Thái Bình Lệnh

Chương 22: Bá Chủ cùng Tần Vương (1)

Chương 22: Bá Chủ cùng Tần Vương (1)
Trong phủ đệ Mông Vân Bá, bầu không khí hết sức ngột ngạt.
Các thái y đi tới đi lui, mang theo đủ loại đan dược, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
Trong phủ, thị nữ người hầu đều nín thở, mặt mày trắng bệch, bước chân vội vã khi di chuyển, không hề phát ra một tiếng động nhỏ.
Cũng chính vì vậy, toàn bộ phủ đệ Mông Vân Bá mang một sự kiềm chế khó tả.
Cứ như muốn ép chết người ta đến nơi vậy.
Mông Vân Bá vẫn đang hôn mê, dù là tông sư võ công, bị Tần Vương kia bắn một mũi tên cắm trên vách Cửu Long, treo trọn một bầu rượu thời gian mới được kéo xuống, vừa kéo xuống đã lập tức được đưa về chữa trị, lúc này nhìn lại, tình huống vô cùng tồi tệ.
Nhà này vốn cực kỳ hà khắc, lúc nãy lão phu nhân đến thăm con mình, đã khóc lóc một trận.
Trước khi đi còn kiên quyết nói, phải cứu bằng được đứa con trai của nàng, cứu Mông Vân Bá trở về, nếu không cứu được, sẽ cho mấy thị nữ người hầu này xuống mồ chôn theo.
Xuống dưới báo hiếu đi!
Không khỏi làm cho đám thị nữ người hầu mặt mày tái nhợt, thành tâm trong lòng khẩn cầu Mông Vân Bá có thể tỉnh lại.
Là người đứng đầu võ quan nhất hệ Trung Châu, Mông Vân Bá nắm trong tay mấy vạn quân đội Trung Châu, võ công thiên phú cũng không tệ, nhờ có linh đan diệu dược duy trì, lại thêm có không ít kỳ ngộ, cuối cùng vào năm năm mươi chín tuổi, ngay trước kỳ hạn cuối cùng của tông sư đã bước ra một bước, chen chân vào phạm trù tông sư, dù sao tông sư vẫn là tông sư, cho dù là tông sư yếu nhất cũng là như thế.
Pháp tướng đi kèm, sức đánh tám hướng.
Từ đó về sau, tác phong làm việc của Mông Vân Bá càng trở nên ngạo mạn.
Dựa vào quân quyền này, cảnh giới tông sư, quan to quan nhỏ cũng không dám chọc hắn, ít nhất là không muốn cùng hắn liều chết – nếu liều chết, lưỡng bại câu thương, đôi bên đều không chiếm được chút lợi gì thì thôi, còn để cho người khác đứng bên cạnh ngồi hưởng lợi thì quá tội. Cũng vì thế, khí thế Mông Vân Bá càng ngày càng ngông cuồng, mấy năm gần đây, thường xuyên xung đột, nảy sinh không ít mâu thuẫn với quan văn thuộc phái khác.
Nhưng lần này, trong đám người đến thăm Mông Vân Bá, lại có không ít người xuất thân quan văn.
Hơn nữa, còn có chút thành tâm.
Than thở.
Cũng phải, trước đây văn võ bá quan xung đột nhau, bất quá chỉ là chuyện trong nhà, đánh qua đánh lại, thịt cũng nát trong nồi, nhưng bây giờ Tần Vương xuất hiện bất ngờ, mãnh long quá giang, một mũi tên suýt chút nữa đã ghim chết Mông Vân Bá, đây là từ bên ngoài tới, là phá quy tắc, thế mà bọn họ lại không dám trêu chọc kẻ này, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không thể làm theo ý muốn trong lòng.
Hôm nay đến bái phỏng quan viên, đều là đám trẻ tuổi sức vóc tráng kiện.
Đám lão già thì đều giả bệnh từ chối không ra.
Không nói đau chân, thì cũng nói bị bệnh.
Hoặc giả là hôm nay chân trái bước vào cửa trước, điềm gở, không tiện gặp khách.
Từng tên giảo hoạt, chạy còn nhanh hơn ai hết, hèn nhát cũng hèn đến triệt để.
Chỉ có đám quan chức trẻ tuổi này đến, thăm Mông Vân Bá xong, lại đi tìm chỗ khác, nghỉ ngơi tạm, lúc bàn luận về Tần Vương, không khỏi sầu não, cảm thấy đời này, với thân phận công khanh, công hầu quý tộc, văn võ bá quan, thế mà lại như phải khúm núm sống dưới cái bóng của Tần Vương kia.
Nhưng nếu nói muốn đối địch với Tần Vương, thì không một ai dám.
Đây là nhân vật đứng thứ ba bảng Thần Tướng, là hào hùng đỉnh cao đương đại.
"Chúng ta đánh Tần Vương?"
"Thật hay giả vậy?"
"Chắc là mình hoa mắt rồi."
"Thôi, mau mau quên chuyện đó đi."
Nhưng mà, nhiều người tụ họp lại với nhau, chắc chắn sẽ có kẻ nghĩ kế. Vừa uống mấy chén rượu, liền có người đứng lên đề nghị, đưa ra một luận điểm khá tinh diệu, nói:
"Chúng ta không thể đối phó Tần Vương, nhưng mà, vốn dĩ chúng ta cũng đâu cần thiết phải đánh sống đánh chết với Tần Vương chứ!"
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía vị quan văn trẻ tuổi.
Người kia là người của Khâm Thiên Giám, am hiểu nhất là các thủ đoạn lôi kéo dư luận, hắn nâng chén rượu, nói: "Hiện giờ, Xích Đế bệ hạ coi trọng Tần Vương, quan hệ hai người rất tốt, cho nên, Tần Vương có thực lực đủ để xưng hoàng phong đế, nhưng lại chỉ xưng vương, điều đó chứng tỏ Tần Vương trọng tình trọng nghĩa."
"Đối phó người trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên phải bắt đầu từ hai chữ tình nghĩa."
"Chúng ta không cần đối phó Tần Vương."
"Chúng ta chỉ cần để Tần Vương và Xích Đế bệ hạ nội bộ lục đục là được!"
"Đến khi đó Tần Vương bị bức bách rời đi, chẳng phải không còn ngọn núi lớn này đặt trên đầu chúng ta sao?"
Mọi người nghĩ ngợi, đều tán một tiếng, diệu kế!
Chợt lại hỏi:
"Vấn đề là phải làm như thế nào?"
Vị quan Khâm Thiên Giám xưa nay chỉ là kẻ làm việc ở biên giới hệ thống quan văn, đâu có kinh nghiệm khi rất nhiều đại quan đều nhìn vào mình như thế, dưới nhiều ánh mắt chờ mong này, mặt hắn không khỏi đỏ bừng, đầu óc không còn bảo toàn được chút ý tứ nào, suy nghĩ hồi lâu, mới nói:
"Chi bằng, cứ từ truyền thống một mạch của Xích Đế mà nói."
"Một khi Xích Đế, kẻ địch lớn nhất là ai?"
Mọi người trầm tư hồi lâu, rồi đồng thanh đáp: "Tây Vực, thảo nguyên, còn có Bá Chủ."
Vị quan Khâm Thiên Giám nghe tới hai cái đầu, vẫn lắc đầu nhíu mày, tỏ ý không đúng, không đủ, nhưng khi nghe tới cái tên cuối cùng, đôi mắt lại sáng lên, lớn tiếng nói:
"Không sai, chính là Bá Chủ!"
"Một khi Xích Đế ta, đối thủ cổ xưa nhất, chẳng phải là Bá Chủ sao?"
Hắn nói tới đây có chút hưng phấn: "Bá Chủ thuộc Bạch Hổ Đại Tông, Tần Vương cũng thuộc Bạch Hổ Đại Tông."
"Bá Chủ dùng mãnh Hổ Khiếu Thiên Chiến Kích, Tần Vương cũng dùng mãnh Hổ Khiếu Thiên Chiến Kích."
"Tần Vương và Bá Chủ chưa từng xuất hiện cùng nhau."
"Điều này không chứng minh được Tần Vương và Bá Chủ có quan hệ."
"Nhưng cũng không thể nói Tần Vương và Bá Chủ không có quan hệ?"
"Chúng ta cứ nói Tần Vương chính là Bá Chủ chuyển thế từ tám trăm năm trước, hoặc là nói, Tần Vương là người thừa kế di nguyện của Bá Chủ tám trăm năm trước, tóm lại cứ gán Tần Vương với Bá Chủ vào nhau là được! Phải làm cho Xích Đế bệ hạ cảm thấy Tần Vương là kẻ địch, là kẻ địch căn bản, chứ không phải là bằng hữu như bây giờ."
"Sự việc sẽ thành!"
Có người chần chừ nói: "Lý do thoái thác này, bệ hạ có tin không?"
Quan Khâm Thiên Giám nói: "Tin hay không, không quan trọng, quan trọng là phải làm cho giữa bệ hạ và Tần Vương xuất hiện kẽ hở."
"Quan hệ giữa người với người, thực ra không vững chắc như tưởng tượng."
"Một khi đã có kẽ hở, nó sẽ dần lớn lên, cuối cùng khiến hai người mỗi người một ngả."
Đám quan chức trẻ tuổi này càng bàn càng hăng, cũng không để ý đến những chuyện khác, cùng nhau ùa ra, bọn họ mặc triều phục, hướng về hoàng cung, hỏi thăm Vũ Lâm quân, dự định tiến vào bái kiến Xích Đế bệ hạ, tự nhiên không dám đến đó quấy rối uy nghiêm của hoàng đế, chỉ đành phải chờ đợi bên ngoài cung điện, chờ Xích Đế Đại Hoàng Đế bệ hạ triệu kiến, chỉ là khi đang đợi triệu kiến.
Bỗng nghe từ nơi xa vọng lại những tiếng động lớn.
Làm lòng người hoảng loạn.
Ầm ầm, giống như hai dòng lũ đang xung đột, hoặc như hàng ngàn hàng vạn tiếng trống trận vang dội.
Mọi người kinh ngạc, đều hoang mang không biết chuyện gì, quay đầu nhìn tới nhìn lui, mà chẳng thấy gì cả, chỉ cảm thấy luồng khí tức quái dị này càng lúc càng mạnh mẽ, ngay cả mặt đất trong cung điện rộng lớn cũng như vì nguyên nhân này mà rung động không ngừng, không hiểu sao trong lòng lại buồn bực, nổi lên một cảm giác sợ hãi khó tả.
Cứ như có thiên tai sắp xảy đến với lũ động vật.
Chuyện gì đã xảy ra!?
Đây là, cung điện của Xích Đế sao lại thành ra thế này?
Vô số thần tử đều kinh ngạc không thôi, chỉ có vị quan Khâm Thiên Giám, mấy năm nay, việc làm cũng chỉ là xem xét tinh tượng trên trời và biến hóa mặt đất, trong đầu chỉ toàn những thứ này, biết lịch sử các triều đại, đều đem những dị tượng của đất trời liên hệ đến nhân sự.
Lại thêm uống nhiều rượu, cũng không biết là đầu óc trở nên linh mẫn, hay là ngược lại trở nên hỗn loạn, lúc này liền lớn tiếng hét lên, nói:
"Là dị tượng của trời đất, chính là dị tượng của trời đất!"
"Địa Long dưới hoàng cung Xích Đế xoay mình, khuấy động sự an bình! Đây là cảnh báo của tiên tổ a!"
"Chính là vì, Tần Vương kia chính là hậu thân của Bá Chủ tám trăm năm trước, là muốn lại một lần nữa đối địch với thiên hạ Xích Đế ta!"
"Bệ hạ là thiên tử cao quý, thế mà lại kết giao với Tần Vương, thật sự là vi phạm tổ tông chi pháp, nên mới bị lịch đại tiên vương phẫn nộ, mới dẫn đến hoàng cung Xích Đế Trung Nguyên ta rung chuyển không ngừng a bệ hạ!"
Hắn hăng hái, mang theo đám quan viên, định đi vào nói với Hoàng đế, hy vọng để lại trong lòng Hoàng đế khúc mắc với Tần Vương.
Dù chỉ là một chút cũng tốt.
Ngôn quan can gián, Tần Vương hẳn sẽ không vì thế mà giết chết bọn họ.
Nhân lúc hơi men, đám quan chức trẻ tuổi cùng nhau chạy về phía nơi phát ra tiếng động lớn.
Bọn họ mơ hồ nghe được giọng của Hoàng đế bệ hạ.
Bọn họ không ngừng hét lớn —— "Bệ hạ, bệ hạ!"
"Tần Vương có quan hệ với Bá Chủ! ! ! !"
Mà một lát trước đó.
Trong bí cảnh.
Lý Quan Nhất gần như là túm lấy Cơ Tử Xương rồi chạy như điên ra ngoài, tiện thể vơ vét luôn mấy món đồ chơi đáng tiền trên đường.
Cơ Tử Xương kinh ngạc há hốc mồm: "Ngươi ngươi ngươi, lúc này rồi, ngươi còn mang theo những thứ này làm gì? !"
Lý Quan Nhất mặt không đổi sắc: "Đồ chơi đáng tiền không mang đi, đợi nổ sao!"
"Ta đây chẳng phải là cũng vì con gái của ta à."
"Ở đây lấy thêm chút, chẳng phải bên kia có thể lấy ít đi sao?"
Cơ Tử Xương trố mắt.
Phảng phất có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ xoay chuyển trong bụng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng mắng: "Keo kiệt, ngươi là nghèo chết sao!"
Lý Quan Nhất hùng hồn: "Ba mươi năm vận may dốc cả vào rồi!"
Cơ Tử Xương nghi ngờ nói: "Còn có người như vậy? Ta không tin."
Lý Quan Nhất đau thấu tim gan: "Ngươi không tin thì thôi, là thật có."
Cơ Tử Xương nói: "Thật có? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
"Chẳng qua là chính ngươi không có vận may, đừng có đổ vấn đề lên đầu người khác."
Hoàng đế nói: "Có bản lĩnh vậy, để người kia, mang luôn ba mươi năm vận may của trẫm, cái Xích Đế Đại Hoàng Đế này đi thử xem a."
Lý Quan Nhất nhìn Cơ Tử Xương kỳ lạ, nói: "Cả đời ta cũng chưa từng gặp ai yêu cầu như ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận