Thái Bình Lệnh

Chương 96: Hỏa Kỳ Lân hảo quả tử, Học Cung song tử kế sách, quân đem vang danh thiên hạ. (1)

Chương 96: Hỏa Kỳ Lân gặp quả đắng, Học Cung bày kế, quân chủ vang danh thiên hạ. (1) Công Dương Tố Vương phủ dường như không có ai ở, cho nên móng vuốt từ trong bóng tối vươn ra hành động, mang theo một cỗ cảm giác áp bức và khí phách khó tả, giữ chặt đầu tiểu Kỳ Lân.
Vút!
Móng vuốt sắc nhọn bắn ra, kẹp chặt tiểu Kỳ Lân.
Thanh âm trầm đục từ trong bóng tối truyền đến, rõ ràng ngữ khí trang nghiêm từ bi, nhưng lại khó hiểu có loại thanh âm lạnh sống lưng:
"Đến đây, còn có rất nhiều rất nhiều...."
"Quả ngon cho con ăn đây."
Hỏa Kỳ Lân hai mắt trào nước hoa hoa.
Lý Quan Nhất nói: "Tiền bối?"
Lão Kỳ Lân giọng trầm tĩnh chậm rãi: "Học rồi mới biết không đủ, dạy rồi mới biết khó, Kỳ Lân tung hoành thiên hạ bên ngoài, là do thiên tính hoang dã, nhưng cứ mãi tung hoành, cũng không phải chính đạo."
"Ngọc không mài, không thành hình."
"Tần Võ Hầu, muốn Hỏa Kỳ Lân tùy tiện sinh trưởng, không hiểu học thức sao?"
"Cho dù ngươi đồng ý, ta là trưởng bối của hắn, trong thiên hạ chỉ có ta và hắn hai con Kỳ Lân, ta không thể để hắn như vậy cố tình làm bậy, ta cần đem tri thức và thần thông của nhất mạch Kỳ Lân, đều dạy bảo cho hắn."
Lý Quan Nhất nói: "Hắn nói qua ba năm..."
Lão Kỳ Lân chậm rãi nói: "Thời gian trôi qua như nước chảy, không ngừng nghỉ cả ngày đêm."
"Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ trong cổ đạo nho môn mà thôi."
"Hỏa Kỳ Lân thiên phú dị bẩm, tuổi thọ dài dằng dặc, có thể tiếp nhận biến hóa thời gian ngắn, mà người lại khác, được rồi, tiểu hữu có thể đi, ngươi cũng có chuyện muốn làm, đúng không?"
Kỳ Lân già nua nhìn Lý Quan Nhất trước mắt, nói:
"Học Cung biến hóa, ta vẫn luôn quan sát."
"Ban đầu Tố Vương phu tử, không chịu đem tư tưởng của mình viết ra truyền cho hậu thế, kinh điển nho môn ban đầu, đều là đệ tử của hắn ghi chép lời nói của hắn, cuối cùng chỉnh lý thành sách, phu tử thì là [thuật mà không làm]."
"Bởi vì một khi hắn đem lời nói hành động của mình dùng văn tự lưu truyền đến nay."
"Người đời sau sẽ vặn vẹo ý nghĩa ban đầu của hắn, mượn uy nghiêm của hắn, để tuyên dương lý niệm của chính họ, ai cũng làm vậy, Nho gia sẽ suy vong."
"Nhưng đệ tử của hắn vẫn cứ làm như vậy."
"Cho dù có người thuần khiết, nhưng vẫn sẽ từ từ tích lũy dục vọng trong lòng người, ta cũng hy vọng, ngươi có thể đi được xa hơn một chút, còn về phần tiểu gia hỏa này, cứ giao cho ta đi."
Mắt lão Kỳ Lân rũ xuống, nhìn Hỏa Kỳ Lân.
Trên mặt nó xuất hiện một nụ cười vừa hiền lành vừa lạnh lẽo.
"Đến đây, vẫn còn quả ngon cho con ăn đây."
"Muốn ăn cho no bụng không?!" "Ngươi không phải nói, càng nhiều càng tốt."
Hỏa Kỳ Lân giãy giụa nói: "Không, ta no rồi, no rồi!"
"Ta, ta tiêu hóa không tốt!"
"Ta ta ta, khẩu vị ta không tốt!"
Móng vuốt Hỏa Kỳ Lân bắn ra, bám chặt vào mặt đất.
"Không sao, ha ha ha... Chẳng phải còn có lão phu ở đây sao?"
Giọng lão Kỳ Lân ôn hòa hiền lành, vảy đỏ của Hỏa Kỳ Lân cũng trắng bệch.
Lão Kỳ Lân kéo Hỏa Kỳ Lân vào trong, tiểu Kỳ Lân lực lượng bộc phát, trên mặt đất xé rách ra từng mảng lớn đường vân nứt vỡ, hoảng hốt giãy dụa, nhiệt độ cao hừng hực bộc phát.
Im lìm không tiếng động.
Mặt đất bị xé rách, tan chảy, vết móng của nó khiến gạch xanh đại địa hóa thành dung nham, sau đó lưu lại những mảng nham tương màu kim hồng chậm rãi trôi, nhiệt độ cao hừng hực khiến không khí vặn vẹo.
Dù là tự thân lực lượng, hay độ ngưng tụ, đều tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà, cũng chẳng làm được gì.
Hỏa Kỳ Lân từng chút từng chút bị kéo lại.
Dung nham tạo ra bị lão Kỳ Lân trực tiếp trấn áp, "Quá non." Lão Kỳ Lân như đang nắm một con mèo con bướng bỉnh kéo về, tốc độ lùi lại đều rất vững vàng, từng chút một ẩn vào trong bóng tối, lớp vảy tái nhợt và bờm hơi rung nhẹ do thời gian trôi qua.
Gương mặt hiền lành lại ẩn chứa bóng tối, mang theo một loại áp bức.
"Yên tâm, còn rất nhiều quả ngon."
"Không muốn ăn."
"Ta đút cho con ăn nhé."
"Không muốn ăn! ! ! Y nha a a a a a a a! ! ! ! !"
Oanh!
Cổng lớn Công Dương Tố Vương đóng sầm lại, tiếng kêu thảm thiết của tiểu Kỳ Lân bị đè nén, Lý Quan Nhất ngơ ngác nhìn, cười khổ lắc đầu, lão Kỳ Lân muốn làm trưởng bối, là Kỳ Lân duy nhất trên thế giới này, bù lại những thứ tiểu Kỳ Lân đã lãng phí trong 500 năm vui vẻ.
Hỏa Kỳ Lân nằm ngửa.
Lão Kỳ Lân chậm rãi giơ móng vuốt lên, chậm rãi nói: "Ngươi hẳn cũng cảm nhận được sự thay đổi của ngươi trong ba năm nay thôi, lúc này ngươi, đã có thể đánh bại ngươi khi vừa bước chân vào Trung Châu."
Hỏa Kỳ Lân thì thầm: "Ta không muốn ăn quả."
Lão Kỳ Lân không đáp, chỉ nói: "Ngươi làm bạn bên cạnh hắn, hẳn biết, việc Lý Quan Nhất cần làm, còn lớn hơn cả cha của hắn, cha hắn chỉ đắc tội nước Trần, việc hắn muốn làm, là đi khiêu chiến trật tự quá khứ của thiên hạ."
"Kế sách của Văn Linh Quân, khiến hắn trong thời gian ngắn khoác lên một lớp ngụy trang."
"Nhưng, răng nanh có lúc lộ ra, đến ngày đó, cả thiên hạ đều là địch."
Kỳ Lân già nua thở dài, giọng hiền lành, nhưng lại tiếc nuối:
"Ngươi sẽ phải tiếp tục nhìn chuyện của Thái Bình Công xảy ra."
"Nhìn xem Lý Quan Nhất chết trước mặt ngươi sao?"
Vảy của Hỏa Kỳ Lân hơi lóe lên một tia đỏ kim sắc.
Lão Kỳ Lân nhìn nó, giọng hiền hòa, Nho gia cổ đại, lấy việc nói thẳng là lẽ của sư trưởng và bạn bè, nên lời nói cũng như phu tử trước đây, trực tiếp sắc bén, không chút nể nang, xé rách ma chướng trong lòng Hỏa Kỳ Lân:
"Trước khi chuyện xảy ra không cố gắng, mà sau khi chuyện xảy ra mới bi thương, chẳng qua chỉ là một loại nhu nhược; mà đã trải qua một lần chuyện bi thương, vẫn không muốn tiến bộ."
"Thậm chí còn không bằng con ngựa kéo xe chậm."
"Ngươi bị lực lượng trời sinh của Kỳ Lân che mắt, trước khi chuyện xảy ra thì không muốn tiến bộ, sau khi chuyện xảy ra thì bi thương, ngu xuẩn và yếu đuối, nếu bỏ đi thân phận Kỳ Lân, ngươi là cái thá gì?"
"Mèo con, cún con, dùng vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu để đòi ăn."
"Rồi lại trơ mắt nhìn chiến hữu thứ hai chết trước mặt ngươi mà bất lực sao?"
Hỏa Kỳ Lân phát ra tiếng gầm khẽ: "Im miệng!"
Một ánh lửa va chạm về phía lão Kỳ Lân.
Sau một khắc, chân trước màu vàng sẫm đặt lên đầu Hỏa Kỳ Lân, ấn hắn xuống, bụi mù mịt, đất phía dưới trong nháy mắt hóa thành nham tương, nơi này gần như hóa thành một ngọn núi lửa, Hỏa Kỳ Lân cố giãy giụa, lão Kỳ Lân nhìn nó, nói:
"Nổi giận như vậy, nước mắt như vậy, thì có nghĩa gì?"
"Ngươi như vậy có thể thay đổi thiên hạ, ngươi như vậy có thể gánh vác danh hiệu tường thụy sao? Chỉ vài ba câu nói đơn giản đã khiến ngươi nổi giận."
Hỏa Kỳ Lân giãy giụa đứng dậy, sau một hồi chiến đấu.
Hỏa Kỳ Lân đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, gục tại chỗ, lão Kỳ Lân không biết đi đâu, lúc trở về, cắn một cái giỏ trúc lớn, đặt giỏ trúc ở đó, bên trong đựng đủ loại quả.
Lão Kỳ Lân này lại đi theo phu tử đời đầu của nho môn vào thời Thượng Cổ.
Nó thực sự tích lũy rất nhiều quả ngon.
Lão Kỳ Lân tuân theo lời dạy của phu tử.
Không những biết đánh, mà còn biết nói.
Đánh thì có thể đánh đối thủ không tìm ra phương bắc.
Nói thì có thể khiến người ta đạo tâm sụp đổ.
Chỉ có gặp một kiếm khách nọ, lão Kỳ Lân đã phá đạo tâm của kiếm khách kia, nhưng sau khi kiếm khách đó tức giận, ngược lại kiếm ý lại càng kiên định, một chút sơ ý, bị chém một chiếc sừng mà thôi.
Kỳ Lân già nua gục ở đó, yên lặng nhìn tiểu Kỳ Lân.
Cái sọt kia là đồ tre trúc của Nam Sơn, rất lớn.
Tiểu Kỳ Lân toàn thân nằm gọn trong giỏ trúc, vừa mới bị lão Kỳ Lân đánh cho một trận, từ nội tâm, tinh thần đến nhục thể đều bị nghiền ép gần chết, mặt mày bầm dập, lại nằm đó phì phò nhai quả.
Lão Kỳ Lân giơ móng vuốt sờ đầu nó. Tiểu Kỳ Lân hừ một tiếng, quay đầu đi.
Sau đó cúi đầu xuống, hung hăng cắn một miếng quả, nước mắt giàn giụa, sụt sịt, người ta nói Kỳ Lân năm trăm tuổi trưởng thành, nhưng cũng không phải vậy, tuổi thọ của Kỳ Lân rất dài, quy ra người, lúc này Kỳ Lân ước chừng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.
Hỏa Kỳ Lân vừa rơi lệ, vừa nghĩ trong lòng.
Hừ!
Tốt tốt tốt, ta muốn biến thành một con Kỳ Lân vô tình, chỉ biết tu hành và học tập thật giỏi, sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa.
Rồi lại hung hăng cắn một miếng quả.
Nhai nhai nhai.
Lão Kỳ Lân đưa một quả ngon đến, móng vuốt lớn giơ ra, liền ấn lên đỉnh đầu tiểu Kỳ Lân, tiểu Kỳ Lân giãy giụa một lát, thất bại, dứt khoát không quan tâm đến nó nữa, chỉ mải miết từng ngụm từng ngụm nuốt trái cây, lão Kỳ Lân ôn hòa cười một tiếng, nói:
"Thiên hạ sắp biến đổi lớn rồi."
"Ta dùng thời gian ba năm, chỉnh hợp lực lượng của ngươi."
"Còn lại có năm mươi bảy ngày."
"Năm mươi bảy ngày, cảnh giới tông sư nhân gian, không có gì khó."
???
Hai tháng trực tiếp để tư chất Thần Thú vượt qua một đại cảnh giới?
Lão Kỳ Lân thản nhiên nói:
"Nếu không qua được, thì ở lại đây đi."
"Khi nào ra ngoài?"
"Ha ha ha ha!"
"Vậy thì đợi đến khi học sinh Học Cung đọc hết sách, đợi đến khi lông đuôi ngựa ở Nam Sơn biến thành bút, đợi thêm đến khi kho giấy trắng ở phía bắc chất đầy văn tự, lương thực trong thiên hạ bị người ta ăn hết rồi, khi đó, ta sẽ thả ngươi ra."
Hỏa Kỳ Lân mừng rỡ: "Một lời đã định!"
Nhai nhai nhai nhai.
Hỏa Kỳ Lân chợt nhận ra không thích hợp.
"Ừm? ? ?"
"Ngươi có phải đang dọa ta không?"
Hỏa Kỳ Lân trợn mắt nhìn nó.
Thế là lão Kỳ Lân cười lớn, sảng khoái vô cùng.
Từ khi vị phu tử đời thứ nhất qua đời.
Hắn lại chưa từng vui vẻ như vậy.
Phu tử ngài nói không biết sinh, làm sao biết chết.
Già mà không chết là vì tặc.
Phu tử ngài nếu còn sống thì tốt.
Thiên hạ thế sự mãnh liệt như ba đào, phân loạn như vòng xoáy, nhưng ở ngay trung tâm vòng xoáy là Trung Châu lại có một thái độ khác thường, yên tĩnh an tường, toàn bộ Thiên Sách phủ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, mặc dù có đám học sinh giả bộ đi ngang qua tới tới đi đi, nhưng không có ai bước vào.
Lý Quan Nhất rất vô vị, khoảng cách thiên tử du liệp còn một tháng nữa.
Thu săn truyền thống, dường như so với thời Xích Đế còn sớm hơn chút.
Phong Khiếu cũng không đi mang ai về.
Tựa như là vì hắn thật sự không nỡ loại rượu ngon đỉnh cao Ngàn Ngày Say này.
So với ai ai ở bên ngoài, không ở phe mình, vẫn là mất rượu ngon làm hắn đau lòng hơn chút, có một ngày rõ ràng đã lấy hết dũng khí đi tìm người, nhưng đến vẫn không nỡ rót rượu ra.
Chính Lý Quan Nhất bật cười, cũng không để ý, rót cho Phong Khiếu một đấu rượu, đang nghĩ lúc nào có thể gặp lại vị tiện nghi đại ca kia, nhất định phải nói nhiều lời dễ nghe một chút, để vị đại ca này cho hắn xin thêm chút rượu ngon.
Nhưng không biết lúc này một nam tử tóc bạc hốc mắt hơi xanh đã muốn cắn nát răng.
Lý Quan Nhất mỗi ngày chỉ cùng đao Quang chơi trò chơi đánh cờ dân gian.
Sau đó đi học cung, bái phỏng mấy vị cung chủ, đi gặp Mặc gia Cự tử cùng Tố Vương, sau đó đi chỗ Vương Thông phu tử nói chuyện phiếm với lão sư, thái ông ngoại thì chỉ đọc sách, không đơn thuần luận võ bằng kiếm, hiện tại hắn ngay cả kiếm cũng không động đến.
Chỉ có một thay đổi, là Văn Linh Quân và Văn Hạc.
Văn Hạc và Văn Linh Quân bàn về đại thế của Kỳ Lân quân, sau đó Văn Hạc nói có một trăm vạn lượng bạc, Văn Linh Quân im lặng hồi lâu, với tầm nhìn phá án của Văn Linh Quân và thủ đoạn của Văn Hạc, hai người quyết định một kế sách. Bọn họ bắt đầu để Kỳ Lân quân đi thu mua lương thực.
Trắng trợn thu mua.
Trong tay bọn họ có trọn vẹn một trăm vạn lượng bạc, với cá nhân thì đây quả thực là một con số kinh khủng, tin tức Kỳ Lân quân bắt đầu thu mua lương thực, rất nhanh bị các đại thế gia ở Trung Châu phát hiện.
Thế gia và Lý Quan Nhất giằng co, tuy chưa hoàn toàn trở mặt, nhưng cũng chẳng phải mối quan hệ hòa thuận.
Bọn họ tự nhiên tăng giá.
Nhưng Văn Linh Quân ngay cả khi tăng giá xong, cả thuế thóc cũng mua hết.
Thế gia nhanh chóng phản ứng lại.
"Kẻ thù là kẻ thù, tiền là tiền."
"Lập trường là lập trường, mua bán là mua bán!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận