Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị

Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị - Chương 06: Thịt kho tàu (length: 9338)

Đây là muốn làm gì?! Chẳng lẽ muốn cướp tiền của nàng? Vậy hắn tìm nhầm người!
Nàng nhưng là luyện qua tán đả!
Nàng mắt lộ hung quang, đang định ra tay trước, đối diện liền đến câu, "Năm phần bảo hộ phí, đây là quy củ."
Nguyên lai là thu bảo hộ phí, vậy nàng an tâm.
Nàng hôm nay thu nhập không tồi, trực tiếp sảng khoái móc năm phần giao cho đối phương.
Tiếp theo chính là về nhà, nàng nhấc rổ đi đầu ngõ, anh chàng đẹp trai kia lại bắt đầu đi xuống một cái quầy hàng khác.
"Tùng ca, hôm nay là anh đến thu à? Vẫn là năm phần đúng không?"
Nguyên lai hắn gọi Tùng ca.
Trương Thiên nhịn không được lại một lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông, thỏa mãn cơn nghiện rồi trực tiếp nhanh nhẹn rời đi.
Về nhà nàng tính toán đi xe buýt, vừa lúc nửa tiếng sau có một chuyến xe tuyến từ Thuần Huyện đến Nhiêu Huyện, trên đường sẽ đi ngang qua đầu thôn.
Đi nhà ga trên đường nàng lại gặp vị đại thẩm kia, đối phương cũng phát hiện ra nàng, vui vẻ chạy lại.
"Cô bé, lần sau nếu còn có loại này hàng tốt cứ đưa đến cho thím, thím không thiếu tiền, ta liền ở phía trước trong gia chúc viện, nhà số 302 lầu hai, cháu đến cứ nói tìm Lưu thẩm là được." Bà thân mật kéo cánh tay Trương Thiên, tay trái chỉ chỉ phía trước, nói nhỏ.
Trương Thiên cũng cảm thấy đây là một cơ hội, "Vậy được, cháu đến lúc đó sẽ trực tiếp đến tìm thím." Nàng theo hướng Lưu thẩm chỉ nhìn, trong nháy mắt biểu tình cứng đờ.
"Đối diện là trụ sở cảnh sát?"
"Đúng! Cô bé, mắt cháu tinh thật đấy, liếc mắt một cái đã tìm ra." Lưu thẩm đắc ý nhìn miếng thịt cùng đường trắng trong tay, càng thêm vui vẻ.
Trương Thiên cười gượng hai tiếng, "Con trai của thím là cảnh sát ạ?" Nếu để cho đối phương phát hiện mình đầu cơ trục lợi, thì biết làm sao?!
"Không phải!" Lưu thẩm xua tay, "Con trai ta là chính ủy, cháu đừng sợ, đến cứ nói là họ hàng xa của ta, nó trước giờ không quản mấy chuyện này."
"Ờ ——" Trương Thiên do dự vài giây, cuối cùng vẫn đồng ý, "Vậy được ạ."
"Được rồi, cô bé đi thong thả, nhớ nhất định phải đến đó!"
Lúc đến mất hai tiếng đồng hồ, đi xe buýt chưa đến nửa tiếng đã đến nơi.
Trương Thiên xách rổ chen chúc xuống xe, đứng ở đầu thôn một lúc lâu mới cuối cùng áp chế được cơn buồn nôn.
May mà nàng lúc ra cửa chưa ăn cơm, không thì thể nào cũng nôn trên xe.
Nhìn xung quanh không có ai, nàng lấy chăn đệm từ trong siêu thị ra vác lên vai, nhấc rổ đi vào thôn.
Xuyên qua cánh đồng lúa mì vàng óng, dọc đường đi về phía trước, rất nhanh đã thấy trụ sở làm việc của đại đội.
Nàng tăng tốc bước chân, phấn khởi vào báo tin vui cho ông nội, nhưng không thấy người đâu.
"Triệu thẩm, thím biết ông cháu đi đâu không ạ?" Nàng đến phòng làm việc của hội phụ nữ tìm chủ nhiệm Triệu Hồng hỏi.
Triệu Hồng ngẩng đầu thấy Trương Thiên trở về, trước là cười cười, sau đó giải thích, "Ông cháu cùng kế toán Tiền đi xưởng nông cụ mua dụng cụ, năm nay nhiệm vụ nặng, liềm, đao các thứ không đủ dùng, phải mua thêm."
"Vậy à." Trương Thiên gật đầu, cảm ơn Triệu Hồng rồi về nhà.
Vừa đến cửa sân, nàng liền thấy em trai Trương Hồng Binh cởi trần đứng ở cạnh sân, đang tắm với tư thế rất kì cục.
"Sao em lại ở nhà? Cũng nghỉ học à?" Nàng đặt rổ lên bàn ở hành lang, tò mò hỏi.
Trương Hồng Binh thấy chị gái về thì mừng rỡ, tiếp đó lại mặt mày đau khổ than thở, "Nghỉ, hôm qua chúng em đi làm cách mạng, mấy thằng đầu sắt cứ muốn đi chọc con vật kia, kết quả chúng nó không sao, em thì xui xẻo, bị con la đá một cái, chân sưng vù lên."
Nói rồi cố ý giơ chân lên cho Trương Thiên xem.
Trương Thiên nhìn theo, ôi chao! Cái giò heo này béo thật!
"Ha ha ha ha!"
Trương Hồng Binh lập tức nổi cáu, mặt đỏ bừng gầm lên, "Chị còn cười! Em đau như thế này, chị cũng không an ủi em một chút!"
"Được rồi, được rồi, chị không cười nữa!" Trương Thiên quay mặt đi, cắn chặt môi dưới để không bật cười, nhịn đến mức suýt ngạt thở.
Đáng tiếc, bờ vai liên tục run rẩy đã bán đứng nàng.
Trương Hồng Binh bực tức bê rổ đến trước mặt mình mở ra, mắt lập tức sáng rực.
"Thịt! Nhiều thịt quá! Còn có đường đỏ với bánh quy nữa!"
Cậu ta lấy đồ trong rổ ra từng thứ một, mặt mày hớn hở đứng tại chỗ la hét, nếu phía sau có đuôi chắc chắn vẫy như cánh quạt máy bay.
Trương Thiên buồn cười nhìn em trai phấn khích, tức giận nói: "Cần gì vui thế?" Trong nhà cũng đâu phải chưa từng ăn thịt.
Lần này nàng về lấy từ siêu thị ra hai cân thịt ba chỉ, ngoài ra còn nửa con gà.
Đường đỏ một gói, thêm một cân bánh hạt vừng.
"Lần trước chúng ta ăn thịt là vào đầu xuân năm nay, cũng gần nửa năm rồi." Trương Hồng Binh u oán liếc chị ba một cái, xem ra chị ở nhà anh hai ăn uống no đủ, không thì sao lại không thèm thịt chứ?
Trương Thiên nghĩ kĩ lại, đúng là vậy!
Mẹ nàng tiết kiệm, mỗi lần mua thịt đều dùng muối ướp, treo trên nóc nhà phơi khô, chỉ lúc nào nấu cơm mới cắt xuống vài miếng, mỗi người một miếng nhỏ, ăn xong là hết.
Nghĩ đến chỗ thịt mang về nếu để mẹ làm chắc chắn cũng như trước.
Không được!
Trương Thiên nghiêm mặt đứng dậy, bê thịt đi vào bếp, "Trời nóng thịt dễ hỏng, chủ tịch nói, tham ô lãng phí là tội lớn, chúng ta không thể phạm tội, cứ làm hết đi, làm thịt kho tàu!"
"Đúng! Chúng ta phải làm theo lời chủ tịch! Kiên định đi theo Đảng!" Trương Hồng Binh cười toe toét, như con chó nhỏ lẽo đẽo theo sau, quanh quẩn bên cạnh Trương Thiên giúp đỡ.
Làm thịt kho tàu phải thui da heo trước, đốt hết lông và mùi khét, sau đó cạo sạch phần cháy đen, rửa sạch, lau khô da heo, cắt miếng rồi rim nhỏ lửa.
Một điểm quan trọng khi nấu thịt kho tàu là gia vị, quế, lá nguyệt quế, hoa hồi, cho những thứ này vào nồi cùng thịt, thêm nước hầm đến khi mùi hương hoàn toàn ngấm vào thịt.
Mùi thịt ba chỉ vô cùng bá đạo, theo gió thoảng qua cánh đồng lúa mì, nhà cửa, những người trong thôn ngửi thấy không nhịn được nuốt nước miếng, có người còn lấy bánh bao ra ăn với mùi thịt.
Trương Đại Ngưu cùng mấy người khác đi xe bò về cũng ngửi thấy mùi thơm phức này.
"Cái mùi này, chắc chắn là thịt kho tàu! Trước đây tôi đi họp ở công xã, cùng lãnh đạo ăn ở quán cơm quốc doanh, chính là mùi này!" Trương Đại Ngưu không nhịn được liếm mép, nhà ai sang thế, lại nấu thịt kho tàu ăn?
Về đến nhà vừa thấy, ông sững sờ, lại là nhà mình?!
"Mấy đứa lấy thịt ở đâu ra thế?" Trương Vệ Quốc mở vung nồi ra xem, nước miếng suýt chảy ra.
Trương Thiên lấy lòng đưa cho cha một đôi đũa, bảo ông nếm thử.
"Nhiều thế này! Được cả một nồi lớn à? Mẹ mày mà về thấy, chắc chắn đánh chết hai đứa!" Trương Đại Ngưu tiếc rẻ rít một hơi thuốc lào, lũ oắt con này làm hết ít nhất hai cân thịt, vợ ông mà thấy chắc phát điên.
Quả nhiên, Chung Quyên về đến nhà, việc đầu tiên là cầm dép đuổi đánh Trương Thiên.
"Cái đồ phá gia chi tử, hai cân thịt mày làm một lần hết sạch! Nếu đem ướp ăn dần, ít nhất được hai tháng!"
Trương Thiên chạy vòng quanh bàn ăn với mẹ.
Vừa chạy, vừa nói dối.
"Con làm vậy là vì mọi người, sắp đến mùa gặt, lúc nào cũng phải dùng sức, bây giờ không ăn để bồi bổ cơ thể thì lấy đâu ra sức, ảnh hưởng đến tiến độ của cả đại đội đấy."
"Hơn nữa, thời tiết này, đợi mẹ về thì thịt cũng hỏng rồi, ăn thịt thối chết người đấy!"
Chung Quyên nghe xong càng tức, "Tao tin mày mới lạ! Thời tiết này làm sao mà hỏng nhanh thế!"
Cuộc chiến cuối cùng cũng dừng lại nhờ bà nội Vương Nhã Tĩnh can thiệp.
"Thôi, con bé cũng chỉ muốn cho chúng ta ăn ngon thôi, con bớt giận đi, thịt này không ăn thì nguội mất." Bà giữ con dâu lại, vừa nháy mắt với Trương Thiên.
Trương Thiên hiểu ý ngay, "Mẹ, con sai rồi."
Lúc này Chung Quyên cũng mệt rồi, xuôi theo, giọng điệu dịu lại: "Biết sai là tốt, không được tái phạm nữa, biết chưa?"
"Dạ." Trương Thiên ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống ghế, em trai bên cạnh nhìn chằm chằm nồi thịt kho, cổ họng cứ nuốt lên nuốt xuống, tay phải suýt bóp gãy đôi đũa.
"Ăn cơm thôi, chiều còn nhiều việc phải làm, ăn sớm nghỉ ngơi một lát." Trương Đại Ngưu nói xong, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.
Ăn được một nửa, Trương Thiên đột nhiên nhớ ra mình còn quên một việc.
Nghĩ đến việc mình đã quên, lập tức sống lưng lạnh toát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận