Thái Bình Lệnh

Chương 11: Loạn thế ngàn vạn lượng bạch ngân (2)

Chương 11: Loạn thế ngàn vạn lượng bạc trắng (2) Ai nấy đều cảm thấy, lúc này nhất định phải nếm thử ngăn chặn Tần Vương.
Tần Vương tuổi trẻ anh hào, khí phách hừng hực, không thể so tài với hắn trên chiến trường, chỉ có thể từ từ mà làm, trăm luyện thành thép cũng có thể hóa thành ngón tay mềm, từng bước ăn mòn cái khí phách hào hùng trong lòng kia. Mỗi một quan viên đều vô cùng thành khẩn, nghiêm túc, ai nấy đều mang vẻ ưu quốc ưu dân, lông mày đều nhăn lại, đều bị tình hình thiên hạ lúc này chấn động, cũng đều xuất phát từ nội tâm gấp gáp, lo nghĩ cho Đại Trần.
Nhưng mà!
Mười triệu lượng, biến thành 287 vạn lượng.
Đầu óc Nam Hàn Văn trống rỗng.
Lòng người vốn cực kỳ phức tạp.
Trong lòng Nam Hàn Văn đang giãy giụa, hắn đã trung thành với mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên, nhưng lại khao khát thế giới mà Tần Vương đã mở ra, hắn không muốn từ bỏ Trần quốc, nhưng cũng không muốn đối địch với Tần Vương, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Trần Đỉnh Nghiệp.
Tùy ý bản thân giống như một chiếc thuyền buồm, giữa những lý niệm mãnh liệt và thủy triều của loạn thế, trôi nổi giữa những lập trường đối lập, chỉ có thể đè nén lòng mình, giống như một quân cờ, đi làm những việc mình nên làm.
Nhưng con người dù sao cũng không phải quân cờ.
Mọi nỗi nhớ nhung, mọi tâm tình đều dâng trào, giãy dụa trong lòng hắn, cả đêm không ngủ được, ngẫu nhiên chợp mắt, cũng bị những giấc mộng hỗn loạn chiếm lấy, vỡ vụn, những hình ảnh tuần hoàn cứ không ngừng hiện lên.
Khi thì hắn trở về thời niên thiếu ở Trần quốc, thong thả đi trên đường phố Giang Châu thành của Đại Trần, thấy văn hóa hưng thịnh, thấy người người qua lại, thấy hoàng gia uy nghi, khi thì bên tai lại văng vẳng tiếng xé gió sắc bén.
Ba mũi tên xé toạc sự ôn nhu trước đó, quay đầu lại, Tần Vương áo đen ngọc trâm cầm cung, đứng giữa dân chúng, bình tĩnh nhìn hắn, miệng há ra, môi mấp máy, dường như đang nói gì đó.
Mỗi lần đến lúc này, Nam Hàn Văn lại giật mình tỉnh giấc, đột ngột ngồi dậy.
Ngoài chân trời vẫn còn tối đen, mơ hồ thấy lác đác vài ngôi sao sớm.
Nam Hàn Văn thở dốc, cuối cùng không thể ngủ lại.
Hắn mang khát vọng về một tương lai tươi sáng.
Nhưng cũng lo lắng cho vận mệnh đất nước.
Khi thấy chuyện này xảy ra, hắn lại bị một cảm giác to lớn, vô lý lấp đầy, Nam Hàn Văn nắm chặt tờ giấy viết thư trong tay, bỗng nhiên phẫn nộ, rõ ràng đã năm mươi mấy tuổi, là một quan văn.
Rồi lại đột nhiên đẩy Tiêu Thiệu Huy trẻ tuổi ra.
Nam Hàn Văn nhanh chân chạy ra ngoài, cưỡi con tuấn mã thần câu một đường phi nhanh, mấy ngày, phong trần mệt mỏi trở lại Trần quốc, không kịp về nhà, không kịp nghỉ ngơi, việc đầu tiên là đi bái kiến hữu tướng phụ trách việc này.
Hữu tướng Phùng Ngọc Ngưng trang nghiêm túc mục, là con em thế gia, mười ba tuổi đã xuất khẩu thành chương, châm biếm thời tệ, vang danh thiên hạ đã hơn một giáp, năm đó Đạm Đài Hiến Minh đến đây, còn kém xa danh vọng của Phùng Ngọc Ngưng.
Vị hữu tướng này vốn đã từ quan quy ẩn, an hưởng điền viên.
Sau này, do Tiết Đạo Dũng lên triều, mấy vị quan văn võ bá quan lại nghĩ đến ông, trăm cay nghìn đắng mang vị lão nhân đang quy ẩn này đến, chế tài sự tồn tại của Tiết Đạo Dũng.
Khi Nam Hàn Văn gặp ông, hữu tướng mặc y phục mộc mạc, trước giờ luôn có khí khái, lúc Nam Hàn Văn đến, vị hữu tướng này còn đang xem công văn, thấy Nam Hàn Văn trở về thì hết sức kinh ngạc.
Vội vàng sai người mang y phục đến cho Nam Hàn Văn thay.
Đồng thời nắm tay Nam Hàn Văn, lo lắng nói: “Hàn Văn à, không phải bây giờ ngươi đang ở Giang Nam mười tám châu, phụ trách kế sách đối phó Tần Vương sao? Sao lại đột nhiên trở về, có phải ở đó lại xảy ra biến cố gì không?”
Nam Hàn Văn nói: “Tần Vương vừa mới phong vương, tứ phương đều đã bình định, không có gì khác lạ, kế sách đối phó Tần Vương mà chúng ta sắp xếp cũng vẫn đang tiến hành.”
Hữu tướng Phùng Ngọc Ngưng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Ông mang vẻ lo lắng, mày nhăn lại, nghiêm mặt nói: “Tần Vương dũng mãnh, Đại Trần ta bây giờ, đang đứng vào thời điểm nguy hiểm nhất trong ba trăm năm qua, cần phải đồng tâm hiệp lực, quân thần chung sức, mới có thể vượt qua được lần này.”
“Nếu có ai, dám cản trở chuyện lớn như vậy, thì chính là tội đồ của quốc gia, là kẻ thù của bách tính, là bất tuân lễ nghĩa, thực sự là kẻ bán nước.”
“Nếu có người này, ngươi hãy công khai tố cáo với ta, Phùng Ngọc Ngưng ta cho dù có liều cái mạng già này, cũng sẽ giúp ngươi dẹp tan mọi trở ngại, đại trượng phu đọc sách, sống đến tuổi này rồi, đời này không có gì phải tiếc nuối, thà vì quốc gia mà chết.”
“Như vậy, chết cũng không hối tiếc.”
Vị hữu tướng tóc bạc nhẹ giọng nói: “Vì quốc gia mà chết, chết có ý nghĩa.” “Lỗ Hữu Tiên một võ phu, còn có thể báo đền nợ nước.”
“Vậy còn ta với ngươi là người đọc sách, lẽ nào lại không có khí khái này, lẽ nào lại kém hắn sao? Trong Kỳ Lân quân có anh hùng hào kiệt, Đại Trần ta có cương vực rộng lớn như vậy, phúc khí và văn mạch ba trăm năm, lẽ nào lại kém hắn một cỗ khí?”
Nam Hàn Văn thay y phục, uống một ngụm trà gừng nóng, cuối cùng cũng làm cơ thể dễ chịu hơn, nghe vậy cảm động, nói: “Hữu tướng, đúng là ta có chuyện muốn bẩm báo.”
Phùng Ngọc Ngưng nói: “Chuyện gì?”
Nam Hàn Văn nói: “Hạ thần phụ trách xây dựng cung các, dùng để làm hao mòn nhuệ khí của Tần Vương, số tiền thu về, vậy mà cũng chỉ còn 287 vạn lượng.” Hắn nói đến đây, thì ngừng lại.
Hữu tướng sững người.
Khuôn mặt trầm tĩnh, nho nhã của lão giả gần như ngay lập tức đỏ bừng.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Ông cầm chén trà trên bàn, hung hăng ném xuống đất, giận dữ mắng: “Cái thứ bẩn thỉu gì đang ở trong đất nước của ta vậy, bách tính đã thế nào rồi, rõ ràng đã sắp cửa nát nhà tan, đất nước diệt vong là điều sỉ nhục cho người!”
“Bọn chúng còn làm những thủ đoạn hèn hạ này, thật đáng xấu hổ!”
“Tiểu nhân vô sỉ, hại nước hại dân!”
“Đều là những kẻ ngồi mát ăn bát vàng, không khác gì lũ đại tặc, đại tặc a, đất nước ta đến cơ sự này đều là do những kẻ như vậy gây ra!”
Phùng Ngọc Ngưng đau xé lòng mắng chửi, thở hồng hộc, vị đại nho, danh sĩ đương thời này thực sự nổi cơn lôi đình, đến khi xúc động mạnh, gần như là muốn ho khan.
Nam Hàn Văn vội vàng đỡ vị hữu tướng đã hơn tám mươi tuổi, nói: “Đại nhân, đại nhân không cần vì chuyện như vậy mà tức giận đến thế…”
Phùng Ngọc Ngưng thở dốc, rồi dường như cũng có chút thất thần, nói: “Quốc gia vậy mà suy vong đến mức này, trong thời điểm đất nước sinh tử tồn vong này, vẫn có người làm ra chuyện như vậy, haizzz, là tội của ta vậy, yên tâm, Hàn Văn.”
Lão nhân nói khẽ: “Chuyện này liên quan đến quốc gia, lão phu cho dù chết vì chuyện này, cũng sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng!”
Nam Hàn Văn vô cùng cảm kích, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, Đại Trần lại có hy vọng.
Sau đó, hắn nghe thấy vị danh sĩ cắn răng nói:
“Bệ hạ ra lệnh, lão phu đích thân duyệt, thế nhưng mà phê duyệt những tận —”
“Tám triệu lượng cơ mà!”
“Ai, vậy mà chỉ nhận được khoảng hơn năm triệu lượng?! ”
Vẻ mặt Nam Hàn Văn đông cứng lại.
Hắn nhìn vị danh sĩ, thừa tướng, một luồng nhiệt huyết bị dội gáo nước lạnh vào đầu.
Trần Hoàng ra chỉ thị một ngàn vạn thông qua giấy báo cho Nam Hàn Văn.
Nhưng khi ra khỏi tay hữu tướng thì chỉ còn tám trăm vạn.
Hắn nhìn vị hữu tướng danh sĩ trung thành, cương nghị, chỉ cảm thấy thân thể run rẩy, không thốt nên lời, hắn không biết hữu tướng giận là vì gia quốc.
Hay là vì có người cầm nhiều hơn ông mà phẫn nộ.
Nam Hàn Văn không biết mình đã lơ mơ đi ra như thế nào, hắn nhìn phủ đệ hữu tướng, nhìn Giang Châu thành phồn hoa này.
Hắn muốn đi gặp Trần Đỉnh Nghiệp, nhưng lại bị cản lại.
Từng lớp quan lại, cản đường không cho hắn gặp Trần Hoàng.
Nam Hàn Văn cắn răng, hắn cầm lấy tờ giấy viết thư kia, hắn không cam tâm, lần lượt theo dấu ấn này mà đến từng nha môn, tất cả mọi người đều giận dữ không thôi, Lễ bộ nói bọn họ đưa ra trọn vẹn sáu triệu lượng, làm sao lại chỉ có chừng đó?
Quan viên Công Tạo ti cũng nói như vậy.
Từng lớp xuống dưới, tất cả mọi người đều không có vấn đề.
Tất cả mọi người đều ưu quốc ưu dân!
Tất cả đều vô cùng lo lắng cho quốc gia, đều vô cùng lo lắng cho thiên hạ đại thế, đều hết sức kinh ngạc, đều phẫn nộ vì vẫn có kẻ dám tham ô, ta rõ ràng đã đưa ra nhiều như thế kia mà.
Ta cũng chỉ lấy một chút xíu, chỉ cần người sau không lấy, rơi xuống Giang Nam sẽ vừa vặn!
Nhưng mà, tại sao các ngươi lại đều lấy?!
Tại sao các ngươi [cũng] đều lấy?!
Cuối cùng, kẻ vận chuyển đồ đạc lại là một tên đần, lúc bị bắt thì đang uống rượu trong thanh lâu, lúc đó trời đổ mưa to, Nam Hàn Văn phá cửa mà người không đáp, hắn đứng trong mưa lạnh, đập cửa sổ không biết bao nhiêu lần, cửa sổ mới chịu mở.
Bên trong lầu các, một cỗ hơi ấm và mùi son phấn ngọt ngào, quan viên mặc áo hoa, rượu thịt đầy bàn, cùng rượu vừa hâm nóng, đồ ăn có bốn món lạnh, bốn món nóng, bốn món mặn, bốn món chay, phần lớn chỉ động vào một chút.
Bên ngoài mưa lạnh thê lương, Nam Hàn Văn đứng ở đó.
Nước mưa chảy dọc theo mái tóc bạc rơi xuống, hắn kìm nén sự phẫn nộ mà hỏi thăm.
Quan viên sốt ruột nhìn hắn, chỉ nói: “Lấy, đương nhiên ta lấy!”
Lồng ngực Nam Hàn Văn phập phồng, giận dữ nói:
“Ngươi không biết đây là phản quốc sao, ngươi có biết đây là đại kế của quốc gia không!” Tên quan kia giận đến bật cười, nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? ! Ta không lấy thì làm sao có thịt ăn, ta không lấy thì làm sao có rượu uống, ta không lấy thì cấp trên nhìn ta thế nào! Ta không lấy, cấp trên làm sao dám đi lấy?"
"Cấp trên mà không lấy một cách quang minh chính đại, thì các vị Thị lang đại nhân sao dám lấy, các vị Thị lang sao dám dùng người thanh liêm như chúng ta ở đây? Bọn hắn không dám dùng, thì làm sao chúng ta lên chức phát tài?"
"Huống hồ, ta đưa bên kia thế nhưng là trọn vẹn ba trăm vạn lượng."
Nam Hàn Văn ngẩn người: "Không phải hai trăm tám mươi bảy... ."
Tên quan cười nhạo: "Ai nói với ngài thế?"
Nam Hàn Văn nghĩ đến vị quan trẻ tuổi Tiêu Thiệu Huy kia, tựa hồ hiểu ra điều gì.
Bỗng nhiên bị rút đi hết khí lực.
Tên quan kia cười: "Ngài đúng là đồ ngốc thanh cao!"
Hắn đột ngột đóng sập cửa sổ lại, nước mưa từ khe cửa bắn tung tóe ra, vẩy vào mặt Nam Hàn Văn, hắn nghe được bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ, có tiếng nữ tử hỏi là ai?
Tên quan cười đáp: "Một người điên."
Tên điên, tên điên...
Nam Hàn Văn bỗng nhiên cười thảm, lão nhân này không có khí thế gì, chính hắn cũng không biết mình làm sao thuận theo mà dẫn đội thợ thủ công đến Giang Nam, chỉ là lúc trở về, vẫn thấy trời âm u, mưa đông không ngớt.
Nam Hàn Văn chỉ cảm thấy trong loạn thế, người thông minh quá nhiều.
Hắn cảm thấy một loại địch nhân vô hình, vô chất, dù là Trần Hoàng bệ hạ đã tỉnh ngộ, có hào hùng khí phách, nhưng là hắn mỗi động tay động chân, đánh cờ sai một nước, từ thừa tướng đến quan lại theo hầu, mỗi người đều ra tay.
Mỗi người đều cảm thấy mình lấy chút ít, không ai phát hiện ra.
Gió mưa tơi bời, thiên hạ loạn lạc, nhưng mà vào thời điểm nước mất nhà tan này, bọn họ vẫn cứ giữ thói quen cũ, làm ra bao nhiêu là chuyện, ai nấy đều vì lợi ích bản thân mà hành động.
Nam Hàn Văn bỗng nhiên mất hết cả hứng, chỉ cảm thấy trời đất âm u, mưa dầm liên miên, không thấy con đường phía trước, bầu trời u ám cùng mưa rơi này, giống như một chiếc lồng tuyệt vọng, tìm không thấy lối ra, hắn thất tha thất thểu bước đi, mặc cho mưa xối lên người.
Con đường phía trước ở đâu, con đường phía trước ở đâu a.
Con đường phía trước của Đại Trần ta, con đường phía trước của bách tính, còn có con đường phía trước của thiên hạ.
Ở đâu? Ở nơi nào!
Bỗng nhiên, mưa tạnh.
Lão giả thất hồn lạc phách ngơ ngẩn, chậm rãi ngẩng đầu.
Một chiếc dù che trên đầu hắn, giọng ôn hòa vang lên:
"Mấy ngày không gặp, tiên sinh sao lại dầm mưa mà đi?"
Tay áo màu mực xoay tròn, cổ họng Nam Hàn Văn nghẹn lại, nhìn người từ ô mà đến, thì thào:
"... Tần Vương?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận