Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị

Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị - Chương 276: Diệu kế, tân chuyên mục (length: 8924)

Trương Thiên từ mười giờ sáng bắt đầu diễn thuyết, giữa trưa ăn bữa cơm, buổi chiều lại tiếp tục tiếp đón các lãnh đạo đến tìm nàng đề nghị, bận đến choáng váng đầu óc.
"Con gái chúng ta bây giờ thật là quá có tiền đồ! Nhiều lãnh đạo lớn tìm đến nàng, xếp hàng nghe nàng diễn thuyết." Chung Quyên mặt mày tươi cười múc cho Trương Thiên một bát canh đặt trước mặt.
Nàng cầm đũa, giọng nói mang theo chút đắc ý, "Ta cố ý đi xem, bên ngoài hội trường vây quanh một đám cảnh vệ, trên lưng mang súng loại kia, đây chính là đãi ngộ của lãnh đạo lớn mới có!"
Trương Vệ Quốc buồn cười nói: "Khi nào ngươi đi mà ta hoàn toàn không phát hiện ra?"
Chung Quyên liếc chồng một cái, "Tâm trí ngươi toàn ở ngoài ruộng, ta nếu có ngày nào đó bị lạc mất bên ngoài ngươi cũng không biết."
Trương Vệ Quốc cười ngượng ngùng, lấy lòng gắp thức ăn cho vợ.
"Ta chắc là sắp tới sẽ khá bận rộn, đợi qua đợt này chắc là sẽ đỡ hơn chút." Trương Thiên nói sang chuyện khác.
Cái gì cũng có một chu kỳ, nàng hiện tại giống như đang ở trên hot search, có thể mấy ngày tới sẽ khá hot, đợi đến khi có điểm nóng mới xuất hiện, hoặc là bên nàng không có tin tức gì tiếp theo, độ hot sẽ dần dần hạ xuống.
Nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa nếu tiếp tục lịch trình dày đặc thế này, công việc của xưởng sữa Hồng Quang còn làm ăn được gì nữa? Nàng không thể giao hết mọi việc cho người khác.
"Vậy ta phải làm nhanh lên." Chung Quyên lẩm bẩm.
Trương Thiên tò mò hỏi: "Nhanh lên làm gì?"
Chung Quyên cười ngượng ngùng, "Ta muốn quay lại cảnh ngươi diễn thuyết, cố ý đi tìm người chị em trước kia, con trai của bà ấy quen người ở đài truyền hình, chỉ cần 50 đồng là có thể quay video."
Nghĩ đến sắp mất 50 đồng, nàng không nhịn được ôm ngực.
Trương Thiên: "..."
Bà đây còn không biết hay sao, nếu không được phép, những người khác không thể vào hội trường nghe nàng diễn thuyết.
Nàng đang định giải thích thì con chó già nằm bên cạnh đột nhiên đứng lên, sủa về phía cửa.
"Gâu gâu gâu!"
Trương Thiên nghi hoặc, trời đã tối, còn ai đến nhà lúc này?
Những người khác cũng đứng dậy nhìn ra cửa.
Trong bóng tối, theo tiếng bước chân cộc cộc cộc dần dần tới gần, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt.
"Mẹ, con về rồi!" Trương Hồng Binh cười toe toét nói, trên người đeo đầy túi lớn túi nhỏ, bên cạnh là Giang Tinh đang mệt mỏi và ngại ngùng.
Chung Quyên nhìn Giang Tinh, hai mắt sáng rực.
Bà tiến lên giật lấy ba lô trên lưng Giang Tinh, thân thiết nắm tay Giang Tinh đi vào nhà, không thèm nhìn con trai lấy một cái.
Trương Hồng Binh: "..." Mẹ ơi nhìn con với! Con mới là con trai của mẹ!
Triệu Tùng buồn cười đi qua nhận lấy ba lô trên người hắn, "Chúng ta vừa chuẩn bị ăn cơm, hai người chắc chưa ăn phải không? Anh đi lấy cơm cho."
Trương Hồng Binh nhìn anh rể, ánh mắt cảm kích sắp tràn ra.
"Cảm ơn anh rể, anh rể tốt quá!"
Trương Thiên vừa nhìn thấy Giang Tinh xuất hiện ở đây, liền biết em trai chuẩn bị kết hôn với Giang Tinh đồng chí.
Trước đó Trương Hồng Binh ở lại thủ đô làm việc, vì có thể tiện bề thăm hỏi nhà bố mẹ vợ tương lai để tăng điểm, hơn nữa có công việc ở thủ đô, kết hôn cũng chắc chắn hơn, nhà gái sẽ yên tâm hơn.
Chung Quyên đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, ba cô con gái gần 30 tuổi mới kết hôn, không ngờ con trai út cũng không kém cạnh gì, nếu không phải chắc chắn hồi đại học nó có bạn gái, bà đã sớm sắp xếp người mai mối.
Đối với người coi trọng hôn nhân như bà, nhìn Giang Tinh thực sự không thể nhiệt tình hơn được nữa.
"Giang Tinh đồng chí chắc đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện!" Chung Quyên nói.
Giang Tinh đỏ mặt gật đầu, "Dạ, nghe theo bá mẫu ạ."
Trên bàn ăn, Trương Thiên nhìn mẹ cười nói chuyện, còn Giang Tinh cũng ngoan ngoãn đáp lời, liền thương hại liếc em trai đang vùi mặt vào bát cơm một cái.
Ngươi xong rồi, để mẹ biết tiến độ của ngươi chậm chạp như vậy, hại bà đến giờ còn chưa được bế cháu, thể nào cũng bị mắng chết!
Đúng như Trương Thiên dự đoán, sau khi Chung Quyên tổng hợp lại các thông tin, nhìn con trai bằng ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng.
Trương Hồng Binh cầu cứu nhìn chị gái.
Chị ơi, cứu mạng!
Trương Thiên cho nó một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó cùng Triệu Tùng mỗi người bế một đứa con về nhà.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Thiên không ngờ tới là, Trương Hồng Binh lại thoát chết.
"Thì ra là do bạn gái ngươi mang theo máy quay, mẹ mới tha cho ngươi một mạng, nếu không hôm nay tai ngươi phải to gấp đôi bình thường." Trương Thiên cười hì hì nói.
Khi Chung Quyên đồng chí biết con dâu tương lai là nhiếp ảnh gia, còn mang theo máy quay, lần này đến đây là để phỏng vấn con gái mình, tiện thể ra mắt nhà chồng, bà lập tức quyết định bỏ qua cho đứa con trai không biết cố gắng.
Con dâu tương lai là người nhà, hơn nữa còn vì con gái mà đến, vậy thì đến lúc đó video quay xong mình sẽ không mất một đồng nào mà vẫn có! Chung Quyên đắc ý nghĩ.
Trương Hồng Binh thở phào nhẹ nhõm nói: "May mà nhiệm vụ chính của Tinh Tinh lần này là phỏng vấn chị, nếu không cô ấy căn bản sẽ không mang máy quay theo, vậy thì cứu không được mình rồi."
"Phỏng vấn ta?" Trương Thiên thoáng nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
Trương Hồng Binh cười hề hề, mang ghế ngồi lại gần Trương Thiên.
"Chị không biết bây giờ chị nổi tiếng cỡ nào đâu, tự tay gây dựng sự nghiệp, biến một xưởng nhỏ thành một nhà máy lớn như bây giờ, lợi nhuận đạt tới con số kinh người hai mươi triệu! Phải biết, xưởng thép quốc doanh ở thủ đô một năm lợi nhuận cũng chỉ một hai trăm triệu.
Bài báo đăng cách đây hai ngày, toàn bộ các nhà máy ở thủ đô đều xôn xao, chỗ nghiên cứu của bọn em cũng vậy, bây giờ các báo đài đều muốn phỏng vấn chị, Tinh Tinh đến sớm chứ phía sau còn một đoàn phóng viên đang trên đường tới đấy!"
Trương Thiên bối rối, đầu óc chậm chạp một hồi lâu, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Theo lời Trương Hồng Binh, ít nhất ba tháng nữa nàng mới có thể trở lại làm việc bình thường!
Không được! Nàng nghiêm mặt.
Nếu mỗi ngày đều phải họp và diễn thuyết, công việc của nàng làm sao, nhà máy còn sản xuất không?
Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách!
Mấy ngày sau, Trương Thiên vừa diễn thuyết giải đáp thắc mắc cho mọi người, vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Diễn thuyết là do lãnh đạo huyện cố ý sắp xếp, không chỉ dành toàn bộ hội trường cho nàng sử dụng, còn bố trí cảnh vệ bảo vệ, tuy lãnh đạo huyện cũng được hưởng lợi không ít từ đó, nhưng nàng không thể cứ thế bỏ đi được.
Còn rất nhiều người phụ trách nhà máy đang trên đường đến đây.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, nàng đã nghĩ ra.
"Tôi đề nghị, lãnh đạo nên kiến nghị lên trên, đài truyền hình quốc gia có thể lập một chuyên mục, chủ yếu là mời các vị lãnh đạo làm tốt công việc đến chia sẻ kinh nghiệm và những điều có thể tham khảo.
Đồng thời có thể cung cấp đường dây nóng, để khán giả gọi điện tư vấn, như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với việc nghe một mình tôi nói."
"Lợi ích lớn nhất của việc này là tiếp thu ý kiến quần chúng, hơn nữa mọi người chỉ cần có TV là có thể xem các doanh nhân thành đạt diễn thuyết, không cần phải tốn kém tiền bạc và thời gian đến đây, chưa chắc đã giúp được gì cho công việc."
"Dù sao, kinh nghiệm của tôi chỉ phù hợp với một bộ phận doanh nghiệp, còn rất nhiều doanh nghiệp khác, họ gặp phải nhiều việc và vấn đề hơn tôi, cách xử lý vấn đề cũng già dặn hơn tôi, cũng có thể giúp đỡ được nhiều người hơn."
Nghe Trương Thiên nói, bí thư huyện suy nghĩ gật đầu.
"Cách này của cô, hình như rất hay."
Ông trầm ngâm một lúc, nhìn Trương Thiên chậm rãi nói: "Nếu thật sự được thông qua, người diễn thuyết đầu tiên phải là cô."
Trương Thiên không chút do dự gật đầu, "Đương nhiên không vấn đề gì!"
Chỉ cần có thể để nàng thoát khỏi những buổi diễn thuyết triền miên này, làm gì cũng được.
Lúc này cả hai người đều không ngờ rằng, chính vì hành động nhỏ này, một chương trình kinh điển và trường thọ nhất trong tương lai đã ra đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận