Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Chương 861: Cưỡi tại trên thân

**Chương 861: Cưỡi trên thân**
Xích Viêm Ma Tiên trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, hắn biết rõ tình cảnh của mình lúc này.
Lấy một địch hai, đối mặt hai vị Nguyên Cảnh cường giả, cho dù là hắn cũng không dám có chút chủ quan, nhưng mà trong lòng hắn, khát vọng đối với lực lượng và ý nghĩ muốn tính sổ nợ, tất nhiên sẽ không để hắn dừng lại.
Hôm nay, hoặc là hắn san bằng Tuyệt Thiên Các, cướp đoạt thế giới mảnh vỡ, thành tựu vô thượng đại đạo; hoặc là, táng thân ở đây, trở thành hòn đá lót đường của Tuyệt Thiên Các.
"Các ngươi cho rằng, chỉ dựa vào nhân số là có thể áp chế được ta?"
Xích Viêm Ma Tiên cười lạnh một tiếng, sau lưng bùng lên ngọn lửa xích hồng ngập trời, trong hỏa diễm ẩn ẩn có cổ lão đường vân lưu chuyển, phảng phất ẩn chứa thiên địa chí lý!
"Vậy hôm nay, hãy tới thử một lần, xem ai có thể áp chế được ai!"
Chiến sự vừa mở, chính là kinh thiên động địa!
Ba đạo thân ảnh trực tiếp giao chiến đến vạn dặm trên bầu trời, cơ hồ là thoáng chốc, liền lao ra khỏi Huyền Thiên Giới, tại vô tận hư không, ba người liên tục giao phong, vô số loạn lưu phong bạo kinh khủng đều bị uy thế của bọn hắn chấn khai!
Giao thủ như vậy, đủ để chấn vỡ không gian!
"Thiên nộ, chính là lực lượng mà đám phàm phu tục tử các ngươi không cách nào kháng cự!"
"Mà bây giờ ta, liền có thể mượn dùng lực lượng như thế!"
Xích Viêm Ma Tiên cuồng tiếu một tiếng, vô song liệt diễm sau lưng trực tiếp quét sạch mảng lớn hư không, phảng phất muốn đem hắc ám trống không này nhóm lửa!
Tiểu Bạch cùng Lão Thụ cũng đều dốc toàn lực xuất thủ.
Nhưng sau trăm ngàn chiêu, Xích Viêm Ma Tiên lấy một địch hai, lại có thể ngang tài ngang sức, chính như hắn đã nói, "thiên uy" bây giờ cũng bị hắn nắm giữ một phần, mà lại trợ lực cực lớn!
"Thiên đạo quyền năng, quả thật rất cường đại."
Trong mắt Tiểu Bạch cũng không nhịn được lộ ra vẻ kiêng dè.
Hắn biết, thiên đạo ý chí là cố ý tránh né chủ nhân của mình, mặc kệ là vì không địch lại Cố Hoành, hay là sợ hãi Cố Hoành, nói tóm lại, lão thiên gia là sẽ không đối Cố Hoành, cùng người của Cố Hoành xuất thủ, dù là vi phạm bao nhiêu quy củ cũng sẽ không.
Nhưng Xích Viêm Ma Tiên này... lại khác.
Hắn không phải trời, lại thôn phệ dung hợp bộ phận lực lượng thuộc về thiên đạo, mà hắn cũng không kiêng kị Cố Hoành, cũng tuyệt đối sẽ sử dụng thiên đạo lực lượng!
Hoặc là nói.
Lực lượng này bây giờ đã trở thành của "Xích Viêm Ma Tiên", mà không phải của lão thiên gia.
"Khó đối phó."
Lão Thụ cảm thấy khó giải quyết.
"Vậy cũng phải đối phó, nếu như đối phó loại người này cũng phải làm phiền chủ nhân tự mình xuất thủ, không khỏi cũng quá lãng phí."
Tiểu Bạch ngược lại không chút để ý, mặc dù thiên đạo quyền năng quả thật vô cùng cường đại, nhưng cũng không có nghĩa là Xích Viêm Ma Tiên này liền có thể vô địch!
Vì chủ nhân, gia hỏa này nhất định phải xử lý!
...
Khi Cố Hoành mở mắt, trong hơi thở đã ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ, phảng phất là vừa tắm rửa xong, còn mang theo hơi nước ướt át, phảng phất như trăm hoa đua nở, hương vị mùa xuân còn vương lại.
Tiểu nha đầu trở về lúc nào?
Hơn nữa thoạt nhìn còn rất nhàn nhã tắm rửa một phen, là cố ý đến đùa giỡn mình sao?
"Nha đầu..."
Cố Hoành mở mắt.
"Sư tôn, nên rời giường."
Tần Y Dao mặc một thân sa mỏng tuyết trắng nhạt, phía trên điểm xuyết hoa văn trắng sữa, nhìn qua không có vẻ kinh diễm, dù sao Cố Hoành cảm thấy cách ăn mặc nhu nhược như vậy không thích hợp với nữ hài tử cường ngạnh như nàng, nhưng nàng cố tình mặc như vậy đến đánh thức hắn, rất khó nói không động tâm.
Chí ít thơm thơm mềm mềm, dễ ngửi, đẹp mắt, cũng dễ nắn bóp.
"Ngươi trở về từ khi nào?"
Cố Hoành nhìn tiểu nha đầu đang ngồi trên bụng hắn, cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Về nhà có chút lén lút, nếu như nói là muốn cho hắn kinh hỉ, vậy thì Cố Hoành thừa nhận, việc này xác thực rất kinh hỉ.
Chí ít hắn chưa có thử qua loại phương thức đánh thức này, nghe qua là không giả, nhưng tự mình thử một lần...
Cũng thực không tồi.
"Vừa trở về không lâu, thuận tiện tắm rửa một chút, ta cũng không hy vọng sư tôn ngửi ra mùi lạ nào."
Tần Y Dao ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo.
Rất hiển nhiên nàng biết, Cố Hoành rất hài lòng với mùi hương trên người nàng.
"Ừm..."
Cố Hoành nhìn Tần Y Dao, suy tư một hồi.
Sau đó.
Hắn vươn tay nắm lấy vòng eo của Tần Y Dao.
"Ngô!"
Tần Y Dao không ngờ tới Cố Hoành lại đột nhiên "đánh lén", bất ngờ không kịp đề phòng, nàng lập tức bị Cố Hoành nắm trúng yếu huyệt!
Cảm giác tê dại mềm nhũn kia trực tiếp từ vòng eo của nàng truyền khắp toàn thân, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng yêu kiều!
"Sư tôn, sao đột nhiên như vậy..."
Gương mặt Tần Y Dao cũng cấp tốc đỏ lên.
"Sao da mặt ngươi lại trở nên mỏng như vậy? Rõ ràng cưỡi trên người ta ngược lại rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng."
"Hành vi không biết trên dưới như thế, ta không dạy dỗ ngươi, coi như ta hẹp hòi."
Cố Hoành buông tay, tiện thể đẩy Tần Y Dao từ trên người mình xuống, sau đó đứng dậy, Tần Y Dao thì có chút u oán nhìn hắn.
Vẫn là kháng cự như vậy.
Bất quá, không sao.
Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ nguyện ý.
Tần Y Dao rất hiểu làm thế nào để từng chút một thăm dò "ranh giới cuối cùng", sau đó lại đẩy "ranh giới cuối cùng" ra sau.
Cố Hoành tuyệt đối không thể chịu được việc này.
Nàng không dám nói hiểu rất rõ sư tôn, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận