Thái Bình Lệnh

Chương 129: Nguyện vì quân chi tiên phong, phó thang đạo nhận! (1)

Phá Quân con ngươi nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc bạc bên kia, Thiết Lặc hài tử hiếu kì, bị Phá Quân đè đầu xuống, tiện tay đẩy ra ngoài viện, sau đó có một tầng khí tức mỏng manh lưu chuyển, che giấu nơi này.
Phá Quân thần sắc điềm tĩnh, hắn mang dáng vẻ văn sĩ, nhưng lại không cầm quạt xếp, mà cầm kiếm.
Khí độ thong dong, chỉ là con ngươi hiện lên màu tím yêu dị, nhìn thiếu nữ tóc bạc đang yên lặng bên kia, cả hai đều mang dung mạo siêu phàm, có những điểm đặc biệt vượt trội người thường, Phá Quân nói: “Tóc bạc… Đã sớm nghe danh, thế hệ này đao Quang là dòng dõi 【người kia】.”
“Phụ thân ngươi đã vậy… vẫn đưa ngươi đến thế ngoại ba tông Quan Tinh nhất mạch, hắn thật ký thác kỳ vọng vào ngươi, muốn ngươi đi đến con đường pháp trận này đến cực hạn.”
“Không biết quyển trận đồ của cha ngươi cùng tinh trận của Quan Tinh nhất hệ, ngươi tu luyện đến mức nào rồi?”
Đao Quang im lặng nhìn Phá Quân.
Thanh niên tuấn mỹ trước mắt toàn thân tỏa ra một loại kích động khiêu khích.
Khí tức xung quanh đang hội tụ, đây là cách thế ngoại ba tông khi phát hiện đối phương tại trần thế, sẽ phát ra khiêu chiến.
Nàng nghĩ cách xử lý tình huống như thế.
Thiếu nữ thần sắc điềm tĩnh, cúi mắt đọc sách.
Ngón tay nàng trắng nõn thon dài, tùy ý lật qua một trang, giọng nói bình thản không chút gợn sóng:
“Ngươi đến sớm hơn ta.”
Động tác của Phá Quân khựng lại.
Khí thế dương cung bạt kiếm vừa nãy chợt khựng lại.
Sau đó khóe miệng hắn nhếch lên, bĩu xuống thật mạnh, rồi lại cong lên, lặp đi lặp lại mấy lần, đoạn bàn tay nắm lại, chống lên môi, nhắm mắt lại hắng giọng một tiếng, ngẩng cằm nói: “À, ừm, khụ khụ, cái này, dù sao ta vẫn là, đương nhiên!”
Thiếu nữ tóc bạc im lặng, con ngươi nàng không chút gợn sóng.
Trong mắt nàng, thanh niên xinh đẹp bên kia đang cười đắc ý, như muốn nở hoa.
Ừ.
Phá Quân nhất hệ đều kiêu ngạo tự tin, thế này đỡ tốn sức hơn.
Thiếu nữ im lặng lật xem sách, con ngươi không gợn sóng.
Rất đơn giản. Mà Phá Quân thì khoanh tay, nói rất nhiều điều, những lời đó lọt từ tai trái thiếu nữ rồi sang tai phải, cuối cùng Phá Quân bàn tay chống lên môi, hắng giọng một tiếng nói: “Vậy, ngươi cũng đến để phò tá hắn sao?”
Đao Quang ngón tay ấn vào mắt nhìn sang chỗ đó, tạp âm bình thản đáp lời:
“Ta nghĩ hắn đủ độ lượng, để hai ta cùng phò tá.”
“Thiên hạ loạn lạc, mới xuất anh hùng và bậc nhân chủ có khí độ.”
“Cái gọi là khí anh hùng.”
Thế là Phá Quân nở nụ cười kiêu ngạo nhưng tán đồng.
Nụ cười không thể che giấu.
Đao Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy có hơi quen mắt, giống đám chó lớn dưới núi, nàng nghĩ nếu mỗi người đều là động vật, thì vị quân sư tuấn mỹ trước mắt này chắc hẳn đang ve vẩy đuôi đến mức mờ cả ảnh. Đó là dáng vẻ dương dương đắc ý.
Loại đắc ý đó là khi được mình để vào mắt và được mình tán đồng.
Phá Quân giữ vẻ mặt trên khuôn mặt, điềm tĩnh nói:
“Hừ, chỉ là Đao Quang, cũng có kiến thức đó, bất quá.”
“Ngươi hiểu đấy chứ!”
Mưu sĩ trẻ tuổi ánh mắt rạng rỡ, hắn tiến lên, giữ khoảng cách an toàn với Đao Quang, sau đó cầm kiếm vẽ lên mặt đất chữ và hình vẽ, nói:
“Không tệ, không tệ, hắn có võ công, có khí độ, lại có chí hướng quét sạch thiên hạ, hừ hừ, có ngươi và ta hợp sức, ở thời đại bốn bề đều là cơ hội này, hắn vượt cả Đại Tông tám trăm năm trước lẫn người kia năm trăm năm trước là chuyện dễ dàng.”
“Ta tuy quan sát chưa lâu, nhưng cũng thu được vài điều, tệ nạn thiên hạ hắn đều có mười phần nắm chắc chiến thắng, ta từ từ muốn kể cho ngươi nghe.”
Thiếu nữ tóc bạc yên lặng đọc sách. Tốc độ lật trang sách không đổi.
Phá Quân hăng hái tràn đầy.
Tính cách hắn kiêu căng, nhưng khi đối diện người cùng là thế ngoại ba tông, nhất là khi đã xác nhận bản thân mình chắc thắng, hắn sẽ thay đổi một chút.
Cuối cùng chờ đến khi Phá Quân nói hết một tràng.
Là hôm qua hắn biết Lý Quan Nhất xông trận, nói còn giữ được nhiệt huyết tuổi trẻ, khí thế hừng hực, Phá Quân nói: “Cho dù là Đột Quyết Thất Vương đều đã nhận ra, đó là khí phách anh hùng, nói hắn cảm thấy nếu chúa công không chết, sau này nhất định sẽ gặp trên sa trường.”
“Xích Đế tám trăm năm trước thời trẻ cũng chỉ là du hiệp cầm kiếm, bá chủ cũng từng thu phục tặc phỉ vì dân, cho dù là quyền thần năm trăm năm trước, lúc trẻ cũng từng cưỡi ngựa cầm kiếm, làm chuyện điên rồ của tuổi trẻ, có thể đứng ở vị trí cửa thành giết chết kẻ cậy quyền.”
“Từ xưa anh hùng, thời trẻ đều có nhiệt huyết tuổi trẻ.”
“Chỉ có quyền mưu, ở thời loạn này không thể đứng chân, dù ta chưa gặp người nào như vậy, nhưng thầy ta và cả Phá Quân tám trăm năm trước từng đi theo bá chủ một đời đều lưu lại lời tương tự, mưu là quan trọng, nhưng mưu lại không phải thứ quan trọng nhất.”
Thanh niên bỗng thở dài: “Vậy rốt cuộc là cái gì?”
“Cái gọi là khí anh hùng, cái gọi là mị lực cá nhân, kiểu quả quyết không quan tâm hết thảy, còn có kiểu có thể tự nhiên khiến mọi người tụ lại bên cạnh mình, trong thời thiên hạ loạn lạc, cái này quan trọng không kém mưu lược, thậm chí 【đứt khoát】 hơn cả 【mưu】.”
“Ta không hiểu.”
“Hắn nói hắn cũng không hiểu, có lẽ đợi ta gặp qua những kẻ được gọi là hào hùng sẽ rõ.”
Phá Quân mỉm cười, chỉ chỉ đầu mình, nói: “Nhìn ghi chép.”
“Người đầu tiên nói đến những điều này, hắn vừa cười vừa nói anh hùng phần lớn đều là đám não tàn, chí ít là trong mắt chúng ta không dễ dùng, họ sẽ làm nhiều việc ngốc trong mắt mưu sĩ.”
“Vung kiếm lên là dám cùng những người mổ heo, bán rau, làm tang lễ đồng hương mình nổi dậy chống lại thiên hạ, thật như tìm đến cái chết.”
“Họ sẽ vì cứu bỏ lại một quân cờ mà quay lại chém giết đại quân, họ sẽ đứng đầu xông lên, sẽ vì nghĩa huynh đệ mà bỏ lại đại nghiệp đế vương một trận sinh tử, chết không hối tiếc; họ sẽ bỏ lại toàn cục chỉ vì giao chiến cùng ai đó.”
“Nhưng cũng là những tên này, mới như ngọn lửa, thu hút những người cùng chí lớn xuất hiện bên cạnh, cái gọi là khí độ anh hùng, mị lực thủ lĩnh, là chuyện không có lý lẽ như thế.”
“Mưu sĩ mang tính gian xảo, ta thi hành theo là quỷ đạo binh gia.”
“Nhưng sư phụ ta nói.”
“Không quỷ đạo thì khó mà giành thắng cuộc, nhưng chỉ có quỷ đạo thì không đủ để đại thắng. Thắng một người thì không đủ thắng thiên hạ.”
“Dùng quyền mưu lừa lọc để đoạt thiên hạ thì quốc vận không bền.”
“Đường hoàng chính đại.”
“Đôi khi thật khó để dùng lợi hại để cân đo đong đếm phân lượng đó.”
Phá Quân thở dài nói những ưu và khuyết điểm của thanh niên kia, dường như mang chút ý khoe khoang, hình như lời hắn nói nhiều quá, tạp quá, ồn ào đến mức thiếu nữ tóc bạc đang đọc sách phải lên tiếng, nàng suy nghĩ một chút, giọng nói bình thản:
“Hắn nấu ăn rất giỏi, cũng có thể xem là ưu điểm.”
“Dùng sữa bò, bánh ngọt, mật ong làm điểm tâm, khác hẳn Giang Nam.”
Thiếu nữ gấp quyển sách vừa đọc lại, mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt, giọng nói điềm tĩnh: “Ngươi, nếm thử chưa?”
Sắc mặt đắc ý của Phá Quân cứng đờ:
“Ừm?”
“Ừm?!!!”
Hắn nói rất nhiều, vậy mà bị một câu kia đánh xuyên thủng, khóe miệng giật giật, vừa định mở miệng, lại nghe tiếng huyên náo bên ngoài truyền đến, Phá Quân quay đầu lại, thấy thanh niên bên kia đã tới, vui mừng ra đón, nói: “Chúa công.”
Bước chân khựng lại, quay đầu, cành cây rủ xuống lay nhẹ.
Không thấy bóng thiếu nữ tóc bạc kia đâu.
Thuật pháp của Đao Quang nhất hệ sao?
Lý Quan Nhất bước tới, sau lưng là Khả Hãn trẻ tuổi Khế Bật Lực, Lý Quan Nhất chỉ về phía Phá Quân, dừng một chút, rồi thản nhiên nói với Khế Bật Lực: “Phá Quân, mưu sĩ của ta.”
Phá Quân nở nụ cười, nhưng nhận thấy một tia khác biệt so với lúc trước.
Sau đó Lý Quan Nhất chỉ vào Khế Bật Lực nói: “Khả Hãn của một trong chín họ Thiết Lặc, Khế Bật Lực.”
Phá Quân mỉm cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Khế Bật Khả Hãn.”
Họ bước vào viện của Lý Quan Nhất, khi thiếu niên bước tới, vô thức nhìn về góc tường, luôn cảm thấy có một thiếu nữ ở đó, không thấy thì phải thu ánh mắt về, rồi ngồi xuống trong sân.
Phá Quân đứng bên phải thiếu niên.
Khế Bật Lực đứng bên trái hắn.
Lý Quan Nhất ngồi ở giữa lối đi xuống.
Lý Quan Nhất bảo mọi người ngồi xuống, hai người mới yên lặng ngồi xuống, đám trẻ con bên kia đã bị sự hấp dẫn của món ngon, còn Lý Quan Nhất thì kể lại đại khái tình hình cho Phá Quân, Phá Quân đáp ngay: “Tiết gia và thương đoàn Đột Quyết Thất Vương đủ sức nuôi sống mười Thiết Lặc.”
“Bất quá, không biết Khả Hãn các ngươi có những sản phẩm gì?”
Khế Bật Lực nói: “Da lông, thịt khô, một ít lương thực và thảo dược, còn có dê bò.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận