Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 706:: Người cũng sẽ xù lông (length: 7326)

Vân Thường tự biết thiếu nợ quá lớn.
Không trả xong trước đó, muốn gặp được sư tôn của Tần Y Dao hoàn toàn chắc chắn là không dễ, nàng cũng không tiện mở miệng.
Nhưng chỉ cần có thể gặp mặt.
Vân Thường mặc dù cũng không chắc chắn mình có thể được cơ duyên gì, nhưng cũng nên đến trước gặp vị cao thủ thần bí này.
"Ngươi về Tiểu Huyền Thiên giới trước đi, mặc dù không biết sư tôn ta tính toán gì, nhưng nếu như hắn cần đến ngươi, ngươi tốt nhất đến ngay khi được gọi." Tần Y Dao chỉ để lại câu nói này, thân ảnh nhất thời hóa thành một đạo hồng quang, xuyên qua hư không rời đi.
Vân Thường ngây người tại chỗ, thật lâu không thể bình tĩnh.
Nàng không nghĩ tới, chỉ vài ngày ngắn ngủi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà lại chuyện nào cũng kỳ lạ.
Chỉ có thể nói, đúng là có loại cao thủ kỳ quặc này, làm gì cũng vượt ra khỏi lẽ thường của người tu luyện.
"Haiz, xem ra chỉ có thể quay về chờ."
Vân Thường biết hiện tại không còn cách nào khác, đã mình đối với vị cao thủ thần bí kia mà nói, có thể còn hữu dụng, dù chỉ là có thể, nàng cũng phải nắm lấy cơ hội này.
Ai mà chẳng muốn mạnh lên?
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tần Y Dao trở lại Thiên Phong bảo ở biên giới hoàng triều Trung Châu, lập tức gửi mật tín, triệu tập nhóm người tu luyện của Cố Hoành đến gặp mặt.
Nói là nhóm Cố Hoành, kỳ thực cũng chính là những người từ lúc ở Vân Linh thành, đã quen biết sư tôn của nàng, đồng thời còn từng đến y quán nhà họ Cố, cũng không có nhiều người.
Cho nên bốn quả thất thải tuyệt đối đủ.
Bên trong Thiên Phong bảo.
Tần Y Dao ngồi chờ, người đầu tiên đến, là tân nhiệm Vạn Yêu Hoàng Tô Cẩn Tịch, cũng chính là mèo con trong lòng sư tôn.
Nàng cũng đã lâu không gặp Tô Cẩn Tịch.
Hai người và mèo bên cạnh sư tôn khiến hắn vui vẻ bận rộn, đều có việc riêng phải làm.
"Đã lâu không gặp."
Tần Y Dao nhìn Tô Cẩn Tịch ở hình dạng người, mặc một thân váy bào màu đen, đường cong uyển chuyển, vẻ đẹp của nàng được phô bày một cách tinh tế, Tần Y Dao phải cố nén mới không cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Con mèo này ăn gì mà chân dài eo thon, ngực nở mông cong thế kia, thật phiền phức!
"Ngươi... Hiện tại tu vi gì rồi?"
Tô Cẩn Tịch nhìn thấy Tần Y Dao, tự nhiên lại bị thực lực của nàng làm kinh ngạc.
"Tiên Vương thập trọng."
"Cố Hoành ca ca rất coi trọng ngươi." Tô Cẩn Tịch cười nói.
"Đúng vậy, cũng phải xem ta là ai chứ, đồ đệ của sư tôn nha."
Tần Y Dao ngạo nghễ ngẩng đầu.
Tô Cẩn Tịch mỉm cười gật đầu, rồi hỏi: "Đúng rồi, hắn... Sao rồi?"
"Ngươi nên tự mình về xem, hắn chưa quên ngươi đâu, cứ mấy hôm lại nhắc đến tên ngươi, hơi phiền."
Nếu nói về thời gian ở chung với Cố Hoành, có điểm nào khiến tiểu nha đầu không hài lòng lắm, đó chính là vị sư tôn tốt bụng luôn đột nhiên thở dài vô cớ, rồi nói Miêu Miêu không có ở đây, thiếu mất cục bông để vuốt ve, sau đó lại tiếp tục thở dài...
Tần Y Dao không nổi giận đã là tốt lắm rồi.
Hắn chắc chắn muốn vuốt ve mèo, nhưng cũng chắc chắn muốn nhìn Tô Cẩn Tịch ở hình dạng người, nhìn đôi chân dài và bộ ngực đồ sộ kia!
Có mình bên cạnh mà hắn còn muốn thứ khác, Tần Y Dao dĩ nhiên sẽ không vui, dù sao nàng cũng xinh đẹp, khó chịu thật!
Chỉ tiếc là, muốn trưởng thành hơn, thì phải chờ thêm vài năm nữa.
"Thật sao, ta cũng rất muốn nán lại Hoang thành, rất thoải mái, chẳng bằng nói thời gian ở bên hắn đều như vậy..."
Nghe Tần Y Dao nhắc đến, Tô Cẩn Tịch cũng rất mong chờ được gặp lại Cố Hoành, dù sao dạo này nàng vẫn luôn bận rộn tu luyện, còn có rất nhiều việc của Vạn Yêu Hoàng cần xử lý, đối với yêu tộc mà nói, thời gian rời đi này không tính là lâu, nhưng Tô Cẩn Tịch vẫn rất muốn gặp hắn.
Còn về sự khó chịu và ghen tị lộ rõ trong giọng điệu của Tần Y Dao, Tô Cẩn Tịch chẳng thèm để ý.
Không cần phải tranh giành với nàng ta, bởi vì tiểu nha đầu này hiện tại tuyệt đối không có lợi thế, hì hì.
"Mà đây là cái gì?"
Ánh mắt Tô Cẩn Tịch dừng lại ở quả thất thải.
Tần Y Dao bày sẵn trên bàn, lúc bước vào, Tô Cẩn Tịch đã chú ý, quả này nhìn bình thường, nhưng bên trong tuyệt đối có càn khôn!
"Cái này à, sư tôn trồng trong sân, ăn một quả đủ để ngươi đột phá lên Tiên Vương."
Tần Y Dao nhún vai.
"Chuyện này là do ngươi, sư tôn đem hết quả cho ta, để ta toàn quyền xử lý, ngươi đương nhiên xứng đáng ăn một quả."
Tô Cẩn Tịch chỉ hơi kinh ngạc thôi, nói đúng ra, nàng mới là người ở bên cạnh Cố Hoành lâu nhất, ngay cả Tần Y Dao cũng chậm một tháng mới được Cố Hoành nhặt về.
Cho nên Cố Hoành làm được rất nhiều điều kỳ diệu, Tô Cẩn Tịch cũng sẽ không ngạc nhiên.
"Ta thật không biết lúc trước sư tôn cho ngươi ăn cái gì, chỉ trong hai ba tháng đã giúp ngươi bước vào cảnh giới Chân Tiên."
Tần Y Dao đánh giá Tô Cẩn Tịch.
"Hắn cho ta bảo vật huyết mạch của tiên tổ, kích phát huyết mạch thiên yêu của ta, nhưng dường như cũng không bằng quả này."
Tô Cẩn Tịch không đợi chờ, cầm lấy quả thất thải, rồi trực tiếp cắn một miếng.
"Hơi ngọt quá."
Câu nói đầu tiên của nàng khiến Tần Y Dao thấy có chút giống với phản ứng của Cố Hoành.
Ngọt hay không có quan trọng không, quan trọng chẳng phải là quả này có thể khiến tu vi tăng vọt mấy cấp sao?
Chỉ có thể nói.
Nàng ở bên Cố Hoành quá lâu, lâu đến mức có phần giống hắn.
Tần Y Dao lặng lẽ nhìn cỗ lực lượng trong cơ thể Tô Cẩn Tịch chậm rãi biến hóa, nhanh chóng bành trướng, đẩy tu vi của nàng lên cao, đến khi giống hệt như nàng, Tiên Vương thập trọng, mới chậm rãi lắng xuống.
"Ừm, ngon."
Tô Cẩn Tịch thè lưỡi, liếm môi.
"Sau này đừng làm động tác này trước mặt sư tôn ta."
Tần Y Dao lạnh lùng nhìn nàng.
"Hửm?"
"Là động tác này sao?"
Tô Cẩn Tịch nở nụ cười xinh đẹp, lặp lại động tác liếm môi vừa rồi, nhưng Tần Y Dao không trả lời, nàng biết con mèo này chắc chắn đã nắm được điều gì đó, rồi định dùng nó để trêu chọc nàng.
Nàng sẽ không mắc bẫy đâu.
"Ta thè lưỡi liếm đồ trước mặt hắn nhiều lắm, khi ngươi không có mặt ta vẫn làm thế đấy."
"Con bé này ghen tị kìa, đúng là nhỏ nhen."
Tô Cẩn Tịch nói khẽ.
Tần Y Dao không nói gì, nhưng trông như sắp xù lông.
"Nhận lời nhắc nhở của ngươi, giờ ta nên về gặp hắn, biết đâu hắn rất nhớ ta, ôm ta vào lòng rồi giở trò đấy."
Tô Cẩn Tịch nói xong, lập tức hóa thành một bóng xám, biến mất.
"Đáng lẽ không nên gọi nàng ta đến!"
Miêu Miêu vừa đi.
Tần Y Dao tại chỗ xù lông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận