Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Chương 898: Áo bào xám nữ nhân

**Chương 898: Nữ nhân áo bào xám**
"Chúng ta ở phía trên chờ các vị."
Tần Y Dao phất tay áo quay người, váy áo trắng thuần xõa trên nền gạch thanh ngọc, tạo ra những vệt sáng nhỏ vụn.
"Hôm nay nghị sự kết thúc, mọi người tự trở về đi."
Đầu ngón tay nàng vô thức vuốt ve chiếc ghế nằm Cố Hoành thường ngồi, sắc trời dần tối, trong viện chỉ còn nàng, Tô Cẩn Tịch, Bạch Phỉ Nhi, tiểu Bạch và Lão Thụ, những chuyện còn lại, cũng chỉ bọn họ năm người thảo luận là đủ.
"Ta như cũ không cảm ứng được vị trí của chủ nhân."
Tiểu Bạch nói.
Thời gian nửa năm, không chỉ có Tần Y Dao phí hết tâm tư muốn tìm sư tôn trở về, tiểu Bạch trong đầu vô thức liền có cảm giác, mình nhất định phải ở bên cạnh chủ nhân, từ khi hắn phục sinh đã là như vậy!
Nhưng bây giờ Cố Hoành không thấy, mà hắn vô luận thế nào đều không cảm ứng được Cố Hoành.
Tiểu Bạch có thể nói là một mực ở trong trạng thái lo âu, chỉ là những người khác căn bản không nhìn ra mà thôi.
"Nếu như tên kia không nói dối, vậy sư tôn ta hiện tại, hẳn là đang ở nơi gọi là 'Kỷ nguyên mộ tràng'."
Tần Y Dao vẫn nhớ rõ những lời Unluck nói.
Mà nàng cũng nhớ kỹ, đó là một nơi mà nàng ở hạ vị nguyên giới chưa từng nghe nói qua, hơn nữa Unluck cũng đã nói, nếu mình muốn đi tìm sư tôn, như vậy nhất định không được gấp gáp!
"Ngươi tin tưởng lời người kia nói?"
Tô Cẩn Tịch liếc nhìn qua, ánh mắt Miêu Miêu vô cùng sắc bén.
"Hắn khống chế ta, dẫn sư tôn ta vào cạm bẫy là thật, nhưng cuối cùng hắn lại trở tay g·iết c·hết đồng bạn... Ta thật không dám xác định, tên kia rốt cuộc muốn cái gì."
"Thay vì không tin, chi bằng cứ coi như hắn nói thật đi."
Tần Y Dao day day lông mày, khó nén mệt mỏi.
"Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
Nàng không phải là không hoài nghi, nam tử thần bí kia có những lời nói nào đó không đúng...
Nhưng nói trắng ra là, nàng không có quyền lựa chọn.
Rất hiển nhiên, những kẻ thần bí có ý đồ g·iết c·hết Cố Hoành kia, tất cả đều đến từ bên trên Chư Thiên Vạn Giới, nói cách khác, tất cả những gì Tần Y Dao biết trước mắt, căn bản không đủ để chống đỡ nàng đi hoài nghi lời đối phương là thật hay giả!
Ở nơi này, nàng đã không tìm thấy sư tôn, việc duy nhất có thể làm chính là đi đến Chư Thiên Vạn Giới, xem xem có hay không dấu vết của sư tôn để lại.
Hắn sẽ không dễ dàng c·hết như vậy.
Về phần kỷ nguyên mộ tràng kia, Tần Y Dao không biết đó là nơi nào, nhưng đợi nàng đi Chư Thiên Vạn Giới, những nội dung này liền có thể giải quyết dễ dàng.
Tần Y Dao hít một hơi thật sâu, bàn tay đang vuốt ve ghế nằm thu lại.
Nửa năm, nếu nói phía trên này còn có thể lưu lại mùi vị gì, đó là không có khả năng.
Nhưng Tần Y Dao vẫn có thể nhớ kỹ hình ảnh sư tôn nằm ở trên đây, khoan thai tự đắc nhìn lên bầu trời, thật nhàn nhã.
Đại mộng thành không.
"Sư tôn ta ở chỗ này còn lưu lại không ít binh khí, đan dược, giữ một bộ phận ở lại đây, số còn lại chúng ta đều mang lên."
Nàng đ·á·n·h giá một phen viện tử, ánh mắt cuối cùng rơi xuống gian phòng nhỏ tối nhất ở hậu viện.
Ở trong đó, cất giữ rất nhiều đồ vật của sư tôn.
Cố Hoành luyện chế rất nhiều đan dược, binh khí, cùng với "Chiến lợi phẩm" hắn mang về có một bộ phận là ở trên người hắn, nhưng tuyệt đại đa số đều được hắn cất giữ ở hậu viện.
Tần Y Dao hiện tại cũng không rõ ràng, phẩm giai của những binh khí cùng đan dược này.
Nhất là đan dược.
Những đan dược Cố Hoành luyện chế kia, hiệu lực dường như đều đặc biệt ly kỳ, mỗi một viên đều giống như có thể trực tiếp "đúng bệnh hốt thuốc", có thể xưng là vạn năng!
Bây giờ nghĩ lại.
Đây không phải liền là biểu hiện tốt nhất của "tâm tưởng sự thành" sao?
Những đồ vật này, sau khi mang lên Chư Thiên Vạn Giới, nhất định có thể giúp các nàng rất nhiều.
...
Cố Hoành mệt mỏi nhìn về phía trước, dưới chân con đường duy nhất kia vẫn còn kéo dài.
Hắn xâm nhập vào bãi rác máy móc này, chỉ còn con đường kia là còn hướng về phía trước, phảng phất như vô tận, Cố Hoành vẫn nắm chặt đao, bởi vì bên trong bãi rác này, vẫn có một chút máy móc gỉ nát, tồn tại năng lượng có thể hoạt động.
Hắn đi dọc đường, đã chém không dưới trăm con.
"Nên nghỉ ngơi."
Cố Hoành không cảm thấy mệt mỏi trên người, nhưng tâm lý lại khiến hắn không thể không dừng lại.
Cái máy móc mộ tràng này có thể xưng là to lớn vô cùng!
Hắn đi năm sáu ngày, hiện tại vẫn thân ở trong bãi rác này, Cố Hoành thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải hay không mình đã chọn sai phương hướng, không nên tới bên này.
Nhưng việc đã đến nước này, quay về đường cũ thật sự là quá ngu xuẩn.
Ít nhất Cố Hoành hiện tại có chi phí chìm đắm, không có khả năng quay đầu lại.
"A, trời tối rồi."
Cố Hoành ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc trời bắt đầu dần dần trở nên u ám, mây bay càng thêm nặng nề, hắn biết là "ban đêm" đã đến.
Nghiêm chỉnh mà nói.
Nơi này không có khác biệt giữa ban ngày và ban đêm, bởi vì sắc trời nói chung đều ảm đạm không khác biệt lắm, chỉ bất quá mỗi một khoảng thời gian liền sẽ trở nên càng u ám hơn, sau đó qua một đoạn thời gian lại sáng lên một chút...
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Hắn dựa vào điều này để phán đoán mình rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày.
Tính cả thời gian đi ra khỏi rừng rậm, hắn đã ở vùng đất thần bí này được sáu ngày.
Hiện tại là đêm ngày thứ sáu.
Hoàn toàn như trước đây.
Hệ thống không làm bất kỳ đáp lại nào.
Cố Hoành hiện tại đã làm tốt dự tính x·ấu nhất, đó chính là hệ thống đã không còn trên người hắn.
Mình đã trở thành người cô đơn.
"Ai, cũng không biết nha đầu bọn hắn thế nào..."
Cố Hoành khuấy động chuôi đao, ngồi dựa vào một đống máy móc rách nát bên cạnh.
Nha đầu kia hiện tại đoán chừng rất lo lắng cho mình, nàng thoạt nhìn như đã thành thục hiểu chuyện, nhưng trên thực tế không có mình, nàng sợ rằng sẽ rất lo nghĩ.
Sáu ngày nay, nàng chỉ sợ là đêm không thể say giấc.
Còn có Bạch Phỉ Nhi, tiểu Bạch, Tô Cẩn Tịch bọn hắn... Cùng Tuyệt Thiên các các vị.
Bọn hắn hơn nửa cũng sẽ vì mình mà lo lắng.
Cố Hoành yên lặng chống đao, ánh mắt dần dần mờ mịt.
Nhưng đột nhiên, hắn nhìn về phía bên trái, trên đỉnh một "ngọn núi nhỏ" được đắp lên từ hài cốt máy móc, Cố Hoành thấy được một bóng người!
Người kia đứng ở trên cao, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Là người sống? !
Cố Hoành đứng dậy, mặt mày kinh ngạc, từ lúc đến nơi này hắn chưa từng thấy qua nửa cái bóng người, hắn từng hoài nghi mình có lẽ đã đi tới một nơi hoàn toàn không có người ở.
Cho nên hắn mỗi ngày đều kêu gọi hệ thống, cũng không phải vì cần những công năng kia của hệ thống, mà là bởi vì có một âm thanh nói chuyện với mình, sẽ an tâm hơn nhiều.
Một thân một mình quá lâu, tuyệt đối sẽ p·h·á·t đ·i·ê·n.
Hiện tại.
Hắn đã nhìn thấy người.
Nhưng... Là đ·ị·c·h hay bạn?
Cố Hoành còn đang nghi hoặc cảnh giác, chỉ thấy đạo nhân ảnh kia chạy về phía hắn, nhưng lại không ngự không phi hành, mà là từng bước một đi tới, hơn nữa đi lại dường như có chút tốn sức.
Rất nhanh, người kia đã đến trước mặt hắn.
Cố Hoành lúc này mới thấy rõ ràng.
Đó là một nữ nhân bọc áo bào xám, trên mặt có một đường vân đen, dáng dấp rất đẹp, nhưng Cố Hoành chỉ cảm nhận được từ trên người nàng một loại suy bại, phảng phất như nàng đã không còn sống được bao lâu nữa...
Giống như tất cả những gì hắn đã thấy trong nhiều ngày qua.
Giống như những lá khô trong rừng rậm và những đống máy móc gỉ nát này.
"Ngươi là ai?"
Cố Hoành hỏi.
Nữ tử áo bào xám không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Cố Hoành.
"Ngươi muốn ta đi theo ngươi?"
Nàng không trả lời, chỉ là tự mình đi về phía trước.
Cố Hoành bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
Khó được gặp được một người sống như thế, hơn nữa còn không có địch ý gì, xem ra nàng có thể dẫn mình đến nơi nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận