Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 512:: Chưa nghe nói qua địa phương (length: 7965)

Tiểu Bạch rất bực mình, khó khăn lắm mới có một việc nó cảm thấy hứng thú, kết quả vừa mới bắt đầu, đường đã đứt mất.
Mặc kệ người vừa nãy đối thoại với mình là ai.
Hắn hoàn toàn cẩn thận, nên quyết đoán lúc cũng đủ quyết đoán, cái Huyền Thiên Giới này thật sự quá lớn, số lượng sinh linh cũng nhiều đến kinh người, không có manh mối, mình hoàn toàn không có cách nào truy tìm đối phương.
Nhưng mà...
Cũng không phải hoàn toàn không có đầu mối.
Tên kia để lại hai từ khiến nó chú ý: Tiên giới và Ma Giới!
Căn cứ theo ngữ khí phán đoán, tiên giới và Ma Giới chắc chắn đối địch với nhau, mà tên kia chắc chắn là Ma Giới, mặc kệ mục đích của hắn là gì, cuối cùng đoán chừng đều vẫn là muốn nhắm vào tiên giới, hơn nữa hắn còn coi mình là rồng của tiên giới...
Hiểu lầm thân phận của mình, tiểu Bạch cũng không ngại, nhưng nó rất để ý hai nơi tiên giới và Ma Giới này.
Bởi vì.
Tiểu Bạch lục lại trí nhớ kiếp trước trong đầu, phát hiện mình chưa từng nghe nói đến hai giới vực này!
Kiếp trước, trước khi chết, trong trí nhớ nó biết, cũng chỉ có bảy đại giới vực —— Nguyên Thiên giới, Huyền Thiên Giới, Ly Thiên giới, Diễn Thiên giới, Cực Thiên giới, Càn Thiên giới, Linh Thiên giới.
Bảy đại giới vực cùng nhau vây quanh điểm trung tâm nhất của "Vô tận hư không" này, bảy đại giới vực không liên quan gì đến nhau, nhưng thực lực đến một trình độ nhất định sau, liền có thể phá vỡ giới bích, tiến vào hư không, cũng chính lúc này, bảy đại giới vực mới có liên hệ, riêng phần mình thành lập nên trận pháp truyền tống vượt đại giới vực.
Tiểu Bạch tìm khắp ký ức, cũng không biết tiên giới và Ma Giới từ đâu xuất hiện.
Trong cái vô tận hư không này, lúc nào lại có thế giới bên ngoài bảy đại giới vực?
Hiện tại nó đang ở Huyền Thiên Giới trong bảy đại giới vực, nhưng Huyền Thiên Giới bây giờ cũng quá kỳ quái! Con đường phía trên phàm giai dường như đã bị chặt đứt, thế giới cũng mất đi một loại lực lượng tưới tiêu đặc thù nào đó, dần dần, tu vi sinh linh của Huyền Thiên Giới, liền bị một đạo gông xiềng trói buộc!
Vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của phàm giai.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Nó đã gặp hai ngoại lệ, một là chủ nhân Miêu Miêu Tô Cẩn Tịch của Cố Hoành, còn có nữ đồ đệ Tần Y Dao kia đối chủ nhân gọi "Sư tôn" nhưng thực tế tùy thời có thể đổi giọng gọi "Tướng công".
Trên người hai người bọn họ có khí tức lực lượng của Cố Hoành chủ nhân, cho nên hoàn toàn không bị gông xiềng trói buộc.
Phàm giai cũng không phải điểm cuối cùng của các nàng.
Còn người Hoang thành...
Khí tức nhiễm trên người người Hoang thành, cũng có chút khác biệt so với bản thân sinh linh của Huyền Thiên Giới, bọn hắn dường như không phải ngay từ đầu đã sinh trưởng trên mảnh đất này.
Tiểu Bạch gãi cái đầu rồng không có tóc.
Tại sao mình trùng sinh, toàn bộ thất giới hư không dường như đều thay đổi rất nhiều vậy?
Ký ức kiếp trước của mình, ở đây không có chút đất dụng võ nào.
Hơn nữa, điều cực kỳ kỳ quái chính là!
Mình không thể rời khỏi Huyền Thiên Giới!
Kiếp trước nó phá vỡ giới bích có thể nói là không tốn chút sức nào, tuy bây giờ mình không phải ở trạng thái toàn thịnh, còn quá nhỏ, nhưng là viễn cổ sinh linh được sinh ra từ trong hỗn độn, con rồng đầu tiên, theo lý mà nói nó không nên bị giới bích ảnh hưởng, có thể đến đi tự nhiên.
Trừ khi...
Có tồn tại nào đó bên ngoài, cố ý gia cố giới bích của Huyền Thiên Giới, có mục đích phong tỏa thế giới này!
Vậy thì càng phiền phức.
Nếu như câu trả lời mình muốn ở ngay Ma Giới, nhưng bây giờ mình không ra được khỏi Huyền Thiên Giới, càng đừng nói đến chuyện đi Ma Giới.
"... Thôi, vẫn là về trước đi."
Tiểu Bạch có chút không cam lòng, nhưng hiện tại mình cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cứ chờ đợi cũng không thể đợi ra biện pháp.
Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến.
Về cơ bản cũng tương đương với việc không làm được gì cả, có chút bực mình.
Nhưng nó là Sơ Cổ Thánh Long, sự bực mình cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, cũng không thể mang tâm trạng xấu về nhà, Cố Hoành chủ nhân sẽ nhìn ra được.
Tiểu Bạch nhìn "Tử Nhật" kia.
Vẫn đang không ngừng tản mát ra ma khí hỗn độn, thực hiện tăng thêm ma khí cho trăm vạn phàm yêu xung quanh.
Có thể thấy được, món pháp bảo này là vì để tăng cường sức chiến đấu cho bọn chúng, nhưng nếu tiếp tục, một khi sự tăng thêm vượt qua điểm giới hạn, sẽ không còn là tăng thêm nữa, mà là đồ chơi hại mạng.
Bất kể là ai chế tạo ra món pháp bảo này, đều không phải kẻ ngu ngốc, mà là quá tham lam!
Lực lượng ma nguyên hỗn độn, sao có thể tùy tiện sử dụng?
Còn cho đám phàm phu tục tử này tùy ý tăng cường?
Tiểu Bạch nhíu mày suy nghĩ một lát.
Cuối cùng, nó duỗi móng vuốt ra, nhẹ nhàng phủi xuống bên cạnh.
Món pháp bảo này, vẫn là hủy đi thì hơn.
Đương nhiên, không thể trực tiếp đánh nát, nó không dám chắc chắn ma khí hỗn độn bên trong có thể trực tiếp tiêu tán hay không, việc dùng lực lượng ma nguyên hỗn độn để chế tác pháp bảo, bản thân đã là hành vi cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Bạch xé mở một khe hở, trục xuất "Ma Giới chi luân" phiên bản lỗi kia ra hư không, để dòng chảy hỗn loạn của hư không phá hủy nó.
Làm xong, nó cũng xé mở không gian, nhanh chóng rời đi.
Nó vừa đi, sự ngưng kết thời không trên người ba vị Đại Yêu Tôn cũng triệt để được giải trừ, sau đó trực tiếp rơi từ trên xuống, nện xuống mặt đất, đè chết không ít yêu tộc.
Kim Mao Đại Yêu Tôn chật vật đứng dậy.
"Tên đó, lai lịch thế nào?"
"Không biết."
Cổ Quy Đại Yêu Tôn trực tiếp rụt toàn thân vào trong mai rùa, đường đường lão yêu Chí Thánh, bây giờ đã bị dọa đến không dám động đậy.
Không có gì khác.
Bởi vì những gì bọn chúng vừa trải qua, thực sự quá mức kỳ lạ và khủng khiếp!
Thời không toàn thân, cứ như vậy bị đóng băng ngưng kết, ba tên chúng cứ như vậy trở thành cá thịt mặc cho người ta xâm lược trên thớt, mà tên kia đột nhiên xông tới, lại ung dung đứng bên cạnh ăn dưa xem kịch như không có chuyện gì xảy ra...
Chúng sống lâu như vậy, những gì nên thấy đều đã thấy, nhưng lần này gặp phải... Tuyệt đối có thể gọi là chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe nói đến!
Bị đối phương tùy ý nắm bóp!
Thậm chí đến ý niệm phản kháng cũng không xuất hiện!
Đó là lực lượng vĩ đại cỡ nào!
Đây tuyệt đối không phải lực lượng mà chúng có thể ngăn cản!
"Tên kia hẳn là cũng không muốn giết chúng ta, nếu không, đã sớm giết rồi." Kim Mao Đại Yêu Tôn thở hổn hển nói.
Lần này, không chỉ bọn chúng mà liên đới cả yêu tộc đều đá trúng thiết bản.
Cường giả đáng sợ như vậy, đùa bỡn thời không, làm sao đánh lại được?
Lần này coi như xong, ngã xuống một cách khó hiểu.
"Nhưng Yêu Hoàng bệ hạ đã..."
Long Bằng Đại Yêu Tôn khóe miệng giật giật.
Vạn Yêu Hoàng, tự bạo.
Hơn nữa là tự bạo trước mặt trăm vạn đại quân yêu tộc, vô số tộc trưởng các bộ tộc, đại trưởng lão, còn có các yêu tộc Độ Kiếp, Đại Thừa kỳ!
Đột nhiên.
Yêu tộc, rắn mất đầu.
"Đúng vậy, hắn chết rồi, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Mắt Kim Mao Đại Yêu Tôn sáng lên, "Nhân cơ hội tranh quyền?"
"Đầu óc ngươi đâu? Lúc này tranh giành quyền lực cái gì? Nếu nhân loại biết chuyện này, bọn họ tuyệt đối sẽ phản công chúng ta trên quy mô lớn, phái ra tất cả những gì có thể phái ra!"
Cổ Quy Đại Yêu Tôn duỗi chân trước từ trong mai rùa ra, hung hăng vỗ một cái lên người Kim Mao Đại Yêu Tôn.
Còn tranh quyền?
Hiện tại đại chiến hai tộc đánh đến ngươi chết ta sống, không chết không thôi, nếu để cho đối phương biết, dù là bên ngoài hay vụng trộm, người mạnh nhất của yêu tộc là Vạn Yêu Hoàng đã tan thành tro bụi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Ba tên chúng muốn thật sự bắt đầu tranh giành quyền lực, đợi đến khi thật sự tranh giành ra kết quả.
Đao kiếm của nhân loại đã kề sát mặt rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận