Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 748:: Thật là thơm (length: 8144)

Rắn Linh Xà Hoàng thật ra rất bổ dưỡng.
Mặc dù chính Ngưng Hàm Yên chưa ăn bao giờ, nhưng nàng đã từng nghe nói, loại yêu thú hoàng có thực lực cường đại này, dù là đến cảnh giới này, đối với những sinh linh khác mà nói vẫn là vật đại bổ.
Rất trớ trêu, trở nên càng mạnh, càng là bảo bối trong mắt người khác, chẳng qua là loại bảo bối muốn ăn vào bụng, hoặc là luyện thành linh đan.
Ngưng Hàm Yên ăn quả linh sa mạc Cố Hoành mua về, nước mọng, thịt quả cũng rất trong veo, nàng vừa ăn vừa nhìn Cố Hoành mổ bụng Linh Xà Hoàng, moi yêu đan, cứ như vậy dễ như trở bàn tay đoạt đi mạng sống của nó.
Sau đó nó cũng không tránh được việc trở thành món ngon.
Về phần chim vàng...
Nó ngay cả cảnh này cũng không dám xem tiếp, đã sớm bay xa, dù sao nó cũng là yêu thú, thấy cảnh đồng loại bị giết cũng thương cảm.
Cố Hoành không nghĩ nhiều như vậy, tài nướng thịt của hắn cũng không tầm thường, nấu canh rắn cũng là chuyện nhỏ, hắn phải cho cô nương này biết thế nào là nhân gian mỹ vị.
Ngưng Hàm Yên ngồi một bên nhìn hắn bận rộn.
Khi thấy hắn không biết từ đâu móc ra một cái nồi, Ngưng Hàm Yên chắc chắn, vị Cố tiên sinh này tuyệt đối khác với hình ảnh cường giả trong tưởng tượng của nàng.
Hắn rất giống người phàm, vô luận từ phương diện nào mà xem, đều là như thế.
Vướng nhiều bụi trần như thế, đơn giản tựa như là dành hết thời gian tu hành, hoàn toàn không biến hắn thành tồn tại cao cao tại thượng, chỉ là thực lực trở nên phi thường cường đại mà thôi...
Đương nhiên.
Cũng có thể là Cố tiên sinh vẫn luôn chưa từng từ bỏ vướng bận hồng trần, vì giữ gìn bản tâm.
Còn có một khả năng, là hắn kỳ thật rất trẻ, chỉ là tốc độ tu hành quá nhanh, nên cuộc sống phàm nhân đối với hắn vẫn còn là ký ức rõ ràng, nhưng ngay cả Ngưng Hàm Yên cũng cảm thấy suy nghĩ này quá vô lý.
"Ngươi trước kia đã ăn rắn bao giờ chưa?"
Cố Hoành nhìn Ngưng Hàm Yên.
Ngưng Hàm Yên lắc đầu.
Nàng sớm đã không nhớ rõ thời gian mình còn cần ăn uống, thật sự quá xa xưa.
"Vậy lát nữa ngươi coi như được bữa ngon."
Về phần ăn rắn... Nàng nhìn Linh Xà Hoàng bị mổ bụng, có chút ghét bỏ mà quay mặt đi.
Y, nàng không ăn đâu.
...
"Ngon không?"
Cố Hoành nhìn Ngưng Hàm Yên ăn lấy thịt rắn nướng và canh rắn mình làm, vẻ mặt đầy hai chữ "Thật thơm", hắn kỳ thật vẫn rất có cảm giác thành công.
Dù sao mình cũng đã lâu không nấu cơm, lần trước nấu cơm là chuyện của bao lâu trước rồi, dù sao mình sau khi tu hành, việc thỏa mãn vị giác đều dựa vào ông chủ Kim Càn, thậm chí có ăn hay không cũng không quan trọng.
Mặc dù chỉ là nướng thịt rắn thêm nấu canh rắn, nhưng Cố Hoành cảm thấy hương vị rất được.
"Ừm!"
Ngưng Hàm Yên gật đầu.
Nàng lần đầu tiên được ăn thịt rắn ngon như vậy, miếng nướng giòn tan, canh rắn cũng rất đậm đà, mỹ vị này thật khó tìm!
Nhất là món ăn làm từ nguyên liệu yêu thú này, càng là hiếm lạ.
Đây là thịt Linh Xà Hoàng Ma Hoàng thập trọng, không chỉ ngon, còn rất bổ.
"Vậy lần sau chúng ta lại làm một con rắn khác ăn nhé?"
Cô nương này hình như có chút thành kiến với việc ăn rắn, bất quá Cố Hoành cảm thấy không sao, chỉ cần hương vị ngon, nguyên liệu gì cũng có thể ăn, cho dù là bọ cạp với rết cũng được...
"Cái này... Sau này hãy nói được không?"
Ngưng Hàm Yên suy nghĩ một chút.
Nàng thật ra thấy Linh Xà Hoàng thật đáng thương, cứ như vậy bị Cố tiên sinh bắt, nướng chín, rồi ăn.
Cái này còn thảm hơn giết nó trực tiếp.
Nhưng thật ngon!
Nhưng lần sau có nên ăn rắn nữa không, Ngưng Hàm Yên vẫn còn rất do dự, dù sao Linh Xà Hoàng không phải ở đâu cũng có, biết đâu lần sau sẽ không được ăn món ngon như thế này.
"Vậy nếu ngươi lại muốn nếm món ngon, cứ nói với ta."
Cố Hoành vỗ ngực cam đoan, Ngưng Hàm Yên chỉ hơi do dự, liền nói: "Ta không phải thị nữ sao, lẽ ra ta phải hầu hạ ngươi mới đúng chứ?"
"Sao giờ lại là ngươi đang chăm sóc ta?"
"Ây, ta cũng không thật sự muốn ngươi làm thị nữ của ta, bất quá chỉ là cho một cái cớ để giữ ngươi lại bên cạnh thôi."
Để một cô nương chỉ cao tới ngực mình hầu hạ, lòng hắn cũng không sắt đá như vậy, chẳng qua Ngưng Hàm Yên rõ ràng là coi chuyện này là thật.
Cũng tốt, nhân cơ hội này làm rõ một chút.
"À..."
Không biết vì sao, Cố Hoành luôn cảm thấy ánh mắt Ngưng Hàm Yên mang theo chút mất mát.
"Kim điểu, ngươi chắc cũng ăn thịt nhỉ?"
Cố Hoành nhìn chim vàng đang lượn trên trời, gọi nó.
"Không không, Cố tiên sinh đừng bận tâm đến ta, ta thích ăn thịt sống, không ăn thịt chín."
"Hừ, nhìn dáng vẻ nói tiếng người của ngươi, ta còn tưởng ngươi giống người lắm đấy."
Cố Hoành khịt mũi.
Thấy Cố tiên sinh trêu chọc mình, chim vàng cũng không nhịn được mà nịnh nọt, nó không phải không ăn thịt chín, chỉ là nhìn Linh Xà Hoàng mạnh ngang nó cứ thế bị nướng, trong lòng chim vàng hiện tại còn lạnh lẽo.
Thật sự ăn không nổi, không phải lại nghĩ đến mình có thể cũng sẽ rơi vào kết cục này, nó rất khó chịu.
Tuy nói yêu thú chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường.
Nhưng chim vàng cảm thấy mình canh giữ vườn cho Ngưng Hàm Yên quá lâu, không còn hung dữ như vậy.
"Ngươi cứ từ từ ăn, ta quay lại thị trấn xem có thể tìm được khách sạn cho chúng ta nghỉ chân ban đêm không. * Cố Hoành cũng không định nghe chim vàng, ở cái nơi quỷ quái này đợi đến khi tình hình có chuyển biến, hắn không phải không có kiên nhẫn, chỉ là đối với chim vàng mà nói chờ trăm năm chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Cố Hoành thì không sống lâu như vậy.
Với hắn mà nói, chờ bốn năm ngày không thấy chuyển biến, vậy hắn tình nguyện mạo hiểm, chủ động xuất kích!
"Ừm ừm!"
Ngưng Hàm Yên dồn toàn bộ sự chú ý vào thịt rắn nướng và canh rắn trước mặt.
Nàng cũng không định chừa cho Cố Hoành chút nào.
Hắn không ăn, vậy đừng trách nàng ăn hết một hơi!
...
Hoa Dạ Ly hiện tại tâm trạng rất phiền muộn.
Không phải nói cái chết của ân nhân khiến nàng rất đau buồn, buồn thì tự nhiên là buồn, nhưng nếu Ngưng Hàm Yên còn sống, nàng cũng không muốn nhìn thấy mình vì người chết mà sầu não uất ức.
Con đường còn rất dài, chỉ là tiếp theo nàng phải tự mình bước đi.
Cho nên hiện tại kỳ thật không phải là thời điểm thích hợp gặp khách, nhưng rất tiếc, khách không mời mà đến chưa bao giờ báo trước.
Hơn nữa, thực lực của vị "khách" này, khiến Hoa Dạ Ly có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi là ai?"
Tại tổng điện Hoa Cực tông, Hoa Dạ Ly nhìn nam tử thần bí đội mũ rộng vành, mặc ma bào, từng bước đi tới phía dưới, toàn thân căng cứng.
"Tại hạ tên là Thiên Hoa Tử, không phải người trong Ma Giới, Hoa Tông chủ đừng lo lắng, ta lần này đến đây không có địch ý, chỉ có đề nghị."
Thiên Hoa Tử nhìn Hoa Dạ Ly, sau đó tháo mũ rộng vành, lộ ra một gương mặt rất bình thường.
"... Như Viêm Ma hoàng, là ngươi giết, phải không?"
Hoa Dạ Ly nhíu mày, nhìn nam tử thần bí tự xưng là Thiên Hoa Tử.
Nàng tuy không rõ thực lực của người này, nhưng từ việc hắn có thể tiến vào tổng điện Hoa Cực tông mà không bị phát hiện, không khó để đoán ra thực lực nên rất mạnh.
Hơn nữa.
Gã này không thuộc về Ma Giới.
Cái chết của Như Viêm Ma hoàng gây xôn xao, đều nói là người tu luyện bên ngoài Ma Giới giết hắn.
Hoa Dạ Ly không ngờ.
Gã này thế mà lại tìm đến mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận