Thái Bình Lệnh

Chương 110: Tách ra! (1)

Chương 110: Tách ra! (1) Nương theo tiếng hét lớn, Lý Quan Nhất đã thúc ngựa lao đến, khi nãy con hươu kia đã bị Trần Đỉnh Nghiệp, Khương Vạn Tượng dồn vào thế hiểm nghèo, phía trước là một vách đá, hai bên trái phải thì có giáp sĩ đuổi theo.
Trần Đỉnh Nghiệp cùng Khương Vạn Tượng đều dùng Huyền Binh chiến cung, dù không dùng pháp tướng lực lượng, một mũi tên bắn ra cũng mạnh mẽ vô cùng, thế mà bị một mũi tên khác ở giữa bẻ gãy ba mũi tên.
Màu đỏ, màu mực, màu xanh, cùng nhau rơi xuống đất.
Mũi tên cắm phập xuống đất.
Con hươu kinh hãi, không biết từ đâu ra sức mạnh, bỗng nhảy vọt lên, móng trước bám vào mấy chỗ trên vách đá lớn, đã vượt qua được tảng đá lớn, chạy đến nơi rộng hơn.
Các giáp sĩ xung quanh, đều là con cháu thế gia các nước, biết rõ con thần hươu dũng mãnh tuyệt đẹp này tượng trưng cho điều gì, bọn hắn chỉ dám miễn cưỡng chặn đường hươu, còn việc làm nó bị thương, hoặc là nói bắn gϊếτ con mồi này, thì tuyệt đối không dám.
Trong lúc nhất thời lại bị con hươu này chạy thoát.
Khương Vạn Tượng lại lơ đễnh, chỉ cười ha hả, nói: "Các huynh đệ, chớ để thần hươu chạy thoát, tiếp tục tiến lên, vây quanh nó, xem như một lần diễn tập sa trường, các ngươi cứ coi con hươu kia là một tướng quân đào ngũ."
Một trăm giáp sĩ hắn mang đến đều tuân lệnh, rồi thúc ngựa rong ruổi phía trước.
Xem cuộc săn lần này như một cơ hội luyện binh diễn võ.
Trần Đỉnh Nghiệp nhàn nhạt phất tay, Dạ Bất Nghi, Chu Liễu Doanh và các giáo úy cũng tiến về phía con thần hươu, hai người này thấy mũi tên rơi xuống đất, rồi nhìn thấy Tần Võ Hầu mặc chiến bào đỏ tươi cầm Thần binh tới.
Bọn hắn cùng tuổi nhau, cũng đang ở trong đại thế tϊếиg vang khắp thiên hạ.
Mà khác hẳn lúc uống rượu cùng nhau ngày trước.
Có cảm giác giật mình như tỉnh mộng.
Chu Liễu Doanh vỗ vai Dạ Bất Nghi.
Trong tình huống này hai người cũng không tiện chào hỏi Lý Quan Nhất, liền cùng nhau thúc ngựa đi, Lý Quan Nhất cưỡi ngựa đến, Khương Vạn Tượng cười nhìn cây chiến cung trên tay Lý Quan Nhất, nói: "Cung tốt, thuật bắn giỏi."
"Nếu ta nhìn không nhầm, cây cung này là Thần binh năm xưa của Tiết gia Thần tướng, tung hoành thiên hạ, ba mũi tên bình định thảo nguyên tai họa, Phá Vân Chấn Thiên Cung?"
"Cho ta xem qua được không?"
Lý Quan Nhất nói: "Ngươi lại nhàn hạ quá."
Hắn vung tay, ném Thần binh trong tay về phía Khương Vạn Tượng, Khương Vạn Tượng cười cười, vươn tay bắt lấy cây Thần binh, trên Phá Vân Chấn Thiên Cung, phát ra từng đợt lưu quang màu vàng nhạt, cây Thần binh này dường như đang phản kháng, rung động không thôi.
Khương Vạn Tượng nói: "Thần binh tốt!"
Hắn ném trả Thần binh lại cho Lý Quan Nhất.
Năm xưa Lý Quan Nhất trong tay ngay cả một Bảo binh cũng không có.
Năm xưa cây Thần binh này đối với Lý Quan Nhất chính là tai họa.
Mà bây giờ, hắn cầm Thần cung này trong tay, lại khiến người ta một loại cảm giác đương nhiên, không chút không ổn, hắn đã đủ xứng với cây cung này, thiên hạ rộng lớn, cũng không có tên nào đỏ mắt thèm khát, dám đưa tay với hắn.
Thiên Sách Thượng tướng quân, Tần Võ Hầu dùng Thần binh, vậy là đương nhiên.
Ngươi muốn từ trong tay một thằng nhãi ngũ trọng thiên cướp Thần binh này à?
Đúng là ăn gan hùm mật báo.
Bất kể là Khương Vạn Tượng hay Lý Quan Nhất đều không thèm để ý Trần Đỉnh Nghiệp, ánh mắt Trần Đỉnh Nghiệp lạnh lùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lý Quan Nhất, nhưng cũng không nói câu gì, chỉ thản nhiên nói: "Hai người các ngươi không đuổi theo thần hươu, ta đi trước đây."
Khương Vạn Tượng nói: "Vội thế à, ha ha ha, con hươu đó, chạy không thoát."
"Tần Võ Hầu, cùng đi không?"
"Hôm nay chúng ta giao đấu một trận nữa, xem lần săn này, ai có thể bắt được con thần hươu này, như thế nào?"
Lý Quan Nhất gật đầu, hắn không có tâm tư trò chuyện.
Chiến mã giương vó, lao về phía trước, vạt áo chiến bào bay lên, Khương Vạn Tượng thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi, quả nhiên là tràn đầy sức sống, bất quá, con hươu này, không chết trong tay ngươi đâu."
"Đi!"
Khương Vạn Tượng cũng theo sát phía sau.
Trong lúc nhất thời tiếng vó ngựa vang như sấm, chiến kỳ tung bay, tướng lĩnh mặc chiến bào, phục trang đi săn, các giáo úy đuổi theo thần hươu, còn thần hươu thì lách mình giữa đá núi, dòng suối, Cơ Tử Xương nhìn cảnh này từ xa, trong phút chốc, tựa như thấy những câu chuyện được ghi trong lịch sử.
Chỉ tiếc, đó đã là quá khứ bị chôn vùi.
Ánh mắt Lý Quan Nhất bình tĩnh, tên trong bầu của hắn chỉ có hai mươi mũi tên, hắn thấy từng con em thế gia, theo như kết quả trò chuyện đêm trước với Cơ Tử Xương, trong đám người này, có rất nhiều kẻ đáng giếτ.
Có kẻ gây loạn triều chính, cũng có kẻ chèn ép dân lành.
Những thi cốt bách tính bị ép đến thắt cổ tự sát còn chưa lạnh, đã có kẻ bắt đầu ca hát nhảy múa, từ trong tủ của dân lấy vàng bạc, nung chảy thành sợi vàng, thêu lên bộ đồ đi săn hoa lệ của bọn chúng.
Lý Quan Nhất cầm cung, kéo dây cung, cung bình thường tổn thương dây cung cực lớn nhưng dây cung Phá Vân Chấn Thiên Cung căn bản là một cỗ nội khí cực kỳ cô đọng.
Lý Quan Nhất kéo cung, dây cung căng hết cỡ, nội khí rung động.
Một tiếng dây cung vang như tiếng minh khiếu nổ tung.
Vang lên một tiếng.
Rõ ràng chưa bắn ra mũi tên, nhưng đã có mười mấy người lạnh sống lưng, thúc ngựa chạy nhanh mấy trăm mét, quay đầu lại, thấy Tần Võ Hầu đến, đều sắc mặt khó coi.
Cao Ưng Cử nghiến răng, hận hận nói: "Lý Quan Nhất, tiểu nhân đắc chí!"
"Sao mà ngang ngược thế? !"
Xung quanh có bạn của hắn, vội vàng khuyên nhủ:
"Tam Lang, chớ có nhiều lời, Tần Võ Hầu tính nết cương liệt, quyền thế ngập trời, thuộc hạ có năm vạn quân cả nhiều, mấy hôm trước làm Cơ Đạo Thuần lão gia tức đến tự sát; ba ngày trước lại giết Cơ Vân Khanh tổ tôn."
"Người này đang lúc thế mạnh, không nên trêu chọc."
Những thế gia đại tộc này, lúc này đã học được khôn ngoan.
Cao Ưng Cử nói: "Hắn quyền thế ngập trời thì sao? !"
"Nhưng hắn không dám ở đây, trước mặt mọi người giếτ ta! Quyền thần, ác thần, ta nhổ vào!"
Hắn tất nhiên là có lực lượng để nói với Lý Quan Nhất như vậy, Cao gia của hắn tuy không phải là thế gia hàng đầu, cũng chỉ kém những thế gia ngàn năm kia một bậc, hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, mặc dù nói văn võ đều tu, nhưng lại cũng nuôi thành bản tính tự cao tự đại.
Thiên tử cùng thế gia, chính là lẽ công bằng vận hành của thiên hạ này, nhân tài đức khác nhau, ắt hẳn người cao sang đè ép lên kẻ thấp hèn, tất nhiên người tài hoa phải chỉ đạo người không tài hoa, đạo đức ẩn sĩ chỉ dẫn những kẻ tầm thường dân đen.
Nơi nào có chuyện đem bạch ngọc để dưới đất, bùn đất sỏi đá đặt lên ngọc đâu?
Lý Quan Nhất, bất quá chỉ đang làm chuyện vứt bỏ ngọc mà thôi.
"Hừ, bất kể thế nào, lại đi săn con hươu này."
Cao Ưng Cử trầm mặc, nắm chặt cung tên trong tay, nói với người bên cạnh: "Tổ tiên các ngươi chắc cũng từng nói rồi phải không? Lần này, nhìn như chỉ là đi săn hươu, thực tế không đơn giản như vậy đâu."
Thẩm Ngọc Đình im lặng không nói, thở dài nói: "Chắc chắn là vậy rồi."
"Đây là thiên tử đi săn đó, con mồi của thiên tử, chính là thiên hạ."
"Lý Quan Nhất đã mang tiếng xấu, chúng ta lựa chọn hoặc là Trần quốc, hoặc là Ứng quốc."
Thế gia đại tộc và tôn thất sớm đã báo cho các tử đệ tầm quan trọng của cuộc săn lần này, lần này bọn hắn đối chọi gay gắt, có rất nhiều người dự định sẽ giúp Trần Đỉnh Nghiệp nước Trần săn được hươu, có rất nhiều người dự định giúp Khương Vạn Tượng nước Ứng thành công.
Cái gọi là săn được hươu, chẳng qua là để ám chỉ việc nắm thiên hạ, bọn hắn nhân cơ hội này, ngấm ngầm thể hiện ý muốn đầu nhập, dù là không thể săn được con thần hươu thật, ít nhất cũng có thể biểu thị sự trung thành.
Còn Lý Quan Nhất… À, tôn thất là kẻ thù dai nhất.
Bá đạo bễ nghễ?
Tôn thất không diệt thì sau này còn nhiều thủ đoạn lắm!
Chỉ cần ngươi không thể giếτ sạch tôn thất, vậy chắc chắn sẽ bị báo thù, dù hiện tại danh tiếng ngươi vang dội, thế gia tôn thất không dám động tới ngươi, nhưng ngươi luôn có một ngày hổ rơi đồng bằng, thân bại danh liệt, lúc đó, tôn thất sẽ nhảy ra ngoài.
Tạm chờ đi!
Thời cơ chưa tới đâu.
Một cuộc săn tốt lành.
Rất nhiều võ giả, giáp sĩ, mỗi người thể hiện uy phong bá đạo, tinh kỳ tung bay, tiếng trống trận, tiếng vó ngựa không dứt bên tai, ầm ầm vây quanh con hươu, nhưng lại không dám hạ sát thủ, bụi mù bay mù mịt, mà lại tiếng sấm lớn, mưa bụi nhỏ.
Bọn hắn chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để dồn con hươu đến chỗ Trần Đỉnh Nghiệp và Khương Vạn Tượng.
Có thần tử hô to: "Bệ hạ, cơ hội đến rồi!"
Khương Vạn Tượng cười lớn, hắn mở cung, tóc trắng buộc bằng ngọc quan, mặc áo võ màu mực có hoa văn mãnh hổ, ngồi trên lưng ngựa, giương cung bắn liên tiếp, xạ nghệ uy phong, thiên hạ đệ nhất thần xạ, thứ ba Thần tướng Cao Tương là bạn thời niên thiếu của hắn.
Năm đó Khương Vạn Tượng đến Trung Châu, đúng lúc dịp cưới hỏi, chính là chàng trai trẻ Cao Tương cầm cung tên, đứng trên lầu cao che chắn cho hắn, mặc dù sau này hai người lại trở mặt thành thù, nhưng tài bắn cung của hắn cũng là do Cao Tương chỉ điểm.
Lúc này thi triển ra, vẫn kinh diễm, khiến các tướng sĩ hô lớn khen hay.
Đã thấy mũi tên rơi loạn xạ như mưa, hai mươi mũi tên, từ trên cao rơi xuống, vững vàng cắm xuống xung quanh con thần hươu, liền đem con hươu đó vây lại, con hươu vốn là linh vật, cảm nhận được cỗ sát khí của binh gia cùng khí phách của quân vương, bị kinh hãi không dám động.
Chỉ vừa mới vọt lên không trung, ngay khi nó đứng dậy trong chớp mắt, Khương Vạn Tượng kéo căng chiến cung, chỉ một mũi tên bắn ra ngoài, mũi tên xoáy tròn, mang theo một luồng sáng định xuyên thủng con thần hươu.
Nhưng lại là một tiếng vang giòn.
Một mũi tên khác trực tiếp bắn trúng vào mũi tên của Khương Vạn Tượng.
Hai mũi tên trực tiếp đối đầu, sau đó cùng nhau rơi xuống, lại để con hươu trốn thoát, vẻ mặt hào hứng của Khương Vạn Tượng hơi thu lại, hắn nhìn về phía người vừa bắn mũi tên kia là Trần Đỉnh Nghiệp, bất mãn nói:
"Trần quốc chủ, thuật bắn cung của ngươi, ngược lại cũng có chút ý tứ."
"Có điều tính tình ngươi không chính cống."
"Chính ngươi không bắn, sao lại đến cản ta?"
Trần Đỉnh Nghiệp thản nhiên nói: "Con hươu này, quần hùng thiên hạ đều muốn xua đuổi."
"Ứng quốc chủ nói như vậy."
"Giống như đã coi con hươu này là vật trong túi của mình."
Ứng quốc chủ, Trần quốc chủ ba chữ này vừa thốt ra, khiến người xung quanh giật mình không ít, trong chốc lát liền không còn tiếng trò chuyện xì xào, chỉ còn lại tiếng hít thở, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng đạp trên mặt đất.
Phong hào của Khương Vạn Tượng và Trần Đỉnh Nghiệp ở Trung Châu chính thống, cũng chỉ là một vị vương khác họ.
Nhưng không ai dám trực tiếp nói như vậy.
Trừ bỏ chính bọn hắn.
Khương Vạn Tượng nói: "Tốt, hay!"
Trần Đỉnh Nghiệp nói: "Cũng thử xem tài nghệ của ngươi."
Hai người đối xạ hơn hai mươi mũi tên, mỗi một mũi tên đều va chạm, bẻ gãy, nổ tung từng tầng từng tầng hoa lửa, rồi lại có một mũi tên xoay tròn bắn ra, Lý Quan Nhất đã thúc ngựa chiến, đuổi theo con thần hươu kia.
Khương Vạn Tượng và Trần Đỉnh Nghiệp trong tay vừa căng chiến cung, ngay lập tức bỏ đối phương, cuối cùng mũi tên này liền hướng thẳng đến Lý Quan Nhất mà bắn tới.
Lý Quan Nhất lưng đối diện hai mũi tên này, nhưng như có mắt, lăng không nhảy lên.
Thân thể vừa xoay, tay phải nắm chặt chiến cung, tay trái vươn ra, nhẹ nhàng, tay trái hiện ánh sáng lưu ly bạch ngọc nhàn nhạt, chỉ khẽ chạm liền nắm được hai mũi tên đó trong tay.
Sau đó vững vàng đáp xuống lưng ngựa.
Tần Võ Hầu ngồi chồm hổm trên lưng ngựa, đem hai mũi tên đó gài lên cung.
Kéo cung, buông dây.
Chỉ một cái, hai mũi tên xoay tròn hướng phía Khương Vạn Tượng, Trần Đỉnh Nghiệp mà đến!
Điều này so với mũi tên giao phong vừa nãy, còn làm cho xung quanh càng thêm tĩnh mịch!
Trần Đỉnh Nghiệp trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, chém hai mũi tên ra.
Khương Vạn Tượng trong tay một cây trường thương, chỉ vung nhẹ, liền đã đẩy được mũi tên kia ra, Khương Vạn Tượng đưa tay vỗ trán, cười lớn: "Suýt nữa quên mất, nơi này còn có một người trẻ tuổi hơn chúng ta, cũng muốn truy đuổi con hươu này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận