Thái Bình Lệnh

Chương 103: Thiên hạ chuyện xưa, đoạt này khí vận thiên mệnh (1)

Chương 103: Chuyện xưa thiên hạ, đoạt lấy khí vận thiên mệnh (1)
Kỳ Lân lập tức phản ứng kịp.
Thần nhìn Lý Quan Nhất, phản ứng đầu tiên là nôn nóng cùng lo lắng, thấp giọng gào thét, ngay cả ánh lửa trước đó chỉ lưu chuyển trên lớp vảy cũng bùng lên dữ dội, Kỳ Lân nói: "Ngươi đến đây làm gì?! Nơi này rất nguy hiểm, đám thuật sĩ kia có thể quay lại bất cứ lúc nào!"
"Mau đi đi!"
Lý Quan Nhất không trả lời, chỉ khống chế trận pháp biến hóa.
Bản thân trận pháp có uy năng và phạm vi bao phủ rất lớn, không kém gì cường giả hàng đầu, nhưng việc điều khiển nó cũng giống như bóp cò súng nỏ, khí tức cần thiết không lớn. Theo cảnh giới của Lý Quan Nhất hiện tại, nếu bảo hắn điều khiển đại trận này chuyển thành sát trận, toàn bộ uy năng khai triển thì hắn không làm được.
Nhưng việc dùng khí cơ bản thân để điều khiển trận pháp biến hóa, khiến uy năng dần suy yếu thì không khó. Lập trận pháp cực kỳ huyền diệu, nhưng việc phá hủy thì đơn giản hơn nhiều.
[Tứ Tượng Phong Linh Trận pháp] dưới sự kích thích khí tức của hắn, sát khí yếu dần, phong tỏa đối với Kỳ Lân cũng dần giảm bớt. Lúc đầu Kỳ Lân chỉ có thể bị xiềng xích và trụ bát quái kiềm chế, giờ phút này theo động tác của Lý Quan Nhất, trận pháp phía trên cũng suy yếu đi.
Lý Quan Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Khu vực hạch tâm của trận pháp này tuy phức tạp hơn nhiều, nhưng vẫn nằm trong biến thể của "Tứ Tượng Phong Linh Trận", không vượt khỏi phạm trù quyển thứ sáu mươi của "Hoàng Cực Kinh Thế Thư".
Theo từng bước xâm nhập của Lý Quan Nhất, hắn có thể cảm thấy, bên trong trận pháp có bốn luồng lực lượng đang lưu chuyển biến hóa, tuần hoàn biến hóa lẫn nhau, hỗ sinh tương khắc, giống như từng đạo xiềng xích, cùng nhau cấu thành phong ấn hạch tâm của đại trận.
Long, Hổ, Phượng, Quy.
Là thiên chi tứ linh.
Sự biến hóa của chúng rất huyền diệu, phù hợp với chuyển động của Âm Dương Ngũ Hành.
Lý Quan Nhất từng cái đưa ra đối ứng.
Giống như mỗi ngày Tổ Văn Viễn truyền thụ cho hắn, giống như mỗi ngày sau khi trở về, cùng thiếu nữ tóc bạc đối luyện và phá giải.
Quen thuộc trôi chảy, gần như không cần suy nghĩ.
Nhặt ra thuận tay, liền có thể phá trận.
Kỳ Lân nhìn cảnh tượng này, đứa con của cố nhân ngồi đó, tay phải nâng lên, các ngón tay chập lại như kiếm, tiêm nhiễm khí cơ biến hóa, vung vẩy như ý, trận pháp huyền diệu trước đó mình đã thử mười năm mà chưa từng phá được, vậy mà dưới động tác của hắn lại từ từ được giải khai.
Theo một tiếng vang giòn.
Cuối cùng có một đạo xiềng xích hoàn toàn buông ra!
Thân thể vốn bị áp chế, gò ép của Kỳ Lân cuối cùng có thể đứng thẳng.
Không cần duy trì tư thế không thể nằm, không thể đứng, đau khổ tra tấn nhất.
Một lát sau, đạo xiềng xích thứ hai cũng được buông ra, ngọn lửa trên thân Kỳ Lân lưu chuyển biến hóa, hừng hực.
Kỳ Lân nhận thấy Lý Quan Nhất đang hết sức chăm chú, biết đây là lúc then chốt nên dù trong lòng có đủ loại hiếu kỳ nghi hoặc, cũng đều kìm lại, không hề quấy rầy hắn.
Lý Quan Nhất hai mắt hơi nhắm, khi thôi diễn giải pháp trận, Tứ Tượng công thể trong cơ thể hắn cũng phát sinh biến hóa theo. Trong một khoảnh khắc, bên trong trận pháp phảng phất biến thành đan điền của Lý Quan Nhất. Hắn dựa vào biến hóa trận pháp bên ngoài để điều chỉnh biến hóa công thể của mình.
Lấy nước đối hỏa.
Lấy lửa khắc mộc.
Thế là, tứ linh phong ấn trận pháp bên ngoài từ từ được phá giải.
Tứ linh công thể bên trong biến hóa, lại là từng bước phù hợp.
Cái nút thắt đã kẹt hắn một thời gian, bước Hỗn Nguyên cuối cùng của cảnh giới thứ nhất, lại được kích động lúc này, ẩn ẩn có khả năng đột phá. Đợi đến khi tứ linh hợp nhất, công thể triệt để Hỗn Nguyên, chính là lúc Lý Quan Nhất đặt chân lên tầng thứ hai.
Chỉ là thời gian học tập cuối cùng quá ngắn.
Trận pháp này lại quá mức phức tạp.
Lý Quan Nhất cuối cùng chỉ giải được phần trận pháp mà hắn có thể, thu tay lại, khẽ nói: "Trận pháp này rất phức tạp, ta tuy học được trận đồ." Lại không thể lập tức giải hết, nhưng như vậy chí ít có thể khiến ngươi dễ chịu hơn."
"Phần ta giải được, phần còn lại bên ngoài, ngươi cứ ẩn mình như thường, khó bị phát hiện bên trong phong tỏa đã mở ra. Ta sẽ ghi lại những biến hóa này, đợi sau khi ta ra ngoài, hiểu rõ phần trận pháp này, sẽ quay lại giải nốt."
Kỳ Lân gật đầu.
Lý Quan Nhất đang muốn mở miệng nói tiếp thì bỗng nhiên sắc mặt khựng lại.
Giờ phút này hắn đang ngồi ở vị trí chủ trận, có thể cảm giác được biến hóa nhỏ của trận pháp. Hiện tại ở phía Đông Nam có gợn sóng nổi lên, sau đó cấp tốc đến gần, là tên phương sĩ đó, lần này mới qua một phần tư canh giờ đã trở lại.
Lý Quan Nhất nhíu mày, nói: "Hắn đã quay lại rồi."
Những người trấn thủ đều là thuật sĩ từ tầng thứ ba trở lên.
Thuật sĩ tu hành khó hơn võ giả mấy lần.
Người tu hành cũng ít.
Nên người thành tựu không nhiều, ai cũng có tiếng tăm.
Thủ đoạn kỳ quỷ huyền diệu.
Lý Quan Nhất chỉ là võ giả cảnh giới thứ nhất, nếu không phải là kim cơ ngọc cốt, võ giả nhập cảnh bình thường thân xác không đánh lại được thuật sĩ tam cảnh.
Lúc này tính rút lui, chỉ là đối phương tới quá nhanh. Lý Quan Nhất xóa đi dấu vết mình đã vào trận, để Kỳ Lân lại ẩn mình như thường, ánh mắt đảo qua, chân đạp mạnh, vào trận, tiềm ẩn sau một khu rừng cây.
Tay phải ấn lên chuôi kiếm, mày nhíu lại.
Không biết vì sao thuật sĩ kia hôm nay lại quay lại sớm như vậy?
Thật đúng là lo gì, chuyện đó xảy ra liền.
Lý Quan Nhất chậm lại hơi thở, tâm thần yên tĩnh, hắn dám đến đây đương nhiên có chuẩn bị chu toàn. Hắn cũng hiểu được trận pháp này, có thể mượn nhờ trận pháp từ từ rút ra ngoài.
Chỉ là tới đây, không chỉ có tên thuật sĩ kia, mà là hai người.
Ngoài người mặc áo bào xám, có chòm râu dê rừng, tầm hơn bốn mươi tuổi là thuật sĩ.
Còn một người khác là nữ tử trùm mũ, giọng nói mỉa mai: "Đường đường đại thuật sĩ thiên hạ Hầu Trung Ngọc, lại phải về trong trận pháp của mình mới dám nói chuyện với ta, một nữ tử yếu đuối như vậy, còn không bằng một gã võ phu."
"Trong hoàng cung, tư tình với nữ quan."
"Ngươi không sợ đám cấm quân của thiên tử hét lớn, dẫn cấm vệ bắt ngươi và ta sao?"
Vị thuật sĩ hơn bốn mươi tuổi cười khẽ nói: "Chỉ là cẩn thận mà thôi."
"Huống chi, cái 【 Tứ Tượng Phong Linh Trận pháp】 này là trận pháp số một thiên hạ hiện nay, lại ở ngay trong đại nội hoàng cung, ở đây nói chuyện tất nhiên là an toàn. Cô nương yên tâm, mấy ngày nay đúng ca Kim Ngô vệ thay phiên."
"Kim Ngô vệ mới đến kia là một tên thiếu niên kiêu căng ngạo mạn."
"Ta đã mất mấy ngày để thăm dò rõ hành động của hắn."
"Đúng thời khắc này, hắn sẽ ở trong vườn thượng uyển của Kỳ Lân cung để tu hành thổ nạp, không cho phép người khác quấy rầy, cũng sẽ không đến tuần tra, dù sao cũng là thân vệ của thiên tử, xuất thân từ quan to quý tộc, thế gia ngoại thích."
"Cho dù không phải là đám giá áo túi cơm, cũng không thể thời thời khắc khắc tuân thủ nghiêm ngặt chức trách."
"Giờ phút này ngươi ta trò chuyện, ta có thể đảm bảo sẽ không bị Kim Ngô vệ đó phát giác."
Nghe thấy câu nói như vậy, Lý Quan Nhất trong lòng thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên là hồ ly già nghìn năm gặp quỷ, cùng nhau hát liêu trai.
Hắn nghìn tính vạn tính, không ngờ lại gặp một người tâm nhãn giống mình.
Mình đang mò thời gian của đối phương, đối phương lại cũng đang mò thời gian của mình, ngược lại khiến cả hai đụng nhau. Lý Quan Nhất bỗng nghĩ đến lời Tổ lão nói, biến thức so với bình thường ít hơn, chứng minh thuật sĩ chủ trì trận pháp có hai lòng, quả nhiên không sai.
Chỉ là hắn trong hoàng cung, tư tình với nữ quan, vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Lý Quan Nhất ấn vào chuôi kiếm, sắc mặt bình tĩnh.
Thuật sĩ Hầu Trung Ngọc dừng một chút rồi nói: "Dù sao, tâm phúc của Hoàng hậu nương nương lại tìm ta một gã nam tử, lại còn nói về gã nam nhân kia. Nếu như bị phát hiện thì cho dù ta có thể giết chết tên Kim Ngô vệ kia thì ngươi và ta đều sẽ không thoát chết."
Nữ quan trầm mặc, thản nhiên nói: "... Ngươi biết là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận