Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 94:: Hệ thống này khẳng định có không ít vấn đề (length: 7695)

Ăn xong điểm tâm, Tần Y Dao liền mang theo kiếm, vô cùng lo lắng đi ra cửa.
Lưu lại Cố Hoành một mình ở y quán thu dọn. Thu dọn xong, hắn ngồi trước cửa, nhìn cái sân trống huơ trống hoác, trên đầu cứ như sắp nhỏ nước mắt ra.
Phải rồi, hôm nay thế nhưng có tu sĩ đại năng đánh nhau, cả Vân Linh thành này, bất kể tu sĩ hay phàm nhân, dường như đều định chạy đi xem trò hay. Mấy hôm trước mỗi ngày cũng phải mười người tới khám bệnh, hôm nay đoán chừng một mống cũng chẳng có.
Vừa rồi, lúc Cố Hoành mở cửa, còn nghe bà chủ tiệm may nói, ông chồng chết nhát của bà ấy, sáng sớm đã thu dọn đồ đạc, hướng Kinh Khô cốc đi.
Không phải phàm nhân nào cũng như hắn, đối với chuyện của tu sĩ không chút hứng thú.
"Haiz, nhân sinh tịch mịch như tuyết a..."
Cố Hoành thở dài yếu ớt, rồi đứng dậy. Trên nóc tủ thuốc, con mèo nhỏ màu bạc vẫn nằm lim dim, thỉnh thoảng liếm liếm móng vuốt, vẫy vẫy đuôi.
"Xem ra chỉ còn lại ngươi với ta, nhóc con."
Nghe hắn nói, mèo con nhảy xuống, rơi vào lòng hắn, mặc cho Cố Hoành vuốt ve.
"Meo..."
Tô Cẩn Tịch ngáp một cái.
Yêu tộc rất thích ngủ.
Khác với nhân loại, phương thức tu luyện của yêu tộc có phần kỳ lạ, trong đó quan trọng nhất là "Ngủ say". Tô Cẩn Tịch từng đột phá khi độ kiếp, ngủ ròng rã bảy mươi năm mới tỉnh lại.
Hiện tại nàng trừ ăn đan dược của Cố Hoành, tích lũy dược lực, chuẩn bị cho yêu thân tiến hóa lần nữa, thì cơ bản là ngủ suốt ngày.
Ngay cả đêm qua Kiêu Lăng đột phá Độ Kiếp kỳ, thiên địa dị tượng, cũng không thể đánh thức nàng.
Hơn nữa, hai tên phế vật mới vào Độ Kiếp kỳ, hẹn đánh nhau còn làm long trọng như vậy, thật không cần thiết.
"Haiz, vừa để nàng đi ta lại hơi hối hận, ngươi nói con bé đó nếu trên đường sơ ý một chút, đánh nhau với người khác thì sao?"
Cố Hoành vuốt ve đầu con mèo trong lòng, nói nhỏ.
Tô Cẩn Tịch lười trả lời.
Con bé thần bí kia Trúc Cơ nhị trọng đã có thể bạo chặt Kết Đan thập trọng, bây giờ nàng Kết Đan nhất trọng, đoán chừng bạo chặt Nguyên Anh thập trọng không thành vấn đề.
Hơn nữa còn có Thiên phẩm binh khí trong tay.
Ý nàng là, không cần lo lắng.
"Ừm, biết vậy nên nhờ hội trưởng Phượng phái hai tên hộ vệ cho nàng..."
Cố Hoành lẩm bẩm.
Vẫn là không yên tâm.
"Ta nói với ngươi làm gì... Haiz, mà thôi, hôm nay chắc không có ai đến khám bệnh, ta cũng rảnh, đi dạo một chút vậy."
Cố Hoành đặt mèo con lên quầy, sửa sang lại quần áo, khóa cửa y quán rồi rời đi.
"... thôi, ta đi xem một chút vậy."
Tô Cẩn Tịch nghe Cố Hoành lải nhải, có chút bất đắc dĩ.
Dù sao lúc rảnh rỗi, không bằng đi xem thử.
Đã con bé đó là đệ tử của chủ nhân nhà mình, thì nàng là sủng vật, cũng nên có trách nhiệm bảo vệ, mặc dù Tô Cẩn Tịch cảm thấy tu sĩ có thể trực tiếp miểu sát nàng, toàn bộ Khô Vân châu này, e là chỉ có hai người...
Mà hai người đó còn đang chuẩn bị đánh nhau sống chết.
Nghĩ vậy, trên người Tô Cẩn Tịch hiện ra yêu khí hùng hậu, ngưng tụ thành hình người.
Lúc này, cây đèn cổ ở nơi hẻo lánh cũng sáng lên.
Tô Cẩn Tịch chú ý tới, nhìn sang.
"Tô trưởng lão, định ra ngoài à?"
Linh hồn quang đoàn của Kiếm Huyền bay ra từ trong đèn cổ, thấy Tô Cẩn Tịch ngưng tụ hóa thân, liền hỏi.
"Ừ."
Tô Cẩn Tịch gật đầu nhẹ, "Con bé đó muốn đi xem tu sĩ Độ Kiếp kỳ giao thủ, chủ nhân sợ nó gặp rắc rối, nên ta phân một cỗ hóa thân ra ngoài, đề phòng bất trắc."
"Mà, ta thấy Kiếm Huyền trưởng lão thế này... Linh hồn uẩn dưỡng rất tốt."
Kiếm Huyền cười nhẹ, "May nhờ có cây đèn của Cố tiền bối, hồn thể của ta đoán chừng không quá một năm, là có thể khôi phục lại Đại Thừa kỳ!"
Được bao nuôi tàn hồn, việc Kiếm Huyền cần làm rất ít, đó là ở trong không gian của đèn cổ, từ từ chữa trị hồn phách, sau đó có thể cân nhắc tái tạo nhục thân, mặc dù tái tạo nhục thân mới là chuyện khá phiền phức.
"Đã Tô trưởng lão định ra ngoài, vậy cứ mang ta theo đi."
Linh hồn quang đoàn nhúc nhích, phân ra một đạo hồn thể nhỏ như nòng nọc màu trắng, bám vào hóa thân của Tô Cẩn Tịch.
Kiếm Huyền cũng muốn xem kỹ một chút, thế giới bên ngoài rốt cuộc ra sao rồi.
"Cũng được, hai chúng ta, ngược lại có không ít chuyện để nói."
Tô Cẩn Tịch vui vẻ đồng ý.
Đạo hóa thân uyển chuyển xinh đẹp này, hóa thành một làn khói tím tiêu tán, còn y quán cửa đóng then cài, mèo con bò lên tủ thuốc tiếp tục ngủ, đèn cổ ở nơi hẻo lánh cũng tối lại.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh.
...
Cố Hoành đóng cửa tiệm, rồi tìm một quán cơm, gọi tiểu nhị lấy hai bình rượu ngon cùng ít thịt muối, rồi một mình ngồi uống trong quán.
Hắn vừa ăn vài miếng, ánh mắt liền liếc về phía con đường sát vách, loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng la hét.
Nhìn theo hướng đó, lại thấy không ít phàm nhân, đang cầm ngân lượng, xếp hàng, sau khi đưa tiền cho người đứng bên đường, thì leo lên một chiếc xe ngựa...
Cũng không nên gọi là xe ngựa.
Bởi vì kéo xe không phải ngựa, mà là loại yêu thú tên là "Gió táp thú". Loại yêu thú này giống ngựa, nhưng trên đầu có sừng lớn, mọc sáu vó, chạy nhanh như bay.
Hơn nữa đây cũng là loại yêu thú hiếm có tính tình cực kỳ ôn hòa.
Ngựa gấp còn đá người, Gió táp thú thì không.
"Kia là chuyện gì vậy?"
Trong quán cơm hầu như không có khách, tiểu nhị cũng rảnh rỗi, ngồi bên cửa sổ. Cố Hoành không biết bên ngoài làm gì, bèn hỏi tiểu nhị.
"À, đó là Diêm Gia ở thành đông làm, nói là đưa đón phàm nhân muốn đi xem náo nhiệt đến Kinh Khô cốc, còn bao luôn tiền xe, kia kìa, tên đó là gia đinh của Diêm Gia, đang thu tiền đó."
Tiểu nhị chỉ vào gia đinh của Diêm Gia ở xa xa.
"Ồ?"
Cố Hoành như có điều suy nghĩ.
Nhà họ Diêm này cũng khôn ngoan, biết thừa dịp này kiếm chút tiền của phàm nhân.
"Thật không biết nhiều người như vậy, sao lại muốn đi xem mấy lão gia tu sĩ đánh nhau, xem nhiều như thế, có biến thành tu sĩ được đâu."
Tiểu nhị bĩu môi than thở.
"Ai mà chẳng có chút mơ mộng, dù sao có thể lên trời xuống đất như tu sĩ, cũng là điều rất nhiều người mong muốn."
Cố Hoành cười ha hả, uống cạn chén rượu.
Thực ra, lát nữa hắn cũng muốn đi xem.
Nhờ hệ thống, hắn bây giờ đã đạt đến giới hạn của một phàm nhân.
So với người khác, hắn là người có tư cách nhất, cũng có khả năng nhất bước vào con đường tu luyện, nhưng hệ thống lại không giúp được hắn.
Haiz, bản thân không thể tu luyện, cứ tưởng lâu vậy rồi, tâm tính cũng đủ trầm ổn, nhưng kỳ thật Cố Hoành vẫn có chút ảo tưởng về tu sĩ.
Cố Hoành chắc chắn, hệ thống nhất định có thể cho hắn tu luyện!
Bởi vì những bảo vật mà hệ thống tặng... khiến hắn cảm nhận được, khoái cảm khi trở thành tu sĩ.
Ví dụ như đôi "Thần hành giày" kia.
Một ngày đi bộ nghìn dặm.
Hệ thống có thể móc ra một đôi giày rõ ràng không phải phàm vật như vậy, đã nói lên rất nhiều vấn đề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận