Tiên Đô

Tiên Đô - Q.2 - Chương 74: Thôi động huyết mạch chi lực (length: 9854)

P/s: Cầu donate cứu trợ cvt sống qua mùa dịch ლ(´ڡ`ლ) ◎◎◎ Đối với Ngụy Thập Thất mà nói, trận chiến này đã không thể tránh né, không thể thua mà nhất định phải thắng, vậy nên sống chết liền giao cho Thanh Minh nắm giữ. Hắn dốc hết toàn lực, lợi dụng hết thảy ưu thế, nhanh gọn cầm xuống đối thủ, cố gắng tránh bại lộ át chủ bài, vì tuổi kết thúc đánh cược lưu lại một tay. Bởi vậy, nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người, hắn vòng ra sau lưng Khương Vĩnh Thọ, lấy phương thức gần như đánh lén, một kiếm chém ra, tuyệt không nương tay.
"Thật điên rồi" Thanh Minh duỗi bàn tay nhỏ hư hư bóp, ba ngón tay còn chưa khép lại, lại thu hồi.
Hình rồng kiếm ứng niệm mà động, từ tĩnh sang động chỉ trong nháy mắt, khó khăn lắm ngăn được Tàng Tuyết Kiếm, thân kiếm cấp tốc rung động, còn chưa kịp phát lực, Tàng Tuyết Kiếm vừa chạm vào đã thu, bắn lên ba tấc, rồi hung hăng chém xuống. Song kiếm lần nữa giao nhau, "Tranh" một tiếng vang rất lớn, dư âm chưa dứt, Ngụy Thập Thất như mãnh hổ xuống núi, vừa xoay người vừa vung một quyền về phía sau lưng hắn, kình phong nổi lên, kích thích tuyết bay đầy trời.
Cuối cùng vẫn không giấu được, Khương Vĩnh Thọ thầm than một tiếng, oán hận xông lên trán, dòng máu Ly Long sâu trong cơ thể trào dâng, nghiêng người dùng khuỷu tay, cùng Ngụy Thập Thất liều mạng một chiêu.
Quyền và khuỷu tay giao nhau, Khương Vĩnh Thọ mất tự chủ lảo đảo về phía trước, tay chân cày trên tuyết mấy đường sâu, Ngụy Thập Thất lộn người bay về phía sau, mũi chân chạm đất, liên tục lùi lại mấy trượng mới đứng vững. Hắn nhíu mày, một quyền vừa rồi, dường như đánh vào lớp vảy trơn nhẵn lạnh lẽo, chân nguyên vừa phát ra, quyền phong đã trượt đi, không ăn trọn lực.
Khương Vĩnh Thọ giận dữ gầm lên một tiếng, vảy màu xanh cấp tốc bao trùm toàn thân, chồng chất lên nhau, từng lớp từng lớp như một bộ giáp tỉ mỉ, khuôn mặt thon gầy kéo dài biến dạng, xương đuôi kéo dài thành một chiếc đuôi, mười ngón tay hóa thành móng vuốt sắc bén, biến thành một con quái vật mình người đầu rồng.
"Sư huynh" Phan Vân quát lớn, vẻ sợ hãi tràn ngập trong lời nói.
Khương Vĩnh Thọ vì tranh giành cơ hội vào đánh cược, không tiếc cùng Đinh Nguyên, Hứa Ung, Tư Đồ Không ba vị trưởng lão đề cử môn nhân giao đấu, dù may mắn thắng xuống, nhưng thương thế lại rất nặng, ngay cả phi kiếm bản mệnh cũng bị trọng thương, khó khăn lắm đỡ được một kiếm của Ngụy Thập Thất đã chấn động không thôi, gần như sụp đổ. Bản mệnh thần thông gắn liền với bản mệnh phi kiếm, hình rồng kiếm bị hao tổn, thần thông không thể tiếp tục được nữa, rất nhiều thủ đoạn lợi hại không thể thi triển, hắn không còn đường lui, chỉ có thể thúc giục huyết mạch chi lực, cưỡng ép hóa hình.
Nhân yêu hỗn huyết kế thừa huyết mạch của Yêu tộc, thúc giục huyết mạch chi lực là thủ đoạn mạnh nhất cũng là cuối cùng của hắn, đại thể có hai hiệu quả hóa hình và pháp tướng. Hóa hình là biến đổi thân thể thành Yêu tộc, giống như "hiện nguyên hình", pháp tướng là ngưng kết pháp thân bên ngoài cơ thể, tương tự "thân ngoại hóa thân". Khương Vĩnh Thọ có thể thi triển thuật "Hóa hình", khiến thân thể "long hóa", nhưng bị giới hạn bởi huyết mạch, chỉ có thể biến đổi một nửa, không thể hoàn toàn biến thành ly long. Nghiêm ngặt mà nói, hắn chỉ là "bán long hóa", ngoài đầu, móng và đuôi, phần lớn vẫn là hình người.
Dù là như thế, "Bán long hóa" đã đủ để hắn thi triển tài năng, coi thường đối thủ cùng thế hệ, Quan Biển mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể nuốt hận mà bại. Nhưng việc thúc giục huyết mạch chi lực gây tổn thương cực nặng đến nhục thân, Khương Vĩnh Thọ vốn đang bị khí Ngũ Kim trong người quấy rối, bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách "uống rượu độc giải khát" này.
Tứ chi tràn đầy sức mạnh cuồng bạo, cảm giác nắm trong tay thiên hạ này khiến hắn mê say, nhưng mỗi lần thúc giục huyết mạch chi lực, đều là đang đánh cược tính mạng, từng bước một trượt vào Thâm Uyên tử vong, không biết lúc nào sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Khương Vĩnh Thọ tập trung ý chí, thu hồi hình rồng kiếm, quay tay cắm xuống, từ sau gáy chui vào cột sống, chỉ để lại một đoạn ngắn chuôi kiếm.
Ngụy Thập Thất cũng thu hồi Tàng Tuyết Kiếm, hóa thành kiếm hoàn giấu trong lòng bàn tay, mơ hồ cảm thấy dị dạng. Huyết mạch ba con rắn hắn kế thừa quá mức mỏng manh, bình thường không có phản ứng gì với ly long, chỉ khi nó toàn lực thúc giục huyết mạch chi lực mới cảm giác được một tia bạo động và bất an.
Khương Vĩnh Thọ mắt đảo một vòng, con ngươi co lại thành một đường thẳng màu vàng có lẫn xanh lục, run rẩy bờ vai gầy trơ xương, lưng vang lên một loạt tiếng lộp bộp, bỗng mở rộng miệng, phun ra ba đạo kiếm khí, va vào nhau, lúc thì tụ tập, lúc thì phân tán, không ngừng thay đổi phương hướng.
Khoảng cách mấy trượng biến mất trong nháy mắt, kiếm khí xuyên qua thân thể Ngụy Thập Thất, nhưng chỉ trúng một hư ảnh, không thấy bóng dáng đâu.
Lấy bản mệnh phi kiếm làm cầu nối, chân nguyên phóng ra bên ngoài, tương tự kiếm khí, dù sao không giống với kiếm khí thật sự, không cách nào tự do di chuyển, tùy tâm sở ý. Khương Vĩnh Thọ chỉ có một chiêu này, phí công vô ích, thấy đối phương thân pháp nhanh như vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngụy Thập Thất thi triển "Quỷ Ảnh Bộ", chợt xuất hiện bên cạnh Khương Vĩnh Thọ, vung một quyền đánh về phía đầu hắn, Khương Vĩnh Thọ cười khẩy, không tránh không né, hai chân cắm xuống đất tận bắp chân, cúi đầu húc tới. Quyền đánh vào thịt, một tiếng trầm vang lên, cánh tay Ngụy Thập Thất tê dại, lùi lại hơn mười bước, Khương Vĩnh Thọ cũng không dễ chịu, như bị một bàn tay vô hình túm lấy gáy, bị kéo từ dưới đất lên, lảo đảo xiêu vẹo đứng không vững, hắn mở to mắt, ra sức lắc đầu, ngột ngột nhận ra là do đầu óc choáng váng.
Ngụy Thập Thất thúc giục chân nguyên, lại xông tới, quyền như sao băng, coi đối thủ như đống cát hình người, một trận loạn đánh. Khương Vĩnh Thọ sau khi bán long hóa, gân cốt tuy cường kiện, quanh thân có vảy rồng bảo vệ, nhưng hành động lại chậm chạp hơn không ít. Hắn giơ vuốt trái chộp tới, rồi vuốt phải, căn bản không chạm được bóng dáng Ngụy Thập Thất.
Quan tâm thì sẽ rối, Phan Vân ở bên cạnh nóng ruột không thôi, sư huynh thúc giục huyết mạch chi lực, đao thương bất nhập, thủy hỏa khó làm, vảy rồng cứng rắn vô song, đủ sức chống kiếm khí, kiếm tu bình thường không có chỗ ra tay, chỉ có thể vứt kiếm nhận thua. Nhưng Ngụy Thập Thất khác biệt, hắn luyện thể có thành tựu, hành động nhanh như gió, dù trong lúc vội vàng không thể phá tan vảy rồng, nhưng đủ sức quấn lấy không buông. Sư huynh hắn có thể trụ được bao lâu nữa đây...
Giằng co hồi lâu, Ngụy Thập Thất bỗng nhiên ném kiếm hoàn đi, Tàng Tuyết Kiếm phóng ra, hung hăng đâm vào sườn hắn, lún sâu hơn một tấc thì không vào được nữa. Khương Vĩnh Thọ kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay chụp lấy lưỡi kiếm, Ngụy Thập Thất tâm niệm vừa động, Tàng Tuyết Kiếm lại hóa thành kiếm hoàn, lướt qua cạnh bàn tay hắn.
Ngụy Thập Thất lúc thì dùng quyền, lúc lại xuất kiếm, cuối cùng cũng dò ra được nhược điểm của Khương Vĩnh Thọ: mắt, tai, hạ âm, đuôi, hắn chuyên nhắm vào những chỗ yếu hại không có vảy rồng che phủ, ra tay càng lúc càng nhanh. Khương Vĩnh Thọ đoán rằng thân pháp quỷ dị này của đối phương không thể bền bỉ, nhưng đáng tiếc là, việc hắn thúc giục huyết mạch chi lực để hóa hình cũng không thể kéo dài, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, các khớp xương đã rã rời, tạng phủ bị tổn thương, bên tai lôi minh không ngớt, khí Ngũ Kim ngóc ngách muốn động, nhục thân có dấu hiệu tan rã.
Nhân lúc trong lòng còn chút thanh minh, hai tay hắn giao nhau thành chữ thập, chặn lại một quyền một kiếm của đối thủ, trầm giọng nói: "Ta nhận thua"
Ngụy Thập Thất lập tức lùi lại mấy bước, thu hồi Tàng Tuyết Kiếm, trong lòng thầm kinh hãi. Cảm giác mệt mỏi như thủy triều ập tới, trong khoảnh khắc nhấn chìm hắn. Hắn đứng im tại chỗ, tim đập như trống, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tứ chi không nghe sai khiến, đến mức xoay một ngón tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Thi triển "Quỷ Ảnh Bộ" gây gánh nặng rất lớn cho nhục thân, hắn chưa từng đẩy mình vào tình trạng kiệt sức như vậy, nếu Khương Vĩnh Thọ kiên trì thêm một chút nữa, hắn chỉ còn cách rút gậy sắt ra liều mạng một lần.
Khương Vĩnh Thọ thu nạp huyết mạch chi lực, vảy rồng trên người dần biến mất, bàn tay trở lại hình dạng ban đầu, xương đuôi rụt vào trong cơ thể, thân thể gầy gò xiêu vẹo, ngã thẳng xuống mặt tuyết, bất tỉnh nhân sự. Máu tươi từ thất khiếu tuôn ra, thương thế như lũ quét ập đến, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Phan Vân kêu to, xông lên trước ôm sư huynh vào lòng, vừa khóc vừa gọi, đau lòng gần chết. Thanh Minh bắn một viên Bổ Thiên Đan đỏ thắm vào lòng bàn tay nàng, nói: "Cho ăn viên đan dược này, điều dưỡng một năm rưỡi là không sao, nhớ kỹ, đừng thúc giục huyết mạch chi lực nữa, ai cũng không cứu được hắn".
Phan Vân liên tục cảm ơn, cảm kích đến rơi nước mắt, hung hăng trừng mắt Ngụy Thập Thất, không che giấu sự ác độc và hận ý trong lòng, cũng không thể che giấu được. Hai biểu cảm hoàn toàn khác nhau cùng xuất hiện trên mặt, quả thật là quá mức không hài hòa...
◎◎◎ Mong các đạo hữu ủng hộ truyện và Converter bằng các cách sau:
- Vote 5*, bấm Like, theo dõi, bình luận, quăng phiếu truyện đề cử; - Đặt mua đọc offline trên app; - Donate cho converter: Đối với MoMo, ViettelPay, ZaloPay hay ShopeePay: 0777998892.
MBBank: 0942478892 Phan Vu Hoang Anh Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện
Bạn cần đăng nhập để bình luận