Thái Bình Lệnh

Chương 13: Hiệp! (1)

Chương 13: Hiệp! (1) Đông ý càng sâu, lá rừng xác xơ.
Bắc Địa, Tây Vực tự không cần phải nói, đều là Trung Nguyên người trong miệng nhắc tới nơi lạnh lẽo, vào thời tiết này tuyết rơi lả tả, thở ra hơi cũng hóa thành từng mảng sương trắng.
Tại trấn nhỏ phía nam, thời tiết cũng dần dần lạnh hơn, không có gió thì còn đỡ, ánh nắng rơi trên người vẫn có thể cho người ta cảm giác ấm áp dễ chịu.
Một khi nổi gió, gió như dao nhỏ cứa vào ngực người.
Mọi người quen với việc quấn chặt quần áo, tránh gió lạnh, nhưng khoảng thời gian này lại dễ chịu hơn nhiều so với những năm trước, tân chính vừa ban xuống, lại có áo lông dê từ Tây Vực đưa đến.
Không hiểu vì sao, giá cả lại khá thấp, hàng đẹp giá rẻ.
Bách tính trong trấn cũng đều thay y phục mới, trước đây ai cũng nghĩ rằng, đổi thành chủ, đổi người đứng đầu thì cũng vậy thôi, nhưng những tân chính liên tiếp được ban xuống, còn có những y phục ấm áp tiện nghi này, rồi từng bước xây trường học.
Những người dân sinh sống bao đời ở đây mới cảm nhận được sự khác biệt.
Triệu lão Thất sáng nay dậy, a một tiếng rồi ăn chút gì đó lót dạ, sau đó mặc y phục mới đẩy cửa ra đi, đón gió lạnh mua đồ, nhìn thấy lũ trẻ con chạy đến trường học đọc sách tập võ, bỗng thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Phía trước gặp một cô gái, Triệu lão Thất lập tức tinh thần, chỉnh trang lại y phục, vuốt mái tóc rối trước trán, rồi nở nụ cười: "Là Vũ cô nương à, hôm nay sớm thế."
Cô nương Vũ mỉm cười đáp lễ, nói vài câu rồi mới rời đi.
Triệu lão Thất nhìn bóng lưng Vũ cô nương, có chút kính trọng, nhưng không dám tiến lại.
Trong trấn nhỏ này không có nhiều người, vài năm trước có một cô nương đến đây, thường mặc y phục màu sẫm, tay mang bao tay da kín mít, y phục buông rủ, che kín cánh tay.
Nghe nói tay nàng từng gặp vấn đề, nên không muốn lộ ra, sợ dọa mọi người, dân trong trấn lại là những người tử tế, nên không ai nhắc chuyện này.
Ngược lại có mấy gã thanh niên bất hảo, thấy nàng xinh đẹp liền giở trò trêu chọc, đòi xem tay nàng, bị lão trượng trong trấn vung gậy đánh từ đông sang tây, khóc cha gọi mẹ, sau chuyện đó, không ai dám nói lời vô lễ nữa.
Cô gái ấy có cái tên rất lạ.
Vũ Quân Ước.
Họ rất hiếm.
Nghe nói hình như tự nàng đặt tên thì phải. Trong trấn nhỏ bé, bách tính không nhiều, cuộc sống bình lặng, nàng đến đây lại làm dậy sóng đôi chút, tạo nên những biến chuyển, ở đây cùng một lão nhân nương tựa nhau.
Lão giả mặc áo bào mực thường xuyên đi xa, còn nàng thì làm đại phu trong trấn, chữa bệnh cho dân, còn dạy lũ trẻ thích học tập đàn hát, dạy người dân biết chữ.
Sau đó, chính sách của Tần Vương điện hạ đến nơi này.
Có một vị giáo úy mặc giáp đen, chiến bào đỏ sẫm đến đây, tập trung bách tính, tuyên đọc tân chính, lôi hết mấy kẻ tai mắt trong trấn ra, để bách tính kể hết những chuyện bọn chúng từng làm.
Sau chuyện này, liền mở trường công, cho bọn trẻ đến học chữ, khi đó Vũ cô nương liền đi dạy y thuật, cả văn tự nữa, tiếng đàn của nàng rất hay, hay đến nỗi vị tiên sinh dạy đàn trong trường cũng phải kinh ngạc.
Người nhạc công trên năm mươi tuổi kia từ trong thành đến.
Mới đầu nhạc công có chút tự cao, nhưng khi Vũ cô nương bình thản ôn hòa đưa tay lên dây đàn, vừa mới khảy nhẹ, thì người nhạc công vốn kiêu ngạo, từng nguyện ý dạy nhạc cho trẻ con trong trấn đã biến sắc.
Theo tiếng đàn thay đổi, nhạc công dần ngơ ngẩn, rồi cúi người về trước, nghe đến si dại, cuối cùng gần như rơi lệ, nói: "Kỹ nghệ này, có thể gọi là tuyệt phẩm, ta, người như ta, ở chốn thôn dã này, lại có thể được nghe tiên nhạc sao?"
"Đây gần như là phong thái của đại sư gảy đàn bên cạnh đế vương rồi."
"Ừm? Ngài, ngài là...!"
Người nhạc công kiêu ngạo dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, nhưng nữ tử khí chất nhu mỹ kia chỉ khẽ nói: "Tại hạ Vũ Quân Ước, chỉ là một đại phu trong trấn thôi, tiên sinh, có lẽ nhận nhầm người rồi."
Nhạc công vuốt râu nhìn chăm chú nữ tử thanh nhã ôn thuần.
Ánh mắt ông ta hơi đờ đẫn, nhớ về hơn mười năm trước, khi ông ta mới hơn ba mươi, đã là thiên tài giỏi nhất vùng, khúc đàn nào cũng dễ dàng học được, có thể diễn tấu ra thần vận bên trong, vượt trội hơn từng vị sư phụ.
Rồi một ngày nọ ông đến hội nhạc công lớn ở châu thành, gặp một cô bé chưa đến mười tuổi, cô bé chỉ gảy một khúc đàn đã đạt đến cảnh giới năm đó ông ta khó thể với tới.
Trên con đường âm luật, thiên phú bao trùm tất cả.
Đạo tâm của người nhạc công tan vỡ, từ đó biết mình và những đại tài chân chính khác nhau một trời một vực, tuyệt vọng, từ đó ông không còn lòng theo đuổi danh lợi, chỉ trở về quê nhà, truyền thụ cho thế hệ sau.
Nhưng hiện tại nữ tử bình thản ôn hòa này, và hình tượng tinh xảo lãnh đạm như búp bê điêu khắc trong trí nhớ của ông lại khác biệt quá lớn, Vũ Quân Ước cáo từ ra về, nàng mặc thêm y phục dày dặn hơn, khi về đến nhà.
Thấy một lá thư đặt trên bàn.
Vũ Quân Ước ngơ ngẩn, nàng tháo đôi bao tay, bên dưới bao tay da kia, không phải như mọi người nghĩ, đôi bàn tay trắng nõn thon dài, có thể cầm ngân châm, có thể gảy đàn thanh u, xinh đẹp.
Mà là cơ quan làm bằng gỗ đá, vẫn còn thấy rõ những đường vân gỗ tinh xảo.
Cơ quan này bắt đầu từ ngón tay lan đến khuỷu tay.
Nàng vốn là nhạc sư của đế vương, tuổi trẻ thành danh thành tài, được Nhị hoàng tử Khương Viễn của Ứng quốc coi trọng, Khương Viễn lúc đó tỏ ra rất yêu tài, nhưng bốn năm năm trước, vì ra tay với một thiếu niên lang Kim Ngô Vệ.
Nhưng cũng không tiếc chém tay nàng, xem như lễ vật tặng cho vị thiếu niên kia, muốn khẳng định người đã cứu chợ quỷ có lòng trắc ẩn không đành lòng, muốn nàng sau lưng hạ độc trả lại, nhưng không ngờ ngày đó cơ duyên xảo hợp, thiếu niên kia lại cõng nàng một đường đi chợ quỷ, lại tìm được đôi tay mới.
Từ đó về sau mấy năm, nàng đi theo trưởng lão Mặc gia Quản Thập Nhị đã cứu nàng khi đó, hành tẩu khắp nơi, sau đó dừng chân tại đây.
Chỉ là, Quản Thập Nhị dù tuổi đã cao, tóc đã bạc trắng, nhưng ngọn lửa khí phách trong lồng ngực vẫn còn, dù đã già, vẫn mang sự hăng hái của thanh niên, thanh kiếm của Mặc gia bên hông vẫn sáng ngời giữa trời đất.
Thiên hạ vẫn chưa thái bình, vẫn còn bất công, trên đời vẫn cần công đạo.
Chỉ cần ý chí không suy.
Thì đệ tử Mặc gia sẽ vẫn rong ruổi trên cõi đời này.
Quân có thấy chăng, thiên hạ phong hỏa tóc trắng Mặc gia lang.
Quản Thập Nhị nghe tin trong Ứng quốc có bách tính bị tàn sát khi nhục, thế là rút kiếm Mặc gia trong tay, lại một lần nữa bước lên con đường hành hiệp trượng nghĩa, còn Vũ Quân Ước võ công bình thường, chỉ ở lại nơi này, cứu giúp dân chúng.
Dù là vung kiếm xông pha khắp nơi, hay gảy khúc đàn thanh u, hay khám chữa bệnh cho dân, không phân lớn nhỏ, đều là Mặc gia.
Con em Mặc gia, vì sao lại phải phân biệt nặng nhẹ tôn ti?
Chỉ là lá thư này đến khá gấp, thời gian hẹn cũng sớm hơn nhiều, Vũ Quân Ước lo lắng, mở thư ra đọc, phát hiện thầy mình nói đã thành công giải cứu đám dân kia.
Trong thư, thầy nhắc đến trong nước Ứng quốc hiện tại có rất nhiều hào kiệt nổi lên.
Khi thiên hạ thái bình, người bốn phương có thể kiềm chế dã tâm của mình, nhưng một khi thiên hạ phong vũ phiêu diêu, triều đình dần suy yếu, những dã tâm và dục vọng trước đây bị các nước lớn chèn ép, sẽ bùng lên như liệt hỏa.
Đồng thời điên cuồng mưu toan và bùng cháy.
Loạn thế, khiến những dã tâm này không thể kiểm soát được mà bộc phát.
Những dã tâm ấy như ngọn lửa, thiêu đốt thiên hạ, dẫn đến loạn thế.
Rốt cuộc ai là nguyên nhân của ai, cũng không thể phân biệt được.
Những người được gọi là hào kiệt cỏ dại này, không phải là người dẫn dắt bách tính mà xông pha, nhưng họ lại vung kiếm, muốn đoạt lấy công danh phú quý trong loạn thế, muốn tranh đấu với quân đội chính quy của quốc gia, bọn chúng cần hậu cần, cần sức lao động.
"Trong loạn thế, có bao nhiêu kẻ thực lòng nghĩ đến dân?"
"Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cướp đoạt của dân để làm giàu cho bản thân, triều đình cần dân chúng và nhân khẩu, quân phản loạn cũng cần, hai bên tranh đấu, đều vì lợi ích riêng, dân chúng bị cuốn theo dòng xoáy thời cuộc, như hai dòng lũ lớn, mỗi bên một hướng xung kích lẫn nhau, bị cuốn nát trong dòng lũ ấy." "Cuối cùng cũng chỉ là thay một người để quỳ lạy."
"Chúng ta đã cứu được dân chúng rồi, tuy quá trình có chút nguy hiểm, nhưng nhờ có một lão bằng hữu giúp đỡ nên coi như bình an, ban đầu vốn định quay về nghỉ ngơi, chỉ là gặp một chuyện đặc biệt."
"Tần Vương ban Cự Tử Lệnh, triệu thiên hạ Mặc gia nhập Tần, ta phải mau đến xem."
"Quân Ước ngươi tuy gia nhập Mặc gia, nhưng lại sở trường y thuật, đi hay không đi, ngươi có thể tự mình lựa chọn."
"Quản Thập Nhị ở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận