Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị

Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị - Chương 16: Vào núi gặp nạn (length: 7387)

Cái chậu này tốt!" Chung Quyên vui vẻ cầm chậu men ở bên chậu nước lấy nước thanh tẩy.
"Anh ngươi cũng vậy, còn có con muốn nuôi, làm gì còn tiêu tiền mua chậu men cho nhà, thật lãng phí a."
Ngoài miệng nói trách cứ, trên mặt lại cười như hoa nở, vừa thấy liền biết nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trương Thiên cầm quả táo ở bên cạnh ngồi xổm gặm, mẹ nàng căn bản chính là đang khoe khoang, chờ bà rửa xong chậu, khẳng định muốn mang một chậu đồ vật đi đội trên tìm người khoe khoang cái chậu.
Quả nhiên, chờ nước trong chậu men bốc hơi gần hết, Chung Quyên đựng một chậu đậu phộng, đi chia cho người trong thôn để chúc mừng Nhị ca có con.
"Ai nha, con trai thứ hai của ta có con còn chuyên môn mua cho ta cái chậu men đựng đồ, cho các ngươi một ít đậu phộng dính dính không khí vui mừng."
"Chúc mừng chúc mừng a!"
"Các ngươi xem con trai ta mua chậu, vẫn là chậu men, ta cũng bảo hắn đừng mua, hắn cứ muốn mua, thật là không nghe lời."
"..."
"Con trai của ngươi thật hiếu thuận."
Trương Thiên nhìn mẹ mình mang cái chậu đi khoe khoang khắp nơi một vòng, lúc này mới vẫn chưa thỏa mãn trở về.
Nàng đứng lên, lười biếng duỗi người, "Buổi tối ăn gì?"
Một đường về nhà, lại ngủ một hồi, hiện tại có chút đói bụng.
"Ngươi ăn hai cái bánh quy lót dạ một chút, buổi tối nấu mì, còn phải chờ một hồi." Chung Quyên cầm hai cái bánh đào tô đưa cho con gái.
Lần này Trương Thiên về nhà cũng mang theo một giỏ đồ vật, trong đó không ít đều là trực tiếp từ trong siêu thị lấy ra.
Bánh đào tô hai cân, mì sợi hai vắt, thịt lợn hai cân, nửa con gà, một gói muối, còn mang theo sáu quả táo cùng với một quả dưa hấu.
Trương Thiên nhìn bánh đào tô trầm mặc hai giây, vẫn là nhận lấy.
Thời tiết rất nóng nực, nàng cầm quạt hương bồ, mang theo cái ghế nhỏ ngồi ở dưới mái hiên, vừa xua đuổi muỗi và côn trùng nhỏ bay đến.
Nàng đã sớm muốn ăn dưa hấu, mùa hè cùng dưa hấu là nhất, đáng tiếc bên này chỉ có thể giả tá danh nghĩa cung tiêu xã từ trong siêu thị mang một quả về.
Tháng 9 sắp kết thúc, mặt trời nhưng vẫn lớn như vậy, cả thế giới biến thành một cái lồng hấp, nóng đến mức nàng thở dốc, một chút sức lực cũng không dùng lên được.
Đáng tiếc nàng tiếp theo còn phải làm việc.
"Tiểu Thiên, trong nhà hết lửa rồi, ngươi cầm giỏ trúc đi lên núi nhổ ít cành tùng lá cây về đốt lửa."
Chung mẫu đưa ra một cái giỏ từ trong nhà, lại đặt giỏ trúc vào tay Trương Thiên.
"Ngươi nhổ nhiều một chút, miễn cho hai ngày nữa còn phải lại lên núi."
Trương Thiên không muốn động, "Em trai đâu? Kêu nó đi."
Em trai chính là để sai khiến, hiện tại không sai khiến, sau này sẽ sai khiến không được.
"Em trai ngươi đã chạy sớm rồi, ta mà tìm được nó thì còn kêu ngươi đi?" Chung Quyên ném đồ vật xuống rồi đội mũ đi ra ruộng hỗ trợ.
Trương Thiên không còn cách nào, chỉ có thể thở dài mang đồ đi lên núi.
Nhà nàng cách núi lớn đi nhanh cũng phải gần sáu phút, trên đường đi qua ruộng của đội sản xuất, có ruộng lúa mì đã gặt xong hoàn toàn, hiện tại còn một nhóm người đang thu dọn.
Đội sản xuất năm nay gieo trồng thu hoạch chủ yếu là lúa mì, đậu nành và ngô, trong đó lúa mì và đậu nành đã thu hoạch xong, ruộng chỉ còn lại ngô sẽ thu hoạch vào tháng mười.
Trương Thiên đi qua, những người vẫn đang làm việc trên ruộng tuy mặt mũi đen nhẻm, mồ hôi nhễ nhại, nhưng khóe miệng lại cười tươi, vừa thấy liền biết tâm trạng rất tốt.
"Năm nay thu hoạch lương thực so năm ngoái nhiều khoảng ba thành, có thể qua cái năm no đủ."
"Đúng vậy, may mà chúng ta nghe lời đội trưởng, dùng nhiều phân hóa học, xem ra ngày mai còn phải tiếp tục dùng, nhưng mà thứ đó quá đắt, tiêu tiền đến xót ruột."
"Ha ha ha, trước đây ngươi còn lén lút oán giận với ta nói đội trưởng lắm chuyện, cứ phải bỏ tiền mua thứ phân đắt đỏ đó, giờ thì biết phân tốt chứ?"
"Cút cút cút!"
Trương Thiên đi qua một đường, khóe miệng cứ cong lên.
Bên này là miền Bắc, khu vực nàng ở tuy rằng phần lớn là đồng bằng, nhưng cũng có núi.
Phía Tây của đội sản xuất dựa vào núi lớn, ngày thường nông nhàn mọi người sẽ lên núi, có thể chặt cành cây, nhưng không được chặt cây quy mô lớn.
Trên núi đồ vật cũng có thể lấy, chỉ cần không phải lấy số lượng lớn đem bán lấy tiền, người trong thôn cơ bản sẽ không nói gì.
Núi lớn là kho báu, nàng từ lúc lên núi đã nhìn thấy rất nhiều thứ, bên này hái hai quả dâu rừng, bên kia hái hai quả táo dại, nàng còn thấy mấy cây lý gai lá tím, kết đầy quả, đáng tiếc là chua.
Đi vào sâu một đoạn, đã đến đích đến hôm nay của nàng —— khu rừng tùng.
Cây lớn ở đây phần lớn là cây bách xù và cây tùng, cành lá khô rơi trên mặt đất là nguyên liệu nhóm lửa rất tốt ở nông thôn, chỉ cần một ít là có thể đốt cháy.
Cành tùng nằm rải rác trên mặt đất, Trương Thiên vừa cào vừa đi không để ý, bất tri bất giác đã đi vào sâu.
Chờ nàng phát hiện thì đã muộn.
Lúc này trên núi rất có thể có lợn rừng hoặc các loài động vật hoang dã lớn khác, trên người nàng cũng không mang theo dụng cụ phòng thân, nếu gặp phải, chắc chắn là xui xẻo.
Nàng nhìn củi trong giỏ, đã chất đầy đến miệng giỏ.
Bấy nhiêu đã đủ dùng rất lâu rồi.
Nàng vác giỏ lên lưng, cầm lấy giỏ trúc định quay xuống núi, nhưng không ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Hừ hừ —— hừ hừ hừ —— "
Tim Trương Thiên đột nhiên đập mạnh, ngực lập tức như bị siết chặt, khó thở.
Đây là... Lợn rừng?!
Ở trên núi gặp lợn rừng chẳng khác gì gặp vận xui, đặc biệt là khi tay không tấc sắt, gặp nó chẳng khác gì dân thường nhìn thấy xe tăng vũ trang.
Sau khi xác định hướng của âm thanh, nàng nhanh chóng tìm kiếm chỗ ẩn nấp thích hợp xung quanh.
Đáng tiếc, xung quanh toàn là cây, biện pháp duy nhất của nàng là tìm một cây chắc khỏe để leo lên.
Nhưng nàng không biết leo cây!
Trương Thiên trong nháy mắt nghĩ hay là nằm xuống đất giả chết?
Nhưng đây là lợn rừng, không phải gấu!
Nàng muốn khóc mà không có nước mắt.
Tiếng lợn rừng thở hổn hển ngày càng rõ ràng, nàng cố sức bò lên cây, nhưng so với các vật xung quanh thì dường như nàng vẫn đứng im tại chỗ.
Gió nhẹ thổi qua, tiếng xào xạc càng lúc càng rõ ràng, lưỡi hái tử thần nhanh chóng đến gần, tiếng lòng của Trương Thiên giống như dây đàn căng chặt, chỉ cần thêm chút lực nữa là sẽ đứt.
Ngay lúc nàng nhìn thấy bóng dáng con lợn rừng, đau buồn nghĩ rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây thì một bàn tay đỡ lấy chân nàng đẩy nàng lên.
!!!
Được cứu rồi!
Một giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một gương mặt đẹp trai, thì ra là Triệu Tùng.
"Là ngươi?!"
Nàng không khỏi kinh hô.
Triệu Tùng liếc nhìn nàng, không nói gì, cúi đầu nhìn xuống con lợn rừng đang đi tới. Trương Thiên cũng ngậm miệng, để tránh dẫn lợn rừng đến.
Nhưng hôm nay nàng dường như gặp vận đen, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó càng xảy ra.
Một giây sau, lợn rừng dừng lại dưới gốc cây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận