Thái Bình Lệnh

Chương 34: Kiếm Cuồng bái thiếp nhập giang hồ (1)

**Chương 34: Kiếm cuồng bái thiếp nhập giang hồ (1)**
Phá Quân cầm lá thư trong tay, gần như muốn mở ra ngay lập tức.
Rồi chợt khựng lại, hắn đứng dậy, nhìn mình qua gương đồng, thấy mình đang mặc áo gấm, lại thêm vẻ phấn son, liền đặt thư xuống, đi tắm đốt hương, rửa sạch hai tay, mặc lại bộ áo vải khi gặp mặt lần trước.
Hắn đốt một nén trầm hương, gảy đàn một khúc.
Sau đó mới từ từ mở lá thư.
【 Phá Quân tiên sinh, thư này đến mong ngài mạnh khỏe. 】 Vẻ mặt Phá Quân có chút không kìm nén được, khóe miệng hơi nhếch lên rồi lại cố ghìm xuống.
Nó lại nhếch lên, lại ghìm xuống, bàn tay nắm lại, đỡ môi hắng giọng.
“Ta chính là Phá Quân, là thiên tài, là quân sư nhất hệ Phá Quân tám trăm năm có một.” “Không thể thế này, không thể thế này.”
Phá Quân hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc đọc tiếp.
【 …Nhưng trong khốn đốn, ta vẫn luôn nghĩ đến tiên sinh. 】 Thiên tài quân sư Phá Quân nhếch mép.
Rồi lại cố ghìm xuống.
【 Nếu tiên sinh ở bên cạnh ta, những khốn đốn này sẽ dễ dàng giải quyết biết bao. 】 Khóe miệng Phá Quân dần dần nhếch lên rõ rệt.
【 Chỉ tiếc, thật đáng tiếc. 】 Ghìm, lại ghìm – Nhưng ghìm sao nổi!
Phá Quân đóng kín cửa sổ, sau đó mới thở phào một hơi, cầm lá thư lên cười lớn: “Ha ha ha ha, Dao Quang à Dao Quang, ngươi cứ theo bên cạnh chúa công đi, chúa công vẫn muốn viết thư cho ta đấy, ha ha ha ha, ngươi xem ngươi, thảm hại làm sao!” “Ta, nhất định thắng!” “Ha ha ha ha a!” Đến khi Phá Quân đọc đến đoạn cuối thư.
【 Mong tiên sinh an khang, cùng thư gửi đến chút quả hạch sấy khô, do Quan Nhất tự tay rang, hy vọng tiên sinh không ghét bỏ. 】 Hắn lập tức lao ra, bảo người gác cổng: “Ngươi đưa hết đồ trong thư cho ta!” Túi quả hạch thông lớn kia, Phá Quân đếm một lượt, tất cả có sáu trăm bảy mươi ba hạt, hạt nào hạt nấy đều mẩy.
“Đây là món quà đầu tiên mà chúa công tặng cho ta.” “Phải cất kỹ, mang về cho đám lão già kia xem mới được.” Hả?
Lão đầu tử sao ngươi biết chúa công tự tay rang quả hạch thông cho ta mà còn cố ý nhờ người mang đến vậy? !
Phá Quân vui vẻ viết thư cho các lão sư và sư tổ của hắn.
Cuối cùng viết: “Đám lão già các ngươi đều quá đần độn rồi, ta thật không hiểu, tại sao Tổ sư lại thua đời đầu của Dao Quang, còn tức giận đến mức cấm hai dòng phụ tá chung một người.” “Nhìn ta mà xem.” “Ta sẽ chứng minh cho các người thấy, mưu sĩ mạnh nhất dưới trướng Bạch Hổ xé rách loạn thế này, phải là ta – Phá Quân, không, giờ phải gọi hắn là Kỳ Lân, loạn thế Kỳ Lân...” Phá Quân nhếch miệng, vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa:
“Đợi khi ta hoàn thành tâm nguyện thiên hạ đại đồng, ta sẽ trở về.” “Vậy nên, ruộng đất ở nhà phải trồng cấy thật tốt, không được để hoang, nhà cửa cũng phải chăm sóc cẩn thận, các ngươi không bằng ta, ít nhất ta biết, khi chúng ta thành danh rồi thì sẽ phải quay về.” “Phá Quân lúc này đang dùng thao lược vô thượng để xé nát thiên hạ, nhưng đến khi thiên hạ đoàn tụ, vào thời bình, không nên có những người khuấy động phong vân như chúng ta, khi đó, ta nghĩ mình sẽ thả câu ngắm gió, nhìn hoàng hôn và mây trôi, phần đời còn lại như vậy cũng là mong ước trong lòng rồi.” Mưu sĩ trẻ khựng lại một chút.
Cuối cùng bổ sung: “À đúng, các ngươi có xem 【 Thần Tướng Bảng 】 không?” “Mau đi xem mới nhất đi.” “Hai mươi năm gần đây mới có người hoàn thành 【 Toàn Diệt 】 chi chiến đó.” “Trong vòng ba trăm năm, người trẻ nhất leo lên Thần Tướng Bảng, Thần tướng thứ tám mươi ba, Loạn Thế Kỳ Lân.” “Thấy không?” “Xem cho kỹ vào!” “Y? Sao các ngươi biết, người đó chính là chúa công của ta?” Phá Quân một hơi viết xong lá thư.
Nghĩ đến vẻ mặt của đám lão già dòng Phá Quân khi nhìn thấy thư, vẻ mặt của vị mưu sĩ trẻ lộ rõ vẻ vui sướng, sau đó lại viết thư khác cho Lý Quan Nhất, hắn viết bằng mật văn, vì Dao Quang ở đó, nên sẽ đọc được, rằng:
“Chúa công, thư đã nhận được, đa tạ quan tâm.” “Mấy quả hạch này, ta sẽ giữ làm vật gia truyền.” “Mọi việc ở đây của ta vẫn theo kế hoạch, Thất Vương đã đến, hắn có chút hung hăng, trưởng nữ và thất nữ của Ứng Quốc đều nguyện ý kết hôn với hắn, khác nữa, ta cũng đã thấy ra khe hở giữa Khương Cao và Khương Viễn.” “Chỉ là tình hình Ứng Quốc phức tạp hơn Trần Quốc, các thế lực triều đình đan xen lẫn lộn, may có Ứng Quốc Đại Đế và Ứng Quốc thái sư áp chế mạnh tay, nên còn giữ được sức mạnh thống nhất.” “Nhưng, Ứng Quốc Đại Đế đã già yếu, việc ông ta áp chế Ứng Quốc cũng như một ngọn núi lửa, một khi đổ xuống sẽ bùng phát ra một xung lực cực lớn, mà sinh cơ duy nhất của Ứng Quốc, chính là thống nhất thiên hạ.” “Chiếm đoạt Trần Quốc, thậm chí cả Tây Vực, Quan Ngoại, thảo nguyên.” “Vùng đất rộng lớn, nhân khẩu đông đảo, thêm vào đó Giang Nam, Tây Vực vốn do Trần Quốc nắm giữ, những nơi đó đều đại biểu cho tài nguyên, có thể cho văn võ bá quan Ứng Quốc cùng hào môn thế gia có cái mà ăn no, khi tất cả mọi người đều có lợi, thì Ứng Quốc mới giữ vững được.” “Ta đã gặp Bàng Thủy Vân, lão già này....” Phá Quân chợt khựng lại.
Xóa đi cách gọi đó.
“Lão Bàng nói sách lược của chúa công, ông ta đang cố gắng tuyên dương danh tiếng của ngài ra bên ngoài, rồi lại cố đè thấp uy danh của ngài, làm vậy, thì khi Ứng Quốc đánh Trần Quốc, về danh nghĩa ngài không có lợi gì cả, có thể khiến bên mình mất thể diện, để Trần Quốc chủ động lên án.
“Ngài cứ yên tâm tiến lên, đến Giang Nam mười tám châu, như rồng gặp biển khơi.” “Hổ đi vào núi rừng.” “Chỉ có một điểm, xin ngài ghi nhớ.” “Sau khi đến Giang Nam mười tám châu, phải lập tức ẩn mình, tuyệt đối không được 【 Xưng chư hầu 】, mà thu liễm tài năng, ngài phải cố đè danh tiếng của bản thân, còn trên chiến trường Giang Nam mười tám châu, thì tha hồ mà thể hiện năng lực của mình.” “Khi thiên hạ chưa có biến, mà cánh không có gió đã cất tiếng hót, là điềm xấu hiện ra.” “Bây giờ, ta đã dò ra một điểm then chốt làm thay đổi thiên hạ, chính là 【 Khi Ứng Quốc Đại Đế già yếu ngã xuống 】 thì lúc đó mới là cơ hội để anh hùng xuất hiện.” “Về việc bảo đảm an toàn cho bản thân, nên tin Dao Quang, nàng có chiến lược khác với ta.” “Còn về tinh tượng, nhân đức, dưỡng sức hồi sinh, đều có thể nghe theo.” “Lời còn vụn vặt, hận thân này không ở bên chúa công, chỉ mong chúa công đem binh qua, dũng cảm tiến lên, bình định tứ phương.” Phá Quân nhấc bút, ngẫm nghĩ một lát, cố ý lấy trà ra, nhỏ vài giọt lên thư.
Trông cứ như thể khi viết thư mà kìm lòng không đặng rơi nước mắt vậy.
Bản tính kiêu ngạo khoe khoang của hắn, tầm mắt thì cao, bảo hắn khóc còn khó hơn giết hắn, nhưng tạo một chút giả tượng vẫn làm được, a nha, vừa nghĩ đến khi chúa công nhìn thấy hồi âm, trên thư vẫn còn nước mắt, chắc chắn sẽ cảm động vì tấm lòng của mình thôi.
Phá Quân hài lòng gật đầu.
Hắn hơi hếch cằm lên.
Hừ hừ, Dao Quang à Dao Quang, ngươi lấy gì mà tranh với ta!
Tại tông môn Âm Dương Luân Chuyển Tông, thần binh 【 Âm Dương Luân Chuyển Xích 】 đang lơ lửng giữa không trung, phát ra những âm thanh nhỏ nhẹ, bên trong cơ thể Lý Quan Nhất, Thanh Đồng đỉnh minh kêu không thôi, hắn từ từ vươn tay, chạm vào thần binh.
Thần binh liền phát ra khí cơ âm dương lưu chuyển.
Nhưng Thanh Đồng đỉnh minh kêu bỗng nhiên lớn hơn. Giống như một vị vương của Trung Thổ, dũng mãnh giận dữ, thế là binh hùng tướng mạnh đều phải phục tùng.
【 Âm Dương Luân Chuyển Xích 】 lập tức liền bình tĩnh lại.
Thần binh này cứng rắn bị trấn áp, bị người đã càn quét tông môn Âm Dương Luân Chuyển Tông như Lý Quan Nhất nắm giữ trong tay, Lý Quan Nhất cẩn thận quan sát thanh thần binh này, nội khí tràn vào trong đó, hiểu rõ đặc tính của nó.
Đây là một thanh thần binh công thủ hợp nhất.
Âm Dương luân chuyển, có thể dùng để giết chóc, cũng có thể dùng để che chở, có đủ loại huyền diệu, thậm chí có thể thúc đẩy sự biến hóa sinh sinh, có thể làm thực vật nhanh chóng sinh trưởng, khiến vết thương nhanh lành, mà xem như binh khí sát lục, thì lại có thể khiến vết thương chảy máu không ngừng, làm nước nhiễm độc.
Lý Quan Nhất cảm khái: “Thứ này, dùng được thì có thể cứu người vô số, không biết dùng thì giết người cũng vô số.” Chỉ tiếc, Lý Quan Nhất thử rồi, thanh thần binh này và pháp tướng của bản thân lại không hợp nhau.
Xích Long dường như chỉ nhận Xích Tiêu kiếm.
Còn Bạch Hổ pháp tướng thì là Mảnh Hổ Khiếu Thiên Chiến Kích cùng Phá Vân Chấn Thiên Cung.
Pháp tướng còn lại như Thanh Loan Điểu, Huyền Quy, đều có chút thích hợp, nhưng cũng không phải phù hợp nhất.
Kỳ Lân thì lười biếng, chẳng hề có chút phản ứng.
Nhưng cho dù thế, thì đây cũng là một thứ rất lợi hại, Lý Quan Nhất thu lại, rồi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, mà Vũ Văn Thiên Hiển thì lại đến bàn luận với Lý Quan Nhất, vẻ mặt của hắn trầm tĩnh, không có nhiều sóng gió, chỉ nói:
“Người quá ít.” Lý Quan Nhất ngẩn người: “Hả?” “Nhiêu đó người còn thiếu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận