Thái Bình Lệnh

Chương 01: Kiếm Cuồng xuất quan! (1)

Chương 01: Kiếm cuồng xuất quan! (1) Chẳng biết vì sao.
Toàn bộ võ giả ở mười tám châu thành Giang Nam, trong khoảnh khắc đều cảm thấy kiếm khí của mình không thể khống chế minh khiếu, binh qua chi khí ngút trời mang theo sát ý, dường như muốn khiến tất cả bọn họ rơi vào trạng thái tĩnh mịch cứng đờ.
Giang Nam mười tám châu, có kiếm cuồng Mộ Dung Long Đồ trấn giữ.
Do vậy, nơi này trở thành một trong những thánh địa võ thuật giang hồ, rất nhiều du hiệp không được dung nạp ở hai nước Ứng và Trần, cùng bọn hung đồ, nếu may mắn thoát khỏi sự truy bắt của hai nước, đều sẽ đến đây. Ngoài ra, còn có kiếm khách khắp thiên hạ đến đây chiêm bái.
Thần Binh phủ của Mộ Dung thế gia, chín mươi bảy thanh Huyền Binh vang danh thiên hạ.
Đây là nơi duy nhất trong giang hồ có thể rèn đúc Huyền Binh mới.
Ngoài những Huyền Binh ngàn năm trong giang hồ không ngừng được truyền lại qua các đời và những thợ rèn ẩn thế chợt phá vỡ giới hạn ra thì Huyền Binh của thiên hạ đều xuất phát từ Mộ Dung gia và Chú Kiếm cốc của nước Ứng. Chú Kiếm cốc đã sớm bị đại đế nước Ứng nắm giữ, Huyền Binh ở đó đều được cấp phát cho các tướng lĩnh trong quân.
Vì vậy, trong giang hồ, uy vọng của Mộ Dung thế gia càng lớn. Nhiều võ giả như vậy, binh khí cùng nhau minh khiếu, tất nhiên là không thể che giấu. Ánh mắt mọi người đều vô thức hướng về phía nơi trung tâm nhất của tòa hùng quan này, cảm xúc dâng trào, giống như thứ binh khí đang minh khiếu trong vỏ kia—— thiên hạ đệ nhất tông sư kiếm cuồng đã bế tử quan rất lâu.
Xuất quan?!
Giang hồ sắp biến đổi sao?
Mọi người trong thành đã như vậy, Tư Mệnh lão gia tử đối diện với chín mươi sáu thanh Huyền Binh minh khiếu, chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, khí huyết dâng trào. Nếu không phải trong đại trận Huyền Binh này thiếu đi thanh Thu Thủy kiếm kia, nếu không phải lão sát tài trước mặt thu liễm lại trong nháy mắt, Tư Mệnh cảm thấy mình có khả năng bị kiếm minh chấn động mà chết ngay tức khắc.
Dù là vậy, hắn vẫn cảm giác được toàn thân máu tươi ngưng trệ, phảng phất mỗi giọt máu đều cùng một lúc nổ tung, đầu óc ong ong, sau lùi hai bước, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, há mồm thở dốc, nhìn thấy kiếm cuồng chậm rãi đứng dậy.
Mộ Dung Long Đồ bế quan mấy năm, râu tóc đã dài ra, quần áo cũ kỹ, như một ông lão sắp chết, nhưng Tư Mệnh lại cảm thấy trong người lão ẩn giấu nhuệ khí. Nhuệ khí kia trong nháy mắt thu lại, Mộ Dung Long Đồ hai mắt ôn hòa như ngọc, vươn tay đỡ Tư Mệnh đứng lên.
"Thì ra là ngươi, tiền bối."
Tư Mệnh nhếch miệng: "Đừng, đừng tiền bối, trông ngươi còn già hơn ta."
"Ngươi cứ nói chuyện cùng ta như người cùng thế hệ là được, chỉ cần đừng có mở miệng gọi ta là 'lão tạp mao' như năm xưa là được."
Lão Tư Mệnh tức giận nói: "Ngươi, lão tiền bối ta suýt chút nữa bị ngươi đánh chết."
Mộ Dung Long Đồ cười lớn, nói: "Là ta có lỗi, bất quá cũng do Tư Mệnh ngươi mang tin tức lớn quá." Hắn vươn tay, bàn tay nhăn nheo thô ráp như do Huyền Binh chế tạo, giữ chặt lấy cổ tay Tư Mệnh, nói: "Ngươi nói, Thu Thủy vẫn còn sống?"
"Còn có hài tử đáng thương nhà ta?"
Tư Mệnh thở dài một hơi, nói: "Đúng."
"Lão đầu tử chính là vì việc này mà tới."
Kiếm cuồng nói: "Trước tiên ra ngoài đã."
Mộ Dung Long Đồ đứng dậy đẩy cửa đi ra, dường như cái tử quan dài dằng dặc này đối với hắn, cũng không mang ý nghĩa gì bằng thân phận được đại diện bởi hai cái tên kia. Người của Mộ Dung thế gia biết lão gia chủ xuất quan, tất nhiên sẽ đến, nhận lệnh của Mộ Dung Long Đồ, đem tin tức giang hồ trong thời gian này trình lên.
Tư Mệnh là Đại Tế trước mấy ngày đã xuất phát, một đường chạy như điên, võ công của hắn thật sự không thể so với đám lão già này, chỉ dựa vào Huyền Quy pháp tướng miễn cưỡng đến đây, lại suy đoán được, vòng xoáy Đại Tế, Lý Quan Nhất chắc chắn bị cuốn vào, khẳng định xảy ra chuyện.
Hắn biết võ công của mình không được, mạng sống không có vấn đề, nhưng đưa được thiếu niên kia từ trong vòng xoáy ra là không thể. Hắn nghĩ đến sinh cơ duy nhất này, một đường chạy như điên không nghỉ, mà Mộ Dung Long Đồ xem xét tình hình trong giang hồ gần đây.
Hắn liếc nhìn về Đại Tế của nước Trần.
Thấy người thiếu niên kia chém thừa tướng, cứu Nhạc Bằng Vũ, rồi lại xông thành trì mà đi.
Lý Quan Nhất mai danh ẩn tích mười năm, cái tên này tự nhiên không phải nhũ danh hay tên thật của hắn lúc mới sinh ra, theo lý thuyết, Mộ Dung Long Đồ hẳn không biết tên hiện tại của hắn, thế nhưng lão già râu tóc rối bời lướt qua một lượt những dòng chữ kia, ngay lập tức liền cười lớn: "Tùy tiện như vậy, đúng là huyết mạch của ta!"
"Lý Quan Nhất này, chính là trọng ngoại tôn của ta."
Tư Mệnh nhếch miệng: "Ngươi khẳng định vậy sao?"
Kiếm cuồng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Tư Mệnh bất đắc dĩ nói: "...Ngươi nói đúng, đúng là hắn."
Lão Tư Mệnh nhìn những dòng ghi chép này, trán cũng run rẩy, hắn vốn định mang theo Tư Mệnh vớt Lý Quan Nhất từ vòng xoáy Đại Tế ra, nhưng không ngờ thiếu niên này lại trực tiếp đạp đổ bàn của Đại Tế, sau đó một đường chạy như điên ra ngoài.
Bắt Bổ Đạm Đài, cứu Nhạc Bằng Vũ, còn đá cho thành Quan Dực một lỗ lớn.
Tư Mệnh còn nhớ rõ cảm giác của mình lần đầu tiên biết tin tức này.
Hừ, người trẻ tuổi kia.
Thế là lão gia tử ngược lại thả chậm bước chân, biết mình đi tìm kiếm cuồng là để kiếm cuồng vớt Lý Quan Nhất về Giang Nam mười tám châu. Dù Tiết Đạo Dũng đang kiềm chế triều đình, nhưng các thế gia vẫn tung tin đồn nhảm, nói Kỳ Lân đang lẩn trốn ở bên ngoài, còn nói Kỳ Lân có liên quan đến Lý Quan Nhất.
Mặc dù những người này cũng không tính là tung tin đồn nhảm.
Trong giang hồ, những hạng người vô pháp vô thiên quá nhiều.
Càng không bằng huân quý trong triều đình, còn biết giảng đạo lý chút ít. Tư Mệnh thở dài.
Kiếm cuồng nói: "Tiền bối, vì sao không sớm đến?"
Tư Mệnh trợn mắt, mắng to: "Sớm đến? Ngươi không biết nơi này của ta là địa phương nào? Cái lão tiểu tử ngươi năm đó phát điên, một mình đuổi đánh cả quân tiên phong hai nước, cuối cùng châu này thoát ly Trần quốc lại không theo Ứng quốc, ngạnh sinh sinh trở thành nơi xung yếu giữa hai nước."
"Đi về phía nam là nước Trần, hướng bắc là nước Ứng, thuận theo sông lớn mà lên là Trung Châu."
Trần quốc và Ứng quốc đều muốn gặm nuốt miếng thịt này của ngươi. Quân đội của cả hai nước Trần và Ứng đều đang nhìn chằm chằm ở hai bên. Thiết kỵ của hai nước tới lui trong mười tám châu giang hồ, nảy sinh xung đột với tử đệ Mộ Dung thế gia cũng không phải một hai lần.
"Bây giờ mười năm ma luyện, tử đệ Mộ Dung thế gia đều có một tay phi kỵ phóng kiếm thuật, có thể giao phong với thiết kỵ ngoài trăm bước, xuống ngựa thì có thể ghép trường côn sắt với đại kiếm, hóa thành bộ chiến binh khí, lưỡi đao dài bảy thước, thông suốt một trượng, bởi vì là kiếm, nên hai mặt mở lưỡi."
"Vận chuyển Mộ Dung thế gia Trọng Kiếm Quyết, trong vòng mười bước, người ngựa đều bị chém."
"Đã phân không rõ rốt cuộc là đệ tử giang hồ, hay là binh gia."
"Hai nơi đều có quân trận, quan ải, kiểm tra gắt gao."
"Lão đầu tử nếu không có mấy phần bản lĩnh, cũng không có cách nào lẻn vào!"
Kiếm cuồng không để ý đến lời phàn nàn của Tư Mệnh, nói:
"Tiền bối có thể tìm thấy hai đứa bé nhà ta không?"
Tư Mệnh nhếch miệng: "Ta muốn tìm, nhưng Lý Quan Nhất tiểu tử kia miễn cưỡng còn có thể cảm ứng được, tiểu tử này rất ranh mãnh, không biết học được kỹ xảo di chuyển ở đâu, cứ liên tục vẽ đường vòng cung, hơi tí là quay trở lại."
"Qua sông, rồi từ nơi khác lại quay lại."
"Còn cố ý để lại vết tích nửa thật nửa giả."
"Mấy lần như vậy."
"Thêm cả lão đầu Tiết kia nhúng tay, một tuyến tinh nhuệ binh đoàn của Trần quốc không hề ra tay, hiện tại hai tuyến binh đoàn truy đuổi của Trần quốc bị hắn dắt chó một vòng."
"Còn về tiểu tôn nữ của nhà ngươi, khí tức như thể biến mất, ta nghĩ, có lẽ trong thiên hạ một tiểu gia hỏa trốn chạy giỏi nhất đang ở cạnh tôn nữ của ngươi."
Kiếm cuồng nói: "Là ai?"
Tư Mệnh đáp:
"Đó là người của ba tông bên ngoài thế giới, là người kế thừa đời trước có phong hào trẻ nhất, sau đó xuống núi tiểu cô nương, so với thế hệ này của Phá Quân thì sớm hơn mười năm có danh hào Dao Quang. Nàng không giỏi võ công, nhưng tài nghệ về kỳ thuật và trận pháp cực cao."
"Cho dù là lão già ta, cách xa như vậy cũng đừng mong tìm được nàng."
"Vậy trước hết cứ tìm Quan Nhất."
"Không..."
Tư Mệnh nói: "Ta có trực giác, tiểu cô nương kia e rằng rất nhanh sẽ đi tìm trọng ngoại tôn của ngươi."
"Sau đó, giống như một điểm từ trên bản đồ bị xóa thành một mảng đen."
"A, không phải là ta không được, bản sự của lão già này ngươi cũng biết, nhưng mỗi một thời đại đều sẽ xuất hiện mấy thiên tài rất không nói đạo lý, nếu nàng thật muốn trốn đi thì đừng nói ta, mà đến sư phụ và sư tổ của tiểu cô nương kia cũng đừng hòng tìm thấy. .
Thật không phải là ta không được mà!"
Kiếm cuồng nói: "Ngươi không tìm thấy nàng?"
Tư Mệnh đáp: "Trừ khi nàng mong muốn bị tìm thấy, thì người khác mới có thể nhiều lần phát hiện ra nàng."
Kiếm cuồng như có điều suy nghĩ: "Cho nên, tiền bối ngươi đến mới như thế, không nhanh không chậm."
Mặt Tư Mệnh cứng lại, sau đó hắng giọng, lớn tiếng nói: "Cái gì không nhanh không chậm!"
"Cái gì không nhanh không chậm! Ngươi đừng có bôi nhọ ta đấy nhé!"
Kiếm cuồng cười lớn, nói: "Đã hiểu, ta đã biết."
Tư Mệnh nói: "Vậy ý của ngươi là... phải đi sao?"
Hắn ngập ngừng một lát, rồi cũng mở miệng nói: "Hiện tại Giang Nam mười tám châu vẫn còn, chỉ là vì ngươi ở đây, trận chiến năm đó ngươi lên ngôi tông sư, đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho kỵ binh của Trần quốc và Ứng quốc."
"Cho nên, các cuộc tấn công vào Giang Nam mười tám châu luôn ở trong thế kiềm chế."
"Nhưng ngươi cũng biết, một khi ngươi rời đi, cảnh tượng quân Ứng ngang ngược tàn phá nơi đây, còn quân Trần thì trốn chui như hơn mười năm trước sẽ lại tái diễn; thậm chí, lần này Trần quốc sẽ không rút lui mà không đánh như năm xưa, mà sẽ trực tiếp xâm chiếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận