Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị

Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị - Chương 05: Đi chợ đen (length: 9061)

Đợi Trương Thiên chạy về phòng bệnh, vừa đúng lúc xế chiều năm giờ, chị dâu thứ hai Mao Bình cũng tỉnh lại, lúc này đang cùng mẹ nàng Giang Phi Lục nói chuyện.
"Chị dâu tỉnh đúng lúc lắm." Trương Thiên tủm tỉm cười, lấy cốc sứ được cất giữ cẩn thận suốt dọc đường ra, đặt cái thìa đưa cho Mao Bình, "Đây là canh gà ác Bạch Phượng, rất thích hợp cho sản phụ uống."
Mao Bình mặt tái nhợt, khóe miệng kéo ra một nụ cười yếu ớt, nhận lấy cốc, "Thật sự rất cám ơn em dâu, hôm nay may mà có em ở đó, không thì tôi cùng đứa bé trong bụng e là đều mất mạng."
Nhớ tới hình ảnh nguy hiểm hôm nay, nàng không khỏi rùng mình.
"Mọi chuyện đã qua rồi, hiện tại chị và cháu còn rất yếu, cần phải tịnh dưỡng cho tốt, ngày tháng sau này sẽ tốt dần lên thôi." Trương Thiên đặt cái rổ lên ghế, mỉm cười nói.
Canh gà ác rất dễ uống, hương thơm ngào ngạt, Mao Bình uống mấy ngụm, theo dòng nước canh ấm nóng chảy xuống cổ họng, cơ thể mệt mỏi dường như cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Trương Hồng Văn vẫn luôn ôm con trai cẩn thận đặt bên cạnh vợ, đi qua lấy đồ trong giỏ trúc, mở ra liền thấy bên trong đầy ắp đồ ăn.
"A!" Hắn trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc, "Hôm nay em vận khí tốt thật, cả giò heo cũng mua được, cái này rất khó kiếm bình thường đều bị đặt trước hết rồi, em mua được hẳn hai cái thật là may mắn."
Hắn vui sướng cầm giò heo lên xem, như thể đó là bảo vật của mình vậy.
"Hôm nay về tôi sẽ hầm với đậu nành, buổi tối nếu đói thì ăn một chút, sáng mai cũng có thể ăn, giữa trưa thì ăn con gà này." Trương Hồng Văn đặt giò heo lại chỗ cũ, dùng báo bọc kỹ một miếng thịt ba chỉ lấy ra.
"Mẹ, thịt này mẹ cùng ba cầm về ăn đi, mấy ngày nay vất vả mẹ chăm sóc Bình Bình, ở nhà sắp đến mùa thu hoạch, mẹ tôi e là không đến được, chỉ có thể làm phiền mẹ." Hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói.
Giang Phi Lục từ chối, "Tôi không cần đâu, hai vợ chồng con ăn đi, tôi với ba con không thiếu miếng thịt này."
"Mẹ cứ cầm lấy!" Trương Hồng Văn trực tiếp nhét vào tay mẹ vợ, "Mẹ cũng vất vả, nếu không có mẹ cực khổ nuôi Bình Bình lớn, còn giúp con tìm cơ hội vào nhà máy, con nào có ngày hôm nay."
"Bản lĩnh con không lớn, miếng thịt này coi như là con và Bình Bình hiếu kính hai cụ, hai người nhất định phải nhận lấy!"
"Cái này..." Giang Phi Lục do dự nhìn về phía chồng, được ông gật đầu, lúc này mới nói, "Vậy tôi nhận."
Trương Thiên thích thú nhìn màn này, chỉ cảm thấy việc người ta đối đãi nhau thật kỳ diệu.
"Cái này ngày mai em mang về nhà đi, sắp đến mùa gặt, ăn chút thịt mới có sức làm việc." Trương Hồng Văn dặn dò Trương Thiên, bọc lại miếng thịt heo còn lại.
"Đừng, mai luộc cùng nhau ăn luôn đi, trời nóng thế này, đợi em mang về lại hỏng mất." Trương Thiên cũng không muốn ăn thịt heo bị hỏng rồi dẫn đến ngộ độc thực phẩm.
Trương Hồng Văn suy nghĩ kỹ, cũng đúng, đơn giản là “ừ” một tiếng.
"Vậy mai anh cho em thêm ít tiền, em về ghé trạm thực phẩm mua mang về." Trương Hồng Văn nói.
Trương Thiên lúc này mới nhớ ra hôm nay tiền chưa tiêu hết, lấy số tiền còn lại và phiếu trong túi ra, "Hôm nay tổng cộng hết hai nguyên."
Nàng đưa tiền và phiếu thừa cho anh hai bảo anh cất.
Thịt heo mất bảy hào, canh mất bốn hào, đồ còn lại nàng lấy trực tiếp từ siêu thị, lấy đúng chín hào còn lại cùng phiếu lương thực tương ứng, để anh hai khỏi nghi ngờ.
"Rẻ vậy sao?" Trương Hồng Văn không khỏi tò mò, con gà kia béo thế, ít nhất cũng phải nặng năm cân, chẳng lẽ đợt này thịt xuống giá?
Trương Thiên không chút do dự gật đầu.
Chỉ cần mình không nói, ai biết được sự thật thế nào.
Trương Hồng Văn rút hai nguyên cùng phiếu đưa cho em gái, "Tiền này mai em cầm mua thịt, mua được bao nhiêu thì mua, đừng có lấy đi mua kem, hạt dưa, mấy thứ đó không bổ béo gì!"
Hắn biết trước kia em gái hay xin tiền mình mua vở các thứ đều là lừa mình, chắc chắn là lấy đi mua đồ ăn vặt, mình cũng từng đi học, học sinh nào mà ngày nào cũng dùng hết một quyển vở chứ!
Chỉ có em gái mình đủ ngốc, lần nào đến xin cũng không đổi lý do.
Trương Thiên thở dài gật đầu, quyết định cứu vớt chút hình tượng của mình, "Em biết rồi, anh yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không như trước kia lừa anh nữa, em sẽ thay đổi."
Phải thay đổi hình tượng ngay thôi!
Nàng nhất định phải sửa lại hình tượng lười biếng, tham ăn, thích nói dối trong mắt mọi người!
Trời ơi, nàng chính là thanh niên ba tốt cơ mà, được khen ngợi nữa chứ!
Nghỉ ngơi đơn giản một đêm, sáng sớm hôm sau, Trương Thiên liền cải trang ăn mặc chỉnh tề, xách rổ đi chợ đen.
Hôm qua nàng đã để ý rồi, nếu không phải để chị dâu thứ hai được uống canh gà nóng hổi, nàng nhất định sẽ vào đó dạo một vòng.
Để phòng hờ, nàng ngụy trang rất kỹ, không chỉ làm cho da đen đi ít nhất hai tông, còn vẽ đậm lông mày, đội tóc giả ngang tai, trước trán là mái tóc dày, đảm bảo ngay cả bố mẹ đến cũng không nhận ra.
Chợ đen nằm trong một con hẻm hoang vắng, ở đầu hẻm còn có người thường xuyên ngó ra ngoài, Trương Thiên đi đến cửa, đang định vào thì bị một người cao gầy chặn lại.
"Cô muốn đi đâu?" Hắn hỏi nhỏ.
Trương Thiên bình tĩnh nói: "Tôi muốn mua ít đồ."
"Vào đi." Người cao gầy trực tiếp cho qua.
Đầu hẻm rất hẹp, đi thêm vài bước vào trong, bỗng nhiên trở nên sáng sủa, rộng rãi.
Hai bên hẻm có không ít người ngồi xổm hoặc ngồi bán hàng, đồ vật đều đựng trong vải bố hoặc rổ, chỉ cần một tay là có thể xách đi, phần lớn là để dễ chạy trốn.
Mọi người đều không nói to, tất cả việc mua bán đều diễn ra trong im lặng.
Trương Thiên chủ yếu muốn xem chợ đen có gì bán, quan sát giá cả so với giá thị trường, nếu được, bản thân cũng có thể thỉnh thoảng đến đây đổi chút đồ.
Vì mọi người không rao hàng, nàng chỉ có thể chậm rãi nhìn dọc theo đường đi.
Nói chung, ở đây bán nhiều nhất vẫn là thịt và thức ăn, còn lại là lương thực, mấy thứ này đều là hàng khan hiếm, chỉ cần bày ra là không lo không có người mua.
Nàng đi một lúc, tìm chỗ khuất ngồi xuống, mở cái rổ mình mang theo ra.
Trong rổ đựng hai miếng thịt đùi sau, một miếng khoảng một cân, còn lại là 20 quả trứng gà, một túi đường cát trắng và hai vắt mì trứng.
Chưa đến một phút, đã có người đến quầy hàng của nàng.
"Thịt này bán thế nào?" Một bà cô đội nón rơm hỏi nhỏ.
Trương Thiên tỉnh táo nói: "Một miếng một cân, một cân một đồng, không cần phiếu."
"Tôi lấy cả hai miếng!" Bà cô mừng rỡ gác rổ mua ngay.
Thịt này không được mỡ lắm, nhưng nhìn tươi, hơn nữa lại là thịt, còn không cần phiếu!
Trương Thiên nhanh nhẹn dùng báo gói kỹ, một tay nhận phiếu một tay đưa thịt, báo lấy trực tiếp từ nhà anh hai.
Cầm thịt, bà cô lại nhìn thấy túi đường trắng, lúc nãy bà chỉ chăm chăm vào thịt nên không để ý đến những thứ khác.
"Đường trắng này bán thế nào?"
Trương Thiên suy nghĩ một chút, giơ hai ngón tay, "Hai hào một cân, cũng không cần phiếu." Đắt hơn giá thị trường mấy hào, nhưng nàng không cần phiếu, có thể nói giá này đã rất có lương tâm.
"Lấy!" Bà cô vui mừng hớn hở, rẻ hơn những hàng khác không ít.
Trương Thiên đưa túi đường cho bà, trước đó nàng đã chia đường trắng ra cho vào túi nilon trong suốt, như vậy sẽ không để lộ thông tin gì.
Bà cô cất đồ xong, mắt lại nhìn sang mì sợi, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì bên cạnh vang lên một giọng nam trong trẻo, trầm ấm.
"Mì sợi này tôi lấy."
Trương Thiên ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt mày rậm, mắt to, đẹp trai đập vào mắt, khiến nàng nhớ tới nam thần cổ trang đình đám năm đó, đẹp trai hàng chục năm, vẫn khiến trái tim bao người thổn thức.
Vẻ đẹp vô cùng quyến rũ này khiến nàng mất một lúc mới hoàn hồn.
Nhan sắc này, sinh ra ở thời đại này thật đáng tiếc, dù có đặt vào mấy chục năm sau cũng là mỹ nam số một số hai, cực kỳ thu hút.
"Hai hào năm lạng, một vắt một cân, không cần phiếu." Nàng vừa dứt lời, trước mặt đã xuất hiện một tờ một nguyên.
"Trứng gà tôi cũng lấy, trả tôi bốn hào." Soái ca mặt không cảm xúc chìa tay ra.
Trương Thiên lúc này cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, vẫn như lúc trước, tiền trao cháo múc.
Chưa đến ba phút, đồ nàng mang đến đã bán hết sạch, tổng thu nhập bốn đồng chín hào.
Nàng đứng dậy định rời đi, chàng soái ca bỗng nhiên đưa tay chặn đường nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận