Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 539:: Nguy cơ tứ phía? (length: 8497)

Cố Hoành quyết định trước tiên ở cái Thánh Long động phủ này dạo một vòng.
Hắn không sợ bị kẹt lại đây.
Bởi vì bản thân có chức năng "Truyền tống" của hệ thống, hắn chỉ cần nghĩ là có thể tùy thời trở lại Hoang thành, nơi này theo lý thuyết là không nhốt được hắn, bởi vậy Cố Hoành càng muốn biết nơi này rốt cuộc có gì.
Nhưng để phòng hờ bất trắc.
Cố Hoành vẫn là thử "Truyền tống" xem có bị ảnh hưởng hay không.
Tốn một ngàn điểm tích lũy, hắn lập tức trở về tiểu viện ở Hoang thành, rồi lại dùng một ngàn điểm, hắn quay lại Thánh Long động phủ.
"Ha ha, ta đã biết, nơi này nhốt không được ta!"
Cố Hoành cười lớn.
Nếu đã vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thành ra cái gọi là khảo nghiệm đối với Cố Hoành không còn chút thú vị nào.
Hắn trước tiên đi ra khỏi khu rừng rậm này, lập tức nhìn thấy, ở phía xa có một ngọn núi cô lập kỳ dị, đâm thẳng lên trời, không hiểu sao, hắn cảm thấy chỗ đó chắc chắn đáng để đi một lần, biết đâu có thể tìm được chút thông tin liên quan đến "Thánh Long động phủ".
Mục đích duy nhất khiến Cố Hoành dừng lại nơi đây, là muốn biết nơi này có liên quan gì tới tiểu Bạch hay không, chỉ vậy thôi.
Dù cuối cùng có thu hoạch hay không, cũng chẳng sao cả.
Hắn có thể đến đi tùy ý.
"Dù sao đã đến rồi, ta cứ tìm đường xem sao!"
"Đến ngọn núi kia xem thử."
Cố Hoành lập tức lên đường, nhưng nhìn núi chạy chết ngựa quả là không sai, ngọn núi kia trông gần mà đi một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy gần hơn bao nhiêu.
Ngược lại bản thân hắn không hiểu sao lại đi vào một vùng đồi núi rải rác trong sa mạc mênh mông, lại còn đúng lúc gặp bão cát!
Hạt cát tạt vào mặt làm hắn có chút đau rát.
Cố Hoành nhìn lại, lúc này mới phát hiện, hắn đột ngột đi qua hai loại địa hình hoàn toàn khác biệt, con đường lúc đến vốn dĩ xanh mướt, cảnh sắc rất đẹp, nhưng khi hắn bước qua ranh giới vô hình nào đó, tất cả liền thay đổi!
Cái Thánh Long động phủ này, quả thật có gì đó kỳ quái.
Hắn nghĩ có lẽ nơi này có vấn đề không gian rối loạn, kiếp trước hắn xem không ít phim, nghe qua nhiều thiết lập như vậy.
Nhưng Cố Hoành không định quay lại, cứ tiếp tục đến ngọn núi kia xem sao, nhưng vừa vào sa mạc, sắc mặt Cố Hoành liền biến đổi.
Nơi này nồng nặc mùi máu tanh!
Hắn khẽ che miệng mũi, tiếp tục đi, quả nhiên đi chưa được mấy bước, xuyên qua tầm nhìn hạn chế của bão cát, hắn nhìn thấy trên cát có thi thể.
"Tê!"
Cố Hoành hít một ngụm khí lạnh!
Vì hắn nhận ra cái xác này!
Lúc đến, trên bảo thuyền, chính gã này hô to "Đến so tài với gia gia này xem nào" với bốn năm người tu luyện khác.
Không biết tên là gì, Cố Hoành chỉ biết gã này tự xưng là cao thủ Nguyên Anh trẻ tuổi tài cao, nhưng gã có bao nhiêu bản lĩnh thì hắn không biết.
Lúc này gã đang trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt, thi thể không còn nguyên vẹn.
Lúc sống tướng mạo đã không đẹp, lúc chết lại càng thê thảm.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Cố Hoành đi sâu vào, rồi nhìn thấy thêm nhiều thi thể, ước chừng phải đến gần trăm người, hắn như đứng giữa một chiến trường tĩnh lặng sau cuộc thảm sát!
Cố Hoành nhíu mày.
Hắn kiểm tra một lượt, phát hiện những người này đều chết trong tình trạng gần giống nhau, đều giãy giụa kịch liệt và chiến đấu trước khi chết, mà lại gần như đều bị giết ngay lập tức, vài người hắn thấy quen mắt, vài người hoàn toàn xa lạ, còn có những người mất đầu không thể nhận dạng...
Nơi này có quái vật!
Sắc mặt Cố Hoành nghiêm trọng, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hắn bỗng xoay người lại.
"Ầm ầm ——" một tiếng như sấm sét từ dưới đất vọng lên, cát vàng cuồn cuộn, Cố Hoành thấy một con bọ cạp cực lớn chui lên từ cát!
Con bọ cạp to cỡ con hổ, nhưng bọ cạp lớn như vậy rõ ràng bất thường, chỉ riêng hai cái càng cũng đủ làm bất kỳ ai sợ hãi.
Chưa kể cái miệng rộng ngoác của nó, còn lộ ra những chiếc răng độc sắc nhọn cùng hai hàm răng cưa.
Trong nháy mắt, Cố Hoành thấy tóc gáy dựng đứng!
Nhất là khi nó còn cuốn theo một cơn lốc cát bụi lao tới!
Nhưng hắn không lùi bước.
Nhiều tu luyện giả như vậy, kể cả lý do hắn được đưa đến đây, chẳng phải là để "Khảo nghiệm" sao? Khảo nghiệm thì chắc chắn phải gặp quái vật, gặp quái vật thì lựa chọn đầu tiên đâu phải bỏ chạy.
Trừ khi đó là cự thú cao hai ba tầng lầu, ai cũng biết thứ đó có thể giẫm chết mình trong một bước chân.
Con bọ cạp này dù quá to lớn, nhưng Cố Hoành cảm thấy sự nguy hiểm của yêu thú này nằm ở nọc độc, chứ không phải ở hai cái càng.
Tuy nhiên... trên giáp xác con bọ cạp này sao lại mọc ra chi chít vảy nhỏ màu cát?
Đây là thứ quái quỷ gì?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, con bọ cạp khổng lồ đã vào tư thế, sáu đôi chân phụ nhanh nhẹn bắt đầu bới cát tiến lại gần hắn với tốc độ cực nhanh!
"Tới đi!"
Rút cung tên không kịp, nên Cố Hoành lấy từ trong ba lô hệ thống một thanh Nhạn Linh đao tự rèn, chuẩn bị đối phó con bọ cạp kinh khủng này.
Tuy có chút sợ hãi, nhưng hắn lại hưng phấn nhiều hơn.
Hắn muốn thử xem thực lực Nguyên Anh của mình có đủ sức đánh hay không!
Không đánh lại cũng đừng vội, hắn có nhiều thủ đoạn bảo mệnh.
Thế là, hắn vung một đao đơn giản, không hề có chiêu thức hay kỹ xảo gì, hắn chỉ đơn giản chém xuống con bọ cạp với toàn lực!
Sau đó con bọ cạp bị chém làm đôi.
". . . Hả?"
"Thế này là chết rồi?"
Cố Hoành trố mắt nhìn.
Hắn không dám chủ quan, dù sao nơi này chết nhiều người như vậy, nếu không cẩn thận, lỡ có bất trắc, hắn toi đời.
Chỉ một đao chém ngang đơn giản như vậy.
Con bọ cạp khổng lồ bị bổ đôi, như nắm đậu hũ bóp nát.
Hắn chậm rãi tiến đến, xác định con bọ cạp đã chết hẳn, lúc này mới bắt đầu quan sát kỹ vẻ ngoài của nó, xem xét kỹ mới thấy quả thực kỳ lạ, con bọ cạp này ngoài thân hình to lớn ra, còn có vảy mọc đầy người, nhưng bọ cạp đáng lẽ ra không mọc vảy.
Hơn nữa còn mọc trên lớp giáp xác bên ngoài.
Tuy có thắc mắc, nhưng Cố Hoành đến đây không phải để nghiên cứu yêu thú biến dị, lý do vì sao bọ cạp mọc vảy, chuyện này cứ để người khác lo.
"Thì ra chỉ có vậy, ta còn hơi coi trọng ngươi, nhưng mà thôi, ngươi dù sao cũng chỉ là bọ cạp."
Cố Hoành cắm Nhạn Linh đao xuống cát, xoay mạnh vài vòng coi như lau sạch vết máu trên đao, rồi tiếp tục đi.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, làm Cố Hoành giật mình.
"Ta dựa vào. . ."
Cố Hoành vội vàng nhấc đao, sợ có yêu thú sa mạc nào đó chui lên, nhưng đợi vài phút, mặt đất dần ngừng rung, hắn ngơ ngác gãi đầu, rồi tiếp tục đi.
. . .
Sâu dưới sa mạc.
Long Hạt Thú Hoàng nhìn cung điện ngầm khổng lồ của mình bị vài đạo đao khí xé toạc làm rung chuyển trời đất, bốn phía sụp đổ, tức giận đến mức tám cái chân đốt, hai cái càng và cái đuôi lớn quật loạn xạ.
"Không! Cung điện của ta!"
Ô ô ô ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận