nhúng tay vào.
Ngụy bước nhanh như sao băng, cách đại quân không quá trăm trượng, vẫn không thấy đối phương tránh đường. Triệu Lưu Truyền từ từ giơ tay phải lên, bốn ngón tay nắm lại, ngón cái giơ lên, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, Khế Nhiễm và Mạc Lan lại dừng chân ở miệng Xà Bàn cốc, sai tên Hàn 18 đi trước dò đường, cẩn thận đến vậy, thái độ quá khác thường. Nhân sinh không như ý, chuyện này chiếm đến 8-9 phần, hắn thuyết phục tướng lĩnh dưới trướng Bình Đẳng Vương, dốc toàn lực, chỉ để đối phó với một kẻ ngoại lai, không khỏi giống giết gà dùng dao mổ trâu, khiến người chê cười.
Đúng lúc hắn còn do dự thì Ngụy Thập Thất bỗng dừng chân lại, thản nhiên nói: "Lý Thiệp Giang bị ta giết chết, đoạt sạch huyết khí, hài cốt không còn, ngươi muốn vì hắn báo thù sao?"
◎◎◎ Mong các đạo hữu ủng hộ truyện và Converter bằng các cách sau:
- Vote 5*, bấm Like, theo dõi, bình luận, quăng phiếu truyện đề cử; - Đặt mua đọc offline trên app; - Donate cho converter: Đối với MoMo, ViettelPay, ZaloPay hay ShopeePay: 0777998892.
MBBank: 0942478892 Phan Vu Hoang Anh Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện
Bạn cần đăng nhập để bình luận