Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 50:: Lặng lẽ vào thành (length: 8135)

Vũ Kiệt khóc không ra nước mắt.
Hắn có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa của người khác so với hắn càng lớn, chọc vào loại người này tuyệt đối là chán sống.
Mà hắn cảm thấy mình sống được còn chưa đủ dài.
Vũ Vanh thở dài: "Ngươi tên khốn này, lần này may mắn có cô nương kia lưu tình, chỉ chém tay ngươi mà thôi. Nếu không, hôm nay ngươi coi như bị nàng chém, dù ta có ý muốn làm gì, cũng chỉ là bất lực thôi!"
Vũ Kiệt run rẩy, lần này triệt để sợ hãi, lòng còn kinh hoàng, hai chân run lẩy bẩy đến mức dù ngồi cũng không yên, cảm thấy máu huyết toàn thân lạnh toát.
Nhưng vì sao đột nhiên có một thiên tài vô duyên vô cớ xuất hiện?
Hơn nữa nhìn nàng đến từ hướng nào, nghĩ đến là ở tại Vân Linh thành, nhưng cái vùng này mấy chục dặm, thiếu niên thiếu nữ có chút thiên phú đều đã sớm bị Niệm Linh tông thu vào bồi dưỡng, mỗi hai năm trưởng lão trong môn phái đều xuống núi, chọn lựa đệ tử mới theo lệ thường, bọn họ cũng là nguyện ý gia nhập Niệm Linh tông mới phải.
Niệm Linh tông dù sao cũng là tông phái long đầu vùng này, nội tình thâm sâu, vốn liếng hùng hậu, có thể cho tài nguyên không ít.
"Vậy, hiện tại nên làm thế nào?"
Vũ Vanh cau mày nói: "Tổn thương ngươi, cô nương kia bối cảnh bất phàm, hơn nữa lại là ngươi đi đầu trêu chọc người ta, việc này chúng ta không có lý, xem ra ta phải tự mình đi một chuyến..."
Khi thực lực của đối phương chưa biết, nhưng rất có thể mạnh hơn chính mình, hắn liền hy vọng có thể nói phải trái.
Hắn cũng không hy vọng, vì cái tên phế vật bại gia này, mà vô tình trở mặt với một vị cường giả hoặc một thế lực lớn, việc này dù truyền đến tai tông chủ Niệm Linh tông, cũng là phiền toái lớn, hắn nhất định phải tự mình giải quyết, mà lại phải nhanh chóng.
Vũ Vanh giơ tay vẩy một cái, lấy một giọt máu trên vết thương của Vũ Kiệt, cẩn thận cảm ứng.
"Ừm, cô nương làm ngươi bị thương, ở tại phía nam Vân Linh thành."
Hắn tinh tế cảm thụ kiếm khí còn sót lại, dọc theo luồng khí này, truy xét đến chỗ Tần Y Dao.
"Nam Vân Linh thành?"
"Chỗ đó toàn là phàm nhân sao? Ngay cả một thế lực ra hồn cũng không có, đều là lũ sâu kiến."
Vũ Kiệt lẩm bẩm.
Nam Vân Linh thành thực ra được cho là nơi khá phức tạp, bởi vì ngoài thành không xa liền giáp với Vân Linh sâm lâm, nên có rất nhiều tán tu tập trung ở phía nam thành, thứ nhất là kiếm ăn thuận tiện, thứ hai là phía tây, phía bắc và phía đông thành đều là phạm vi thế lực của ba đại gia tộc, ở trong đó phải tuân theo quy củ, mà tu sĩ thích tuân thủ quy củ không nhiều.
Ba đại gia tộc này cũng không phải nhân vật lợi hại gì, nhất là so với Niệm Linh tông, mà thành chủ Vân Linh phủ cũng chẳng quản việc gì, chỉ cần hàng năm thu đủ cống phẩm nộp lên trên là được.
Nên phía nam thành rất loạn, lại nhiều phàm nhân, tán tu cũng không ít.
Nhìn đứa cháu trai đầu óc rỗng tuếch này, Vũ Vanh cười lạnh nói: "Hừ, ngươi biết cái gì!"
"Trên đời này, chưa bao giờ thiếu những cường giả ẩn cư trong chốn dân gian, năm đó ta còn đang lịch luyện, tu vi kẹt ở đỉnh phong Nguyên Anh kỳ khó mà nhúc nhích, may mắn đi ngang qua một thành nhỏ, gặp được một vị chưởng quỹ mở quán trà, ta vốn tưởng hắn là phàm nhân, nhưng hắn chỉ điểm vài lần, ta liền đột phá."
Vũ Vanh ánh mắt sâu thẳm nói.
Vũ Kiệt ngẩn người, chuyện này hắn chưa từng nghe qua.
"Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, nếu ngươi còn làm việc không kiêng nể như vậy, có một ngày, bị chém rụng tuyệt đối không chỉ là tay ngươi đâu!"
Lời cảnh cáo của ông nội khiến Vũ Kiệt lập tức ủ rũ như quả cà bị sương muối, hắn cụp mắt xuống, che giấu nỗi sợ hãi trong mắt.
Vũ Vanh không nghĩ trên đời này có nhiều cường giả ẩn thế lắm, mà Vân Linh thành lại vừa đúng có một vị, mà tên bại gia này lại đúng lúc gặp phải đệ tử của vị ấy... Nghĩ thế nào cũng kỳ lạ, nhưng việc này nếu không điều tra rõ ràng, Vũ Vanh thật sự ăn ngủ không yên.
Nếu cô nương kia thật sự có chỗ dựa hùng mạnh, khi nàng về kể lại việc này, đối phương không chừng sẽ đến tận cửa đòi một lời giải thích, kết quả tốt nhất là Vũ Kiệt mất mạng; kết quả xấu nhất là cả hắn và Vũ Kiệt đều mất mạng, vậy thì dòng dõi lão Vũ gia coi như tuyệt tự.
Hoặc là, việc này chỉ là ngẫu nhiên, cô nương kia xuất thân dã lộ, có lẽ chỉ có một sư tôn thực lực không mạnh lắm dạy bảo nàng, đối phương trước mặt Niệm Linh tông kỳ thực chỉ là con tép nhỏ mà thôi...
Rốt cuộc là thế nào?
Vũ Vanh cảm thấy, mình nhất định phải đi một chuyến.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chừ nữa, lập tức xuất phát.
Từ sơn môn Niệm Linh tông đến Vân Linh thành, với tu vi Hợp Thể kỳ của hắn, chỉ là chuyện trong chốc lát.
Vũ Vanh cẩn thận thu liễm khí tức, trước khi đi còn thay đổi y phục, bây giờ hắn trông giống như một lão địa chủ bình thường, hắn không muốn bại lộ tung tích, cũng không muốn quá gây chú ý, dù sao lần này mình đến, rốt cuộc là đến lấy lý lẽ, đánh giết một phen, hay là ăn nói nhỏ nhẹ xin lỗi thay cháu mình để được khoan thứ, vẫn chưa biết.
Nếu lỡ để lộ thân phận, bộ dạng Niệm Linh tông Tam trưởng lão khom lưng xin lỗi trước mặt người khác... Vũ Vanh cảm thấy mặt mũi này, dù sao cũng phải giữ lại chút thể diện.
Nhỡ lát nữa còn phải quỳ xuống, cũng đừng để người ta nhìn thấy.
Hắn theo kiếm khí còn sót lại, đến một con phố không mấy nhộn nhịp.
Mắt Vũ Vanh sáng lên, nơi kiếm khí chỉ đến, chính là căn nhà nhìn bình thường không có gì nổi bật ở cuối con phố, trên cửa chính treo một tấm bảng hiệu, khắc chữ "Cố thị y quán".
"Ừm? Chữ này sao lại có cảm giác..."
Hắn lẩm bẩm một mình, trong lòng dấy lên một xúc động, phảng phất bốn chữ lớn trên bảng hiệu có một luồng sức mạnh ẩn giấu đang lưu chuyển.
Nhưng chung quy là không nhìn ra gì.
Vũ Vanh tiến lại gần, quan sát, y quán này không lớn không nhỏ, bên trong có một người trẻ tuổi đang khám bệnh.
Tuổi hắn ước chừng chỉ hai mươi, dung mạo thanh tú, mặc áo xanh. Vừa cẩn thận hỏi han bệnh tình, vừa lấy ngân châm, châm vào huyệt vị của người bệnh, lại vỗ vào ngực mấy cái.
Cuối cùng, Vũ Vanh nhìn hắn gói thuốc đầy đủ, đưa cho người bệnh.
Người kia cảm ơn người trẻ tuổi, ra khỏi y quán, đi ngang qua Vũ Vanh như không thấy.
Vũ Vanh ẩn giấu khí tức toàn thân, phàm nhân hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Vũ Vanh, giống như biến mất, dù là tu sĩ tu vi yếu ớt, cũng khó mà phát hiện ra hắn.
Vũ Vanh không quan tâm người bệnh kia, mà là người trẻ tuổi... Hắn nhìn, chính là chủ nhân y quán này.
Thần niệm đảo qua, quan sát người trẻ tuổi kia, nhưng Vũ Vanh nhìn thế nào, cũng không phát hiện bất kỳ khí tức tu vi nào trên người hắn.
Nhưng hắn không vội kết luận, cho rằng người trẻ tuổi kia nhất định là phàm nhân.
"Ta tu vi Hợp Thể kỳ mà cũng không nhìn thấu hắn... Chẳng lẽ, là Độ Kiếp kỳ?"
Vũ Vanh nhíu mày suy tư.
Nhưng lúc này, người trẻ tuổi kia nghiêng người đứng trước tủ thuốc, đang chuẩn bị dược liệu, lại thản nhiên mở miệng: "Vào đi, đứng ở ngoài làm gì."
Vũ Vanh giật mình!
Hắn đã phát hiện mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận