Thái Bình Lệnh

Chương 117: Tại hạ, Giang Châu Lý Quan Nhất! (1)

Chương 117: Tại hạ, Giang Châu Lý Quan Nhất! (1) Công Tôn Mộng thấy Lý Chiêu Văn khẽ cười, cũng tiến lại nhìn theo.
Nàng thấy một đám thiếu niên Võ Huân và con em thế gia văn thần đang giằng co, nhất thời không hiểu chuyện gì. Lý Chiêu Văn mỉm cười nói: “Xem ra, hôm nay ta lại phải đợi thêm một lát rồi. Vị huynh đài này ta từng gặp ở đạo quán phía đông thành, sau mấy ngày bận rộn gặp gỡ nhiều người nên chưa có dịp gặp lại.”
“Không ngờ lại gặp ở đây.”
“Không ngờ, vị huynh đài không đeo ngọc bội này xuất thân cũng không kém nhỉ.”
“Mộng cô nương quả nhiên có mị lực khác biệt.”
Công Tôn Mộng ngạc nhiên, nàng chớp mắt, nhìn vào đám thiếu niên Võ Huân, đặc biệt chú ý đến một người mặc áo bào cổ tròn màu đỏ thẫm, thắt đai lưng bạch ngọc. Người này mang khí khái hào hùng cùng vẻ cao quý, lúc này đang cùng đám tử đệ quan văn đấu đá khí thế.
Yến Đại Thanh chỉ vài câu đã làm Chu Liễu Doanh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể nói lại. Hắn nhìn sang Lý Quan Nhất, giọng điệu âm dương quái khí hỏi: "Vị Tham quân sự đại nhân đây, sao không nói gì vậy?"
Lý Quan Nhất ung dung nâng chén rượu ngon nhấm nháp.
Thời đại này người bằng tuổi hắn đã có thể uống rượu, mà rượu này lại là hoàng tửu thuần hậu, vị nhu hòa, độ không cao. Lúc nãy khi vừa biết rằng ngồi uống rượu ở đây phải tốn năm mươi lượng bạc, Lý Quan Nhất không khỏi cảm thấy chủ nhân hoa lâu này đúng là gian thương. Năm mươi lượng bạc cơ đấy!
Giờ phút này hắn đã không còn khốn cùng nhưng tư duy của mười một năm trước vẫn còn.
Vẫn thấy đau lòng.
Thôi thì cứ uống nhiều chút, xem kịch vậy.
Yến Đại Thanh khiêu khích hắn, hắn ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Chu Liễu Doanh, nói: "Vị này là..."
Chu Liễu Doanh chưa kịp lên tiếng thì Yến Đại Thanh đã thản nhiên đáp: "Gia phụ là Thị lang." Lý Quan Nhất không rõ về phẩm cấp quan viên nhưng cũng biết chức vị này. Năm trăm năm trước gọi là hoàng môn thị lang, vì nơi cửa cung dát vàng nên được gọi tên như vậy.
Đây là những người thanh liêm trong triều, được tự do ra vào cung cấm, là cận thần của Hoàng đế, địa vị cao quý.
Lý Quan Nhất hỏi: “Mấy phẩm?”
Chu Liễu Doanh đáp: “Tứ phẩm.”
Lý Quan Nhất gật nhẹ đầu. Yến Đại Thanh quát: "Ngươi hỏi cái này làm gì?! Chẳng lẽ ngươi muốn nói chúng ta chỉ là dựa vào danh tiếng cha ông sao?!"
Lý Quan Nhất nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Không phải, chỉ là cha ngươi cũng chỉ là mặc phi bào, đeo đai lưng sừng tê mà thôi." Yến Đại Thanh sững người, nhìn thiếu niên Võ Huân trước mặt, người này đang vuốt ve vạt áo, để lộ phi bào và đai lưng bạch ngọc.
Câu nói này rất sâu cay, đối phương dùng danh vọng quan văn để ép thì Lý Quan Nhất cũng dùng phép ma thuật tương tự.
Ta cũng mặc phi bào đây.
Giống hệt cha ngươi.
Những người con em thế gia đều hiểu ý tứ mỉa mai này, Chu Liễu Doanh phá lên cười: "Ha ha ha, đúng là cha ngươi mặc phi bào, cha của lão tử huynh đệ cũng mặc phi bào. Ngươi cứ mở miệng ngậm miệng cha ngươi cha ngươi, quan văn thanh liêm thì cha và huynh đệ ta đều mặc phi bào mà có bao giờ gặp mặt đâu, hay là ngươi muốn gọi cha thử xem?"
Đám tử đệ Võ Huân cười ồ lên.
Yến Đại Thanh mặt mày tái mét: “Ngươi!”
“Bất quá là vận khí tốt.”
Lý Quan Nhất thản nhiên nói: “Quan phục phi bào của bản quan là do bệ hạ ban cho, ý ngươi là bệ hạ mắt mù à?”
Yến Đại Thanh ngớ người, quát lớn: "Ngươi! Miệng lưỡi sắc bén, hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng, Mộng hoa khôi chỉ cần có tiền là có thể đến đánh đàn hay sao?"
Lý Quan Nhất thản nhiên nói: "Ta mặc phi bào."
Yến Đại Thanh cảm thấy n·g·ự·c nghẹn ứ, nắm chặt chiếc quạt trắng.
"Ta được bệ hạ khen ngợi tài hoa, theo học bậc đại nho, ba tuổi đọc sách, bảy tuổi đã làm được thơ. Người có tài trong Nho môn đều có thể vào Tr·u·ng Châu học cung!"
Lý Quan Nhất thản nhiên nói: "Bản quan mặc phi bào."
Chu Liễu Doanh sắp cười phát điên, Yến Đại Thanh thì càng khó thở, câu nói kia khiến hắn giận dữ, gân cổ lên: "Nơi đây là Trường Phong lâu, nhìn tài hoa chứ không phải màu sắc quan phục. Ngay cả tương lai t·h·i·ê·n t·ử tới đây cũng phải dựa vào cầm kỳ thi họa!"
Không khí xung quanh ngưng trệ. Yến Đại Thanh vừa dứt lời mới hốt hoảng nhận ra mình đã lỡ lời. May mà thái t·ử không có ở đây.
Ngoài mấy kẻ con cháu thế gia giàu có thì ở đây chỉ toàn những thiếu niên Võ Huân phóng khoáng này mà thôi.
Chả có tương lai t·h·i·ê·n t·ử nào cả.
Nhưng sau câu nói ấy, mọi người đều không thể tiếp lời. Lý Chiêu Văn chau mày, nàng không hứng thú xem kịch. Nàng định nhờ Mộng hoa khôi đưa đám con em quan văn kia đi chỗ khác, để mình gặp gã dược sư nọ.
Hoa khôi bước ra, mỉm cười nói với Chu Liễu Doanh: “Các công tử quá khen, thiếp thân tuy là người mua vui nhưng vẫn biết đạo lý trước sau. Các vị này đến trước nên thiếp xin phép bồi tiếp các vị công tử đánh đàn trước rồi mới đến với chư vị sau. Thiếp xin tự phạt ba chén rượu tạ lỗi.”
“Mong chư vị thông cảm.”
Chu Liễu Doanh vừa được hả giận lại vừa chọc tức được Yến Đại Thanh nên sung sướng chấp thuận.
Yến Đại Thanh lại không buông tha, vì quá vội vàng mà hắn đã nói sai. Thêm việc bị nghẹn khí nên hắn càng muốn làm gì đó để chứng minh mình không sai. Người trẻ tuổi cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng: "Không, mời cô nương cứ đánh đàn ở đây!"
Hắn cầm quạt, nói: “Hừ, ta không giống mấy kẻ vũ phu bá đạo này.”
“Ngoài việc ỷ thế gia, chỉ biết múa d·a·o, không hiểu phong hoa của nước Trần ta.”
"Ta sẽ cùng các ngươi đấu thơ uống rượu!"
Chu Liễu Doanh giận dữ: "Sao ngươi không cùng ta so kiếm!"
Nhưng lại bị thiếu suy nghĩ. Yến Đại Thanh liếc hắn một cái, hỏi: "Sao nào?"
Thế là đám tử đệ Võ Huân nhao nhao ồn ào. Dạ Bất Nghi ngồi thẳng cạnh Lý Quan Nhất, ngượng ngùng nói: "Bọn họ vốn dĩ là vậy, thà thua chứ không chịu lui, có thể thua nhưng không thể lùi bước. Đôi khi chỉ cần lui một bước hai bước cũng làm mất đi khí thế võ phu."
Lý Quan Nhất đáp: “Người một nhà, cần gì phải nói vậy.”
Dạ Bất Nghi dịu giọng, gật nhẹ đầu. Những người còn lại, con em thế gia, phú thương, thậm chí cả người Tây Vực và Ứng Quốc, hiếm khi được chứng kiến cảnh các bậc con em thượng lưu nước Trần đối đầu căng thẳng như thế nên đều phấn khích. Bọn họ y hệt như đám người hóng chuyện, hóng hớt tin tức bí mật vậy.
Bọn họ không những không rời đi mà còn gọi thêm rượu, cười nhạo đám thiếu niên trẻ tuổi này. Họ xoa xoa bụng bự, nói với bạn bè rằng ngày xưa mình cũng như thế này như thế kia.
Ôi, tháng năm không chờ người mà!
Luật chơi là phải uống rượu và đọc thơ theo thứ tự, mỗi người đọc một câu thơ đối ứng theo chủ đề đã chọn.
Ai không đối được phải chịu phạt.
Ban đầu mọi thứ khá đơn giản, Chu Liễu Doanh cũng có thể đối đáp được.
"Xuân hoa."
"Thu nguyệt."
Nhưng rất nhanh sau đó, đám thiếu niên hầu hết thời gian đều khổ luyện võ nghệ đã không trụ nổi. Uống rượu ngâm thơ này không phải là kiểu so tài cao siêu gì cả mà cần sự nhanh nhạy trong tư duy, điểm này họ không thể so với mấy cậu ấm cô chiêu rỗng tuếch trong gia tộc.
Hết vòng này đến vòng khác, chỉ còn tiếng cụng ly và chén rơi.
Cái cần ở đây không phải tài hoa nhất thời mà là sự tích lũy từ trước đó.
Ánh nến lung linh, người xung quanh cười nói vui vẻ. Đối diện lại là những kẻ không đội trời chung với gia tộc từ thời ông cha. Những chàng trai trẻ, lửa nóng trong người gặp men rượu lại càng không chịu lùi bước. Nếu lùi, đến khi về già có khi đang ngủ cũng phải tỉnh giấc, vỗ đùi tức tối.
Trên lầu hai, Vương Thông và các đệ tử cũng đang ở đó. Họ thoáng nhìn thấy Lý Quan Nhất, sư đệ trên danh nghĩa của mình. Đỗ Khắc Minh nói: "Nghe nói gần đây hắn ở Kim Ngô vệ cũng gây ra chút danh tiếng. Ta hỏi lão sư sao không đi gặp hắn, lão sư lại nói chưa đúng lúc."
"Không ngờ lại gặp ở đây."
Phòng Tử Kiều thong thả uống rượu, nói: "Đúng vậy. Xem ra Yến Thị lang định chèn ép hắn, Khắc Minh, chuẩn bị sẵn sàng."
Đỗ Khắc Minh đáp: “Vâng. Dù sao cũng là sư đệ nhà mình, dù chưa chính thức nhập môn.”
"Nhưng cũng không thể để người ngoài bắt n·ạ·t."
“Chúng ta dù sao cũng xem như người Công Dương, có thù tất báo.”
Ánh mắt bọn họ đổ dồn về Lý Quan Nhất. Tu vi lúc ở Quan Dực thành vẫn còn chưa đủ, mà giờ phút này hắn đã có thể phát hiện ra bọn họ. Lý Quan Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy ba người trên lầu, là Đỗ Khắc Minh, Phòng Tử Kiều và Ngụy Huyền Thành. Đỗ Khắc Minh toàn thân áo đen, nâng chén rượu, môi khép mở:
"Yên tâm, nếu không được chúng ta cũng sẽ xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận