Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 533:: Tân nhiệm Vạn Yêu Hoàng (length: 8965)

"Hừ, để cho ta thử một chút!"
Tính tình nóng nảy, tộc trưởng Cuồng Ngưu tộc không nhịn được, quát lớn một tiếng, liền xông về phía nàng. Hắn muốn tự tay xé nát tên phản đồ này, ít nhất cũng phải hả giận!
Cuồng Ngưu bộ tộc tổn thất nặng nề nhất, gần như mất một nửa lực lượng và yêu tộc trưởng thành. Trung thành với Vạn Yêu Hoàng chẳng được gì, chỉ đổi lại cái chết. Bây giờ thấy Tô Cẩn Tịch cũng vì làm "phản đồ" mà vênh váo tự đắc, lửa giận bốc lên tận óc, hắn liền muốn ra tay.
Hắn cũng là Đại Thừa đỉnh phong, làm sao chịu nổi con mèo nhỏ này kiêu căng ngạo mạn như vậy, cứ như muốn giẫm lên mặt bọn họ mà ỉa!
"Hừ, không biết tự lượng sức mình."
Tô Cẩn Tịch khinh miệt hừ một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay.
Một luồng yêu lực cuồn cuộn tuôn ra, mang theo khí thế kinh khủng như sóng thần.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn.
Tộc trưởng Cuồng Ngưu tộc còn chưa tới gần Tô Cẩn Tịch đã bị đánh bay ra ngoài, văng xa tít tắp, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy nhiên, cảm nhận được khí tức của tộc trưởng Cuồng Ngưu tộc suy yếu đến cực điểm, hiển nhiên là bị trọng thương!
Tô Cẩn Tịch chầm chậm thu tay.
"Còn có ai?"
Giọng Tô Cẩn Tịch rất lạnh, rất bình thản, như đang kể lại một chuyện vặt vãnh.
Các tộc trưởng khác đều kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Cẩn Tịch. Lão Cuồng Ngưu kia tuy tu vi Đại Thừa đỉnh phong, nhưng ưu thế của Cuồng Ngưu tộc là sức mạnh trời sinh!
Da trâu thịt dày, nếu nói về đối đầu trực diện, khi tu vi tương đương, Miêu Miêu không thể nào thắng nổi.
Ai cũng thấy, tộc trưởng Cuồng Ngưu tộc vừa rồi ra tay toàn lực, kết quả vẫn không chịu nổi!
Hơn nữa, Mặc dù bọn họ đều oán trách Vạn Yêu Hoàng cấu kết Ma Giới, nhưng mọi người cũng thật sự được hưởng lợi từ việc gia tăng sức mạnh – mỗi vị Đại Thừa yêu tộc đều được Vạn Yêu Hoàng cho ăn miếng thịt hôi thối!
Nhờ miếng thịt đó, tất cả đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Nếu bị dồn vào đường cùng, còn có thể trực tiếp "Ma hóa", nói không chừng có thể tìm được đường sống.
Vậy mà tộc trưởng Cuồng Ngưu, người mạnh nhất trong số họ, thậm chí có thể đánh vài chiêu với Chí Thánh, lại bị Miêu Miêu một bàn tay đánh bay, giờ sống chết chưa rõ.
Tô Cẩn Tịch bây giờ lại lợi hại như vậy sao?!
"Nếu còn phản đối, mau đứng ra, đánh với ta, đừng lãng phí thời gian."
Nàng đưa mắt nhìn quanh.
Mấy tộc trưởng mặt đỏ bừng, tức giận nhưng không dám nói gì.
Thật sự xông lên?
Đừng đùa.
Bọn họ có hơi điên, nhưng chuyện liên quan đến mạng sống, ai mà không rõ?
"Bò....ò...!"
Lúc này, từ xa có một luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng bốc lên trời. Nhìn kỹ, lại là một con Cuồng Ngưu to lớn, da đen bóng, bốn vó đạp trên ma khí cuồn cuộn lao tới!
Chung quy da dày thịt béo, Tô Cẩn Tịch cũng biết một chiêu vừa rồi không thể giết hắn.
"Giết!"
Tộc trưởng Cuồng Ngưu gầm lên lao thẳng về phía Tô Cẩn Tịch. Hắn đã bị ép đến đường cùng, lựa chọn ma hóa, mà khí thế này khiến các tộc trưởng khác sắc mặt đại biến.
Ma hóa, quả nhiên kinh khủng tột độ!
"Ha, ngoan ngoãn thần phục thì không chịu, cứ phải đâm đầu vào chỗ chết, cho ta cái cớ dằn mặt lũ này."
Tô Cẩn Tịch cười lạnh, không tránh né, ung dung vận kình, đạo lực trắng xóa phun ra nuốt vào, nuốt chửng con Cuồng Ngưu ma hóa khổng lồ!
Bành!
Tiếng nổ lớn vang trời.
Một vòng gợn sóng lan ra từ điểm va chạm, quét qua nơi nào, dư kình cuồn cuộn!
Các tộc trưởng đồng loạt hộc máu, lảo đảo lùi lại.
Chỉ dư ba từ cú va chạm này thôi mà bọn họ đã khó lòng chịu đựng.
Chỉ có Tô Cẩn Tịch vẫn đứng hiên ngang, thân thể thẳng tắp, tay áo bay phần phật.
Gợn sóng tan đi, tộc trưởng Cuồng Ngưu đã bị chôn vùi, hài cốt không còn!
"Thế nào?"
Tô Cẩn Tịch lại hỏi.
Ba lần bảy lượt, các tộc trưởng không thể chần chừ nữa, hoặc thần phục, hoặc tan xương nát thịt, tự chọn.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng có tộc trưởng thần phục: "Bái kiến Vạn Yêu Hoàng bệ hạ!"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, yêu tộc mất đầu đã có người lãnh đạo mới.
"Đã mọi người bằng lòng, vậy ta đành miễn cưỡng làm Vạn Yêu Hoàng vậy." Tô Cẩn Tịch hài lòng mỉm cười.
Đúng như nàng nghĩ.
Đơn giản.
" . ."
Mọi người lặng lẽ nhìn trời.
Ngươi vui là được.
"Nhưng trước đó, ta còn việc phải giải quyết."
Tô Cẩn Tịch lặng lẽ nhìn tộc trưởng Thanh Khâu Hồ tộc, Vân Phạn, ánh mắt lạnh lẽo.
"Gọi con hồ ly tinh nhất nhà ngươi đến đây."
Thanh Khâu Hồ tộc ghét nhất bị gọi là hồ ly tinh. Dường như người ngoài cứ nghĩ Hồ tộc chỉ giỏi dùng thân thể mê hoặc chúng sinh, nên gọi họ là hồ ly tinh chẳng khác gì giẫm lên đuôi, nhưng Vân Phạn dù tức đến mặt đỏ tía vẫn không dám cãi lại.
Hơn nữa, Vân Phạn cũng biết Tô Cẩn Tịch đang nói đến ai... Ai cũng biết đại trưởng lão Cửu Mệnh Yêu Miêu và công chúa Thanh Khâu Hồ tộc bất hòa!
Thế là, con gái hắn, Vân Kha, bị gọi đến.
"Cha, chuyện gì thế này?"
Vân Kha vừa đến đã ngơ ngác, nhất là con mèo chết Tô Cẩn Tịch mà nàng ghét cay ghét đắng, bây giờ lại đứng trước mặt nàng, vẫn vẻ cao ngạo đó, mà bao gồm cả cha nàng, tất cả các tộc trưởng còn sống sót lại khúm núm trước con mèo chết này!
Là hồ ly tinh nhất của Thanh Khâu Hồ tộc, cũng là công chúa, nàng có linh cảm nhạy bén với nguy hiểm.
"Con gái à, Yêu Hoàng bệ hạ có việc muốn nói với con."
Vân Phạn lặng lẽ lùi sang một bên.
"Yêu Hoàng bệ hạ? Nàng? Nói đùa gì thế?!"
Vân Kha vẻ mặt không thể tin nổi.
Tô Cẩn Tịch, sao lại đột nhiên thành Vạn Yêu Hoàng?!
Chuyện này thật vô lý.
"Gặp Vạn Yêu Hoàng, sao không quỳ?"
Tô Cẩn Tịch liếc nhìn nàng.
Vân Kha nghe vậy liền sững sờ. Không hiểu sao, uy nghiêm trong mắt Tô Cẩn Tịch khiến nàng vô thức muốn thần phục, muốn quỳ xuống, nhưng Vân Kha cắn răng, vẫn không nghe theo.
"Ha! Ngươi nói ngươi là Yêu Hoàng thì là Yêu Hoàng chắc? Dựa vào cái gì?"
Tô Cẩn Tịch cười lạnh.
Con ngốc Vân Kha này, tưởng mình rảnh rỗi đến đây bịa chuyện sao?
"Ngươi nghĩ ta dựa vào cái gì làm Yêu Hoàng?"
Nàng thong thả bước đến trước mặt Vân Kha, cúi xuống nhìn. Cái nhìn này khiến Vân Kha cảm giác lông hồ ly dựng đứng cả lên.
Rồi nàng nghe thấy tiếng Vân Phạn gầm lên bên tai.
"Còn không quỳ xuống!"
Vân Kha run lên, vô thức ngước nhìn sang bên cạnh.
Vân Phạn trừng mắt nhìn nàng, mặt đen như đít nồi, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Vân Kha ngây người, không hiểu sao người cha yêu thương nàng ngày thường lại quát mắng nàng như vậy. Nhưng uy nghiêm của Vạn Yêu Hoàng đè nặng, mệnh lệnh của cha nàng không thể át đi, nên đành cắn răng quỳ xuống, nhìn Tô Cẩn Tịch bằng ánh mắt đầy oán hận và giận dữ!
Nàng là công chúa Hồ tộc cao quý!
Hôm nay lại phải quỳ trước con mèo thối tha mà nàng khinh thường nhất!
"Bốp!"
Chưa kịp mở miệng, Vân Phạn đã tát nàng một cái mạnh, khiến nàng ngã nhào xuống đất: "Con gái bất hiếu, trước mặt bệ hạ còn dám hỗn xược!"
". . ."
Vân Kha choáng váng, ngây người nhìn Vân Phạn, không thể tin nói: "Cha..."
"Mau bỏ cái thái độ ngông cuồng đó đi!" Vân Phạn tức giận quát.
Vân Kha được nuông chiều từ nhỏ, chỉ có đối thủ không đội trời chung Tô Cẩn Tịch mới không nương tay mà đánh nàng, vậy mà giờ đây, ngay cả người cha yêu thương nàng cũng đánh nàng, nàng ngây người, vừa tủi thân vừa phẫn uất nhìn Vân Phạn, nước mắt tuôn rơi.
Màn kịch này khiến các tộc trưởng khác tạm thời quên đi cảm giác bị Tô Cẩn Tịch áp chế vừa rồi.
Vì bây giờ còn có người tủi hơn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận