Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị

Thập niên 60: Xuyên Thư Tay Cầm Siêu Thị - Chương 184: Đại ca về nhà mục đích (length: 9108)

Từ lúc anh cả trở về, nguyên bản mấy năm chưa từng lui tới một số họ hàng lục tục xách đồ đến nhà thăm hỏi.
Trương Thiên tiễn nốt đợt cuối cùng những người họ hàng chưa từng gặp mặt đi, mệt mỏi lau trán (dù chẳng có mồ hôi).
"Ta cũng không biết, nhà chúng ta lại có nhiều họ hàng như thế." Nàng than thở không thôi.
Chung mẫu bĩu môi, "Cũng là vì muốn nhờ anh ca ngươi giúp đỡ thôi."
Trên tay đang nhặt rau, bà dùng sức hơn, làm rơi một cái lá già lên người chó con, khiến nó điên cuồng phủi lông.
Con chó này là con của Tiểu Tinh, đặt tên là Bánh Bao, lớn lên cũng như bánh bao, tròn trịa lông xù.
Trương Thiên bốc chó con lên, mặc kệ nó liếm tóc mình.
Nàng an ủi mẹ, "Họ nói không được với anh thì sao, dù sao cũng chẳng mấy khi lui tới, kể cả không giúp, họ làm được gì chứ?"
Kiểu hành vi có việc tìm Chung Vô Diễm, vô sự thì chẳng thấy đâu này, nàng không thích lắm.
"Ta cũng biết, nhưng ngươi xem những người đó, mặt dày đến pháo bắn cũng không thủng!" Chung mẫu càng nói càng tức, ném rau xuống, cùng con gái than thở.
"Không nói gì xa xôi, cứ nói cái ông Trương Cầu đó, bao nhiêu năm rồi, lại lôi chuyện cái bánh bao ra, muốn anh cả ngươi cho con trai út ông ta cái suất lính."
"Ta khinh!", Chung mẫu tức đến nổ đom đóm mắt, "Trước đây ba đã nói, mình đã trả hết ân tình cái bánh bao đó rồi, người này không biết xấu hổ, lại còn lôi chuyện này ra!"
"Chỉ bằng một cái bánh bao, ông ta định bám vào nhà ta hút máu cả đời à! Không chỉ muốn hút máu ba, còn muốn hút máu con trai ta! Nằm mơ giữa ban ngày!"
Chung mẫu thở hổn hển, mặt mày tái mét, suýt nữa ngã xuống.
Trương Thiên vội vàng vỗ lưng mẹ cho bà dễ thở, sợ bà tức quá sinh bệnh.
"Thả lỏng chút đi! Ông và anh cả đều không đồng ý, người ta cũng đã đuổi đi rồi, mẹ đừng tức giận làm gì!"
Trương Thiên đau đầu, "Anh cả còn chẳng tức bằng mẹ, coi chừng mẹ tự làm mình ốm đấy."
Nàng vừa vỗ lưng mẹ, vừa liên tục dỗ dành, cuối cùng cũng làm Chung mẫu dịu lại.
Bà hừ lạnh, "Anh ngươi chính là tính tình quá tốt, mới khiến mấy người đó dám ăn nói lung tung trước mặt anh."
Trong số những người đến, còn có kẻ muốn hứa gón cho con mình? Lúc đó tức đến nỗi nàng muốn ném cái chổi vào mặt người đó.
Trương Thiên cũng không hiểu, anh cả mặt mũi sáng lạng như vậy, sao họ lại dám nói mấy chuyện tư lợi trước mặt anh.
Người muốn hứa gón cho con mình lại càng kì quái hơn, con trai nhà người ta mới sinh ra, đã muốn hứa gón với Tiểu Uyển, mặt anh cả lúc đó đen xì như Bao Chửng.
"Chắc là không biết nên không sợ thôi." Trương Thiên chỉ nghĩ ra được như vậy.
Anh cả làm lính nhiều năm, lên đến chức đoàn trưởng, chắc sau này cũng chẳng lên được nữa.
Trương Thiên đoán, anh cả lần này về, chắc không chỉ là thăm nom người già trong nhà.
Quả nhiên, trên bàn cơm, Trương Hồng Vũ nói ra mục đích chính của chuyến về quê lần này.
"Ông ơi, con về lần này, chủ yếu là muốn đón ông bà lên thành phố chơi, tiện thể cho ông bà khám sức khoẻ." Trương Hồng Vũ nghiêm túc nói.
Mọi người trên bàn cơm đều dừng ăn, Trương Đại Ngưu đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Sao đột nhiên lại muốn làm vậy? Quân đội không bận à?"
Trương Hồng Vũ liếc vợ, nói: "Con vẫn muốn đưa ông bà lên thành phố hưởng phúc, chỉ là trước đây chức vị chưa cao, cũng không có thời gian, bây giờ con có thời gian nên muốn đưa ông bà đi chơi, tiện thể kiểm tra sức khoẻ."
Trương Thiên rất đồng ý, những người cùng tuổi ông bà hồi nhỏ đều khổ cực, lớn lên lại trải qua nhiều khó khăn, có thể nói là ăn đủ mọi đắng cay của cuộc đời.
Hồi trẻ thì không sao, bây giờ tuổi cao, đủ thứ bệnh tật đều ập đến.
Tuy rằng từ khi kiếm ra tiền, Trương Thiên luôn mua đồ bổ cho người nhà bồi dưỡng sức khoẻ, nhưng không thể ngăn ngừa thân thể yếu dần theo tuổi tác.
"Con thấy được đó, nhà mình có tiền, đi được máy bay, mấy năm nay ông bà hay đau yếu, nhân lúc bệnh chưa nặng, đi bệnh viện lớn trên thành phố khám xem cũng tốt, còn được ngắm thành phố lớn nữa." Trương Thiên khuyên.
"Đặc biệt là bà nội, tuy vẫn ăn được nhưng ăn ít lắm, con đoán chắc là có vấn đề sức khỏe." Trương Thiên nhìn bà nội đang ngẩn người, đáy mắt lộ vẻ lo lắng.
Trương Đại Ngưu nhìn vợ, cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài.
"Được, nhưng ta không đi được, cứ để ba với mẹ và bà đi." Ông lại cầm đũa lên ăn.
"Ông đồng ý á? !" Trương Hồng Vũ hơi bất ngờ.
Trương Đại Ngưu lườm cháu trai, "Ngươi xuất phát từ hiếu tâm, còn muốn đưa bà đi khám bệnh, ta sao lại không đồng ý?"
"Con chỉ lo ông không muốn đi xa." Trương Hồng Vũ cười gãi đầu.
Trong kí ức của anh, ông nội rất hiền nhưng cũng rất cứng đầu, ngay cả bệnh viện xã cũng không muốn đến, nên anh sợ ông không muốn lên thành phố.
"Ta lúc nào bảo ta muốn đi?" Trương Đại Ngưu khó hiểu nói.
Trương Hồng Vũ ngẩn người, "Ông không đi à?"
"Đại đội bận tối mắt tối mũi, ta nào có thời gian đi xa với các ngươi?" Trương Đại Ngưu uống thêm bát canh rồi mới buông bát đũa xuống.
Ông chép miệng, "Thôi, vậy đi, Lão đại, nhớ chăm sóc vợ con với mẹ, xảy ra chuyện gì thì đừng về nữa!"
Trương Thiên nhìn ông cầm tay bà đi sang phòng xem ti vi.
Mấy người trên bàn cơm nhìn nhau, chỉ biết cười trừ.
Ông nội, người chủ gia đình lên tiếng, mọi người chỉ đành nghe theo.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Trương Thiên đã thấy con trai cả của bác hai, tức là bác cả của cô, dắt cháu nội đến ngồi ở phòng khách.
"Hồng Vũ, cháu xem thằng cháu này của bác, có làm lính được không?" Bác cả Trương Kiến Quân đứng bên cạnh một chàng trai thật thà, là con trai cả của anh họ Trương Thiên, tên là Trương Thật, năm nay vừa tròn mười tám.
Trương Hồng Vũ sờ sờ tứ chi Trương Thật, gật đầu, "Được, thân hình khoẻ mạnh, có tố chất làm lính."
"Vậy nó có thể đi theo cháu lên thành phố làm lính không?" Trương đại thúc vẻ mặt mong chờ nhìn Trương Hồng Vũ.
"Sao bác cả lại muốn cho Trương Thật đi lính, không phải bảo nó vào giao thông xưởng sữa sao?" Trương Thiên tò mò hỏi.
Trương đại thúc thở dài, bảo Trương Thật ngồi xuống.
"Ta cũng định vậy, nhưng nó từ nhỏ đã thích làm lính, cứ bảo muốn làm quân nhân, nên nhân lúc Hồng Vũ về ta muốn nhờ nó xem hộ thằng bé có được không, không được thì ở nhà làm ruộng, dù sao cũng khỏe mạnh, không lo đói."
Dù ghét những người họ hàng xa lạ tìm anh cả giúp đỡ, nhưng nhà bác hai với các chú bác anh em họ khác hẳn, họ đối xử rất tốt với cô và hai em trai, chẳng khác gì con đẻ.
Làm lính chắc chắn hợp với ý Trương Thật hơn làm ruộng, dù sao nó cũng mơ ước làm lính từ bé.
Trương Thiên nhìn anh cả, xem ý anh thế nào.
Trương Hồng Vũ thấy cũng được.
"Không vấn đề gì, khi nào con về, bảo cháu cả đi cùng, bác cả cứ lo thủ tục cho Trương Thật đi, tầm một tuần nữa chúng con sẽ đi."
"Ôi, tốt quá!" Trương đại thúc vỗ mạnh vào lưng cháu, "Mau cảm ơn cậu cả đi!"
Trương Thật cười toe toét, lộ ra cái răng khểnh, "Cảm ơn cậu cả! Con nhất định sẽ làm lính thật tốt, làm một người lính dũng cảm không ngại khó khăn gian khổ!"
"Tốt!" Trương Hồng Vũ cười lớn.
"Bác ăn sáng chưa? Mẹ con hấp bánh bao đấy, bác ăn cùng nhé?" Trương Thiên mỉm cười hỏi bác cả.
"Không được không được! Bác ăn rồi mới sang!" Trương đại thúc xua tay, chào hai người rồi dẫn cháu trai đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận