Thái Bình Lệnh

Chương 60: Đi cứu vớt cái này thiên hạ thương sinh (1)

Chương 60: Đi cứu vớt thiên hạ chúng sinh (1) Tần Ngọc Long hôm nay tới đây là vì mối quan hệ cá nhân, Lý Quan Nhất mời Tần Ngọc Long vào trong, vị đại tướng quân của nước Đại Ứng này lại dừng chân, cười nói: "Chờ chút, còn có một người muốn đến."
Lý Quan Nhất chờ một hồi, mới thấy người kia đến, chính là thái tử Ứng quốc Khương Cao. Vẻ mặt hắn ôn hòa, thấy Lý Quan Nhất và Tần Ngọc Long vẫn đứng ở ngoài soái trướng chưa vào thì có chút ngạc nhiên, nói:
"Hai vị không trò chuyện sao? Cao còn nghĩ rằng hai vị gặp mặt cần chút thời gian nên cố ý đến muộn."
Tần Ngọc Long cười ha hả đáp:
"Điện hạ chưa đến, Ngọc Long không dám tự tiện trò chuyện với Tần Võ Hầu."
"Cũng coi như tránh hiềm nghi cho hai ta."
Khương Cao lắc đầu, giọng ôn hòa nói: "Đã nghi người thì không nên dùng người, mà đã dùng người thì không nên nghi ngờ. Tần tướng quân lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Ứng, Cao không đến mức nghi ngờ lòng trung của tướng quân. Bất quá, hai vị đã chờ ta rồi thì ta cũng không khách sáo nữa."
Nói rồi, hắn mỉm cười bước vào, Tần Ngọc Long cũng thong dong đi theo.
Trong lòng Lý Quan Nhất cảm khái khí độ của danh tướng, có người rót trà. Tần Ngọc Long giải thích: "Bội Quân sớm nghe tin tức của ngươi, đã muốn đến gặp ngươi, nhưng dù sao ngươi từng có xích mích trên chiến trường với nước ta, nên vẫn chưa đến."
"Hôm qua nghe nói ngươi đã gặp bệ hạ, bệ hạ rất khen ngợi ngươi."
"Ta mới đến."
"Mong Tần Võ Hầu đừng trách."
"Thật sự là gia quốc khó vẹn toàn."
Tần Ngọc Long rất thẳng thắn nói lý do tại sao bây giờ mới tìm Lý Quan Nhất, cũng là ngầm cho Khương Cao nghe. Khương Cao nghe xong chỉ cười nhạt lắc đầu nói:
"Tần Võ Hầu sắp lên đường, Ngọc Long, ngươi không cần nói vòng vo vậy, không mệt sao?"
Tần Ngọc Long nghiêm mặt nói: "Từ nay xin chú ý lễ nghĩa quân thần."
Hắn nhìn sang Lý Quan Nhất, hai người lần đầu gặp mặt, nhưng thực tế không quá xa lạ, bắt đầu trò chuyện. Khương Cao chủ động dẫn dắt câu chuyện, lúc không nói chính sự, lời nói ngược lại có chút hài hước, không hề cứng nhắc giáo điều.
Chỉ là anh ta thích nói đùa kiểu nhạt nhẽo, Lý Quan Nhất cười không nổi.
Thế là Khương Cao dường như cảm thấy không ai hưởng ứng sự "hài hước rộng lượng" của mình nên có chút mất mát ngồi uống trà.
Bất quá, lần này ngược lại khiến bầu không khí giữa Lý Quan Nhất và Tần Ngọc Long trở nên thoải mái hơn.
Tần Ngọc Long năm đó vốn là du hiệp, bỏ xuống gánh nặng, lại thể hiện sự hào hiệp, vừa nói vừa cười, kể một chút chuyện Tiết Bội Quân lo lắng, như Tiết Đạo Dũng ra sao, em gái của nàng dạo này thế nào. Lý Quan Nhất kể những gì mình biết, sau đó đáp:
"Ta rời Giang Châu thành đã hơn một năm, chuyện gì xảy ra sau đó, ta không rõ nữa..."
"Tiết lão dù đã thành thừa tướng, nhưng Trần Đỉnh Nghiệp không có khí phách hào hùng, Tiết lão kiềm chế Trần Đỉnh Nghiệp và thế gia, ta lo ông ấy bị người bên trong làm hại..."
Tần Ngọc Long nói: "Nhạc phụ ông ấy võ công cái thế, nội lực tinh thuần hùng hậu, lại giỏi bắn cung, trong tông sư cũng thuộc hàng thiện chiến. Đáng tiếc là từ sau khi nhạc mẫu qua đời, ông ấy cô đơn giữa đêm tuyết."
"Về sau tu hành võ công, liền chủ tu nội khí, dần dần bỏ qua giết chóc."
"Sống hơn trăm tuổi, nhưng khả năng chém giết không còn tinh tiến được nữa. Tuy được xem là cao thủ nhất lưu, nhưng vẫn kém tuyệt đỉnh một chút. Trần Đỉnh Nghiệp dùng thủ đoạn chính diện, nhạc phụ tự nhiên không sợ, nhưng hai lão già ở Tàng Thư Các trong nước Trần nội công rất thâm hậu, không thể không phòng."
Nói đến đây, Tần Ngọc Long mới nhận ra mình nói nhiều, trên mặt có chút áy náy, nói: "Bất quá, ta không có ý chê nhạc phụ. Chỉ là hiểu rằng, việc người thân mất đi nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh, khó lòng thay đổi."
Dù là thiên hạ Thần tướng, lúc này trên mặt cũng lộ chút vẻ tiếc nuối, nói: "Đáng lẽ ta nên đưa Bội Quân và con đến bái kiến ông ấy, nhưng nhạc phụ không chịu gặp mặt..."
"Cho nên ta luôn cảm thấy có lỗi với Bội Quân. Năm xưa ta che giấu thân phận, ngao du tứ phương, kết giao các hào kiệt. Trong một lần tỷ võ cầu hôn ta đã gặp nàng, một người phóng khoáng tự do, dù là con gái nhưng lại mang phong thái hiên ngang."
"Ta cùng nàng trải qua sinh tử nhiều lần, cùng nhau kết bạn."
"Chỉ là đáng tiếc, gia quốc khó vẹn toàn..."
Tần Ngọc Long thở dài, rồi gạt bỏ phiền muộn, cười nói: "Nghe nói Khấu Vu Liệt lão gia tử đang ở dưới trướng Tần Võ Hầu. Tần Võ Hầu không biết chứ, năm đó ta bôn tẩu giang hồ, trên hai bờ đại giang từng nhiều lần giao đấu với Khấu Vu Liệt lão gia tử."
"Ta thua thiệt ông ta không ít!"
"Khi đó ông ta dùng một thanh xiềng xích chùy, đánh cho song giản của ta khó cản."
"Một thân võ công, Giao Long pháp tướng, tầng thứ bảy, ít ai địch nổi. Nếu khi đó ta không có chút kỳ ngộ, thể phách và cương khí không mạnh mẽ hơn võ giả bình thường thì chắc đã bị ông ta xử lý xong rồi."
"Chỉ là ông ta cũng coi trọng chữ tín, ta đỡ được ba chiêu thì ông ta không đuổi theo ta nữa, còn đưa cho chúng ta một chiếc thuyền nhỏ, để ta và Bội Quân có thể bình an rời đi. Cũng chính thời gian đó, hai ta ẩn cư trong thôn nhỏ, dần nảy sinh tình cảm." Năm đó Tần Ngọc Long đối đầu với sát chiêu của Khấu Vu Liệt không lùi, thuyền đi được mấy chục dặm thì mặt trắng bệch, thổ huyết, gục ngã vào lòng Tiết Bội Quân. Trước đó, nàng còn có chút kiêu ngạo mắng đám thủy phỉ.
Rõ ràng xuất thân danh môn, nhưng tài ăn nói không hề thua kém.
Mắng mấy chục tên thủy phỉ đến ngây dại, tức đến mặt trắng bệch.
Người như vậy, lại vì thấy Tần đại ca của nàng ho ra máu, rối bời tấc lòng. Sau khi lên bờ đã cõng Tần Ngọc Long đi tìm thầy thuốc. Trong giai đoạn đó, tình cảm hai người mới nảy sinh biến đổi.
Hồi tưởng lại chuyện xưa khiến người hoài niệm, mới đó đã mười mấy năm trôi qua, mà ta đã đạt tới cảnh giới tông sư mà năm đó nghĩ không thể nào đạt được. Lúc đó, nếu chúng ta đao kiếm tương hướng thì dù có giao phong với Khấu Vu Liệt lão gia tử.
Lý Quan Nhất nhếch miệng.
Một mực từ chối!
Khấu Vu Liệt: Ta đánh bại Thần tướng thứ 18?
Thật hay giả?!
Lão gia tử mà đối mặt Tần Ngọc Long, thì chắc sẽ khóc mất.
Trong khi trò chuyện, Toan Nghê rực lửa nhìn chằm chằm vào Lý Quan Nhất, một ngọn lửa lan tỏa, rơi vào trong Thanh Đồng đỉnh. Khác với trước, Thanh Đồng đỉnh trước đây chỉ hấp thu nguyên khí tiêu tán của những võ giả như Việt Thiên Phong, Tiết Đạo Dũng.
Tốc độ chậm chạp, như thể đang nhặt nhạnh những gì người khác đánh rơi ra.
Quan trọng nhất là, phải đợi võ giả cấp bậc đó ra chiêu với Lý Quan Nhất một lần thì mới có thể hoàn thành hấp thụ thực sự.
Còn bây giờ, Thanh Đồng đỉnh giống như đang cắm máy bơm nước, rút liên tục.
Ta rút, rút!
Rút cật lực!
Chỉ mới có một chén trà và vài ba câu chuyện, Thanh Đồng đỉnh đã trực tiếp tích lũy đầy!
Tần Ngọc Long ngáp một cái, sau đó dường như thấy thất lễ, áy náy nói: "Không hiểu sao, có lẽ do quá háo hức được gặp Tần Võ Hầu, hôm qua ta ngủ đủ giấc nhưng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi."
Khương Cao thản nhiên nói: "Anh hùng thời nay, không ai vượt qua được Tần Võ Hầu."
"Ngọc Long mệt mỏi cũng là chuyện thường."
Khương Cao cười nói: "Kỳ Lân quân sắp lên đường về Trung Châu, hẳn là mấy ngày nay bận rộn quân vụ, Ngọc Long đã mệt rồi, vậy thì hai ta xin phép cáo từ."
Lý Quan Nhất không quá giữ lại, chỉ đưa tiễn ra. Lúc sắp chia tay, Tần Ngọc Long lấy ra một vật, đưa cho Lý Quan Nhất, cười nói: "Biết ngươi và Sương Đào quan hệ tốt, đây xem như quà của Đại cô cô của nàng, nếu sau này ngươi gặp được Sương Đào thì đưa cho cô bé."
Lý Quan Nhất nhìn, đó là một chiếc trâm cài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận