Tiên Đô

Tiên Đô - Q.24 - Chương 55: Huyết Luyện Thuật (length: 9055)

Nó nhanh như gió, xâm lược như lửa, Sư Diên Giải dẫn đầu một ngựa xông thẳng vào núi Nam Minh, từ xa trông thấy một đạo huyết quang phóng lên tận trời, con đại xà xoay quanh uốn lượn, phản chiếu hào quang rực rỡ cả một vùng trời, trong lòng hắn hơi giật mình, rồi chợt mừng rỡ khôn xiết, đây rõ ràng là Huyết Luyện Thuật thượng thừa, dùng núi thây biển máu luyện thành huyết khí tinh thuần, lại rút ngắn được một trăm năm công phu mài giũa.
Sư Diên Giải giơ xương lăng đao vung lên, đám binh tướng hung hãn dưới trướng chen nhau mà tiến, trong chớp mắt đã xông đến nơi có huyết quang kia, nhưng thấy cây rừng ngổn ngang đổ rạp, thi thể chồng chất như núi, máu tươi như bị một con đê vô hình ngăn lại, lúc trào lên lúc hạ xuống, xoáy tròn cuồn cuộn, bạch mao thi hống và lâu khô sông thì ngông nghênh chẳng coi ai ra gì, một mực trắng trợn phun ra nuốt vào huyết khí.
Sư Diên Giải trợn đôi mắt tam giác lên, xác nhận trong núi rừng không có cạm bẫy phục binh, không nói hai lời xông thẳng về phía hai người. Lần này đi theo hắn có cả trăm binh tướng, đều là tinh nhuệ đã trải qua ma luyện trong huyết chiến, đặc biệt dũng mãnh thiện chiến, việc bạch mao thi hống và lâu khô sông bị ép gián đoạn tu trì khiến trong lòng chúng nổi nóng, vừa giao chiến liền tung đòn sát thủ.
Thế cục thay đổi trong nháy mắt, không đợi chủ soái phân phó, chúng binh tướng đã bày trận thế, chia cắt đối phương ra làm hai, thay nhau tiến công. Bạch mao thi hống và lâu khô sông rơi vào vòng vây, hai mặt thụ địch, nhưng vẫn không hề sợ hãi, kẻ trước cậy vào mình giáp dày, tả xung hữu đột, đao thương khó làm tổn thương, kẻ sau thì chui xuống dưới đất, xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể vây khốn được. Sư Diên Giải thản nhiên đứng nhìn, đem mọi chiêu thức của hai người thu hết vào mắt, lão thái thái ăn hồng chọn quả mềm mà bóp, trước mắt nhắm vào bạch mao thi hống, hai chân đạp mạnh một cái, xông lên phía trước, binh tướng dưới trướng như thủy triều rẽ sang hai bên, nhường ra một lối đi.
Bạch mao thi hống thấy kẻ đến khí thế hung hãn, không tầm thường, trong lòng muốn đo xem thực lực, lông trắng phía sau cổ phất phơ bay múa, dồn hết thi khí trong người phát ra, ma vật trong vòng mười trượng xung quanh nhao nhao ngã xuống đất, mặt mày tái mét, hai tay bóp cổ lại thở không ra hơi, toàn thân run rẩy, nhục thân từ từ cứng đờ.
Sư Diên Giải toàn thân huyết khí bủa vây, hai mắt bốc lên hai ngọn lửa, thi khí không thể xâm nhập đến gần, nhấc hữu quyền hung hăng đấm tới. Bạch mao thi hống không tránh không né, há cái miệng lớn như chậu máu, hướng đối phương phát ra một tiếng gào im lặng, Sư Diên Giải thân hình khựng lại, nó thừa cơ nâng móng trước, hướng ngực đối phương đạp mạnh xuống.
Một chiêu đạp mạnh lúc nào cũng đúng, chính là thủ đoạn đắc ý nhất của bạch mao thi hống, không ngờ Sư Diên Giải trời sinh thần lực, tiếng gào im lặng chỉ làm hắn ngưng lại một thoáng, chợt hét lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng nắm chặt hai móng trước, vặn sang hai bên, cúi đầu xông tới, trên đỉnh đầu nhô ra một chiếc sừng cứng rắn, đâm thẳng vào ngực bạch mao thi hống, phát ra một tiếng vang như sấm rền.
Máu ứ đọng bên trong lớp giáp cứng không chịu nổi trọng kích, vỡ vụn tan tành, bạch mao thi hống bỗng nhiên biến sắc, lập tức thu thi khí, từ miệng mũi phun ra, trúng ngay vào mặt Sư Diên Giải. Sư Diên Giải ỷ vào huyết khí hộ thể, khinh thường đối phương, đang định phát lực lật tung hắn, giẫm cho một chân xé xác làm đôi, chợt thấy tim đập không yên, mặt mày dính phải một lớp máu ứ đọng, bất tri bất giác đã trúng thi độc.
Thi độc cấp tốc lan tràn, xâm nhập sọ não, Sư Diên Giải hoa mắt chóng mặt, vội vàng vận huyết khí bảo vệ yếu huyệt, hai tay bủn rủn bất lực, đành phải từ bỏ cục diện tốt đẹp trước mắt, buông hai vó câu lảo đảo lui về phía sau. Binh tướng dưới trướng thấy chủ soái chịu thiệt, từng người anh dũng tiến lên, đao thương tề xuất, đâm vào chỗ giáp ngực bị tổn thương, đâm nát da thịt, vết thương sâu đến tận xương, bạch mao thi hống vung vẩy cái đuôi dài, một hóa thành mười, mười hóa thành trăm, thế như chẻ tre, xuyên thủng lưng ngực bụng của chúng, hung hăng vung xuống đất.
Sư Diên Giải thở ra một hơi, huyết khí trong cơ thể như sông lớn không ngừng chảy xiết, trong chốc lát đã hóa giải được thi độc, gầm lên một tiếng lại xông lên trước, một phát túm lấy cái đuôi dài, kéo bạch mao thi hống bổ nhào, lòng bàn tay bỗng nhiên đau nhói một hồi, lân giáp trên đuôi từng chiếc dựng đứng như dao, làm rách da thịt lòng bàn tay, thi độc theo đó xâm nhập cổ tay, đành phải buông tay tránh lui.
Bạch mao thi hống hai lần đẩy lui Sư Diên Giải, nhưng bụng dạ không ngừng kêu khổ, thi độc đã còn lại không nhiều, hiển nhiên không thể làm gì được đối phương, tiếp tục đánh nhau chắc chắn lành ít dữ nhiều, trong lòng bắt đầu có ý thoái lui. Sư Diên Giải phát hiện đối phương dao động, khí cơ tăng vọt, quanh thân bốc lên ngọn lửa huyết khí hừng hực, thân hình lóe lên một cái, đã áp sát bạch mao thi hống, hung hăng một quyền đấm vào thân hắn, “Răng rắc” mấy tiếng vang, lực quyền đánh xuyên qua cơ thể, xương sườn hai bên vỡ vụn từng khúc, trong miệng máu tươi văng tung tóe, lẫn cả mảnh vụn nội tạng.
Bạch mao thi hống trọng thương thì hung tính bùng phát, vừa thổ huyết vừa quay đầu hung hăng táp tới, răng nanh trong miệng đột ngột bắn ra như điện, gần trong gang tấc, không kịp chuẩn bị, Sư Diên Giải vội vàng lùi nhanh mấy trượng, cúi đầu nhìn lại, ngực bị hai răng nanh xuyên thủng, đầu nhọn đâm rách phía sau lưng. Hắn duỗi tay nắm chặt răng nanh, từng cái chậm rãi rút ra, cẩn thận thưởng thức cơn đau tê tâm liệt phế, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Bạch mao thi hống không chút do dự giương bốn vó, quay đầu bỏ chạy, Sư Diên Giải xoay người nhặt một cây cốt mâu, không thèm nhìn vết máu be bét trên ngực, cánh tay phải phồng to một vòng, gân xanh nổi lên như rắn nhỏ vặn vẹo, dốc hết sức ném ra, như sao chổi bay vút, đánh giáp cứng vỡ nát, bạch mao thi hống bị đánh lảo đảo, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Sư Diên Giải lại nhặt thêm một cây cốt mâu, hung hăng ném đi, mắt thấy sắp đóng đinh bạch mao thi hống xuống đất, thì đất đá phun trào dữ dội, một đầu con dế nhũi đầu đồng thiết giáp từ dưới đất trồi lên, hai chân trước kẹp lại, chặt đứt cốt mâu ở giữa, không đợi rơi xuống đất lại kẹp thêm cái nữa, chém thành bốn đoạn. Bạch mao thi hống thoát chết trong gang tấc, nhưng không bỏ mặc lâu khô sông mà bỏ chạy, quay người giằng co với Sư Diên Giải, ngực phập phồng kịch liệt, thở hồng hộc.
Sư Diên Giải dò xét lâu khô sông vài lần, không lộ sơ hở nào, hắn thi triển cố kỹ, hạ lệnh binh tướng dưới trướng tiến lên bao vây, chỉ cần ngăn chặn hắn trong chốc lát, là có thể giải quyết bạch mao thi hống trước. Ánh mắt chỉ lướt đi vài giây, khi nhìn lại bạch mao thi hống, lại kinh ngạc phát hiện phía trước xuất hiện thêm một người, hình như có vài phần quen mắt.
Khế Nhiễm phẩy phẩy tay, bạch mao thi hống như trút được gánh nặng, lê bước chân nặng nhọc nhào vào đống xác chết, từng ngụm từng ngụm uống ừng ực máu tươi, vết thương với tốc độ mắt thường có thể thấy đang khép lại nhanh chóng, thi khí mờ mịt mà sinh ra, lượn lờ không tan. Lâu khô sông cúi đầu khom lưng, biết điều lui về phía sau, Sư Diên Giải thấy hắn như vậy, trong lòng biết người trước mặt mới là chủ nhân, lập tức hắng giọng một cái, cười lạnh nói: “Ngươi là ai, xưng tên ra!”
Khế Nhiễm giơ ngón trỏ nhẹ nhàng vạch một cái, tim Sư Diên Giải cuồng loạn không thôi, quát to một tiếng, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh huyết khí, cất mình bay lên, dư quang khóe mắt liếc thấy một đạo tơ máu từ cổ họng mọi người lướt qua, đám binh tướng dưới trướng như lúa ngã rạp xuống đất, không một ai may mắn sống sót. Lâu khô sông lập tức chui lên, kéo hết thi thể vào đống xác, thúc giục Huyết Luyện Thuật, nghiền ép huyết khí từng chút một, Khế Nhiễm làm như không thấy, ngẩng đầu nhìn về phía Sư Diên Giải, đưa tay chỉ thêm một cái nữa.
Đôi cánh huyết khí tan thành mây khói, Sư Diên Giải như đá ném rơi xuống đất, tạo ra một cái hố lớn, tim lạnh buốt thấu xương, thủ đoạn của đối phương quá cao siêu, chắc chắn là nhân vật thuộc hàng đầu của Thâm Uyên Chúa Tể, có thể sánh ngang với Tam Hoàng Lục Vương Tứ Phương Chi Chủ, nhưng Thâm Uyên chỉ toàn thấy lớp người cũ ngã xuống, không ai vực dậy được mặt trời lên cao, làm sao lại xuất hiện một hung thần ác sát như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận