Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Chương 863: Có thể đàm cũng không cần đánh

**Chương 863: Có thể đàm phán, không cần động thủ**
"Vị kia đứng sau chúng ta?"
Ánh mắt Lão Thụ bỗng trở nên sắc bén vô cùng!
Ngay cả Tiểu Bạch cũng long uy chấn động, nhưng chút dao động tâm tình này cũng bất quá chỉ trong nháy mắt.
Mặc dù trên lý thuyết, toàn bộ Tuyệt Thiên Các đều chưa từng để lộ sự tồn tại của Cố Hoành, đặc biệt là không để lộ trước mặt gia hỏa này, nhưng Xích Viêm Ma Tiên nghĩ đến cũng không phải hạng người ngu ngốc, luôn có chút "dấu vết" có thể bị hắn nhìn ra.
"Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Xích Viêm Ma Tiên tính trước kỹ càng, phảng phất nhìn thấu tất cả.
"Hai vị các ngươi đường đường là Nguyên Cảnh cường giả, theo lý thuyết đã sừng sững tại đỉnh cao của vô tận hư không này, gần với lão t·h·i·ê·n gia mà thôi?"
"Nhưng cái gọi là Tuyệt Thiên Các kia, người đứng đầu lại là một hoàng mao nha đầu ngay cả Vô Thượng Cực Cảnh cũng không chạm tới!"
"Nếu không phải sau lưng nàng có tồn tại cường đại hơn..."
"Chỉ bằng nàng, e rằng không sai khiến được hai vị đại sơn các ngươi!"
Nghe vậy.
Tiểu Bạch và Lão Thụ đều nhìn nhau.
"Đừng nói chi, Huyền Thiên Giới này chính là nơi có quy tắc t·h·i·ê·n đạo nghiêm khắc nhất, ta tự có thế giới mảnh vỡ nơi tay, có thể mượn t·h·i·ê·n đạo quyền năng để lách qua, nhưng các ngươi thì không. Các ngươi ở Huyền Thiên Giới này cũng coi như cày cấy hồi lâu, nhưng lão t·h·i·ê·n gia chưa hề giáng xuống lôi kiếp với các ngươi..."
"Ta không dám nói mình mưu lược tuyệt đỉnh ở đời, nhưng đừng tưởng ta không nhìn ra được mấu chốt ở đây."
Xích Viêm Ma Tiên biết, mình khẳng định đã nói đúng!
Nếu Tuyệt Thiên Các kia không có người cường đại hơn đứng sau, vậy thì hoàng mao nha đầu kia lấy đâu ra khoáng thế kỳ k·i·ế·m có thể t·r·ảm một đạo phân thân của hắn?
Nàng lấy tư cách gì, có lực lượng gì, có thể sai sử hai vị Nguyên Cảnh cường giả, cùng hắn c·h·é·m g·iết mấy ngày trong hư không này?
Còn có cao thủ!
Chỉ là vị "cao thủ" này đến nay vẫn chưa từng hiện thân, Xích Viêm Ma Tiên cũng rất lo lắng, nếu hắn hiện thân, vậy thì đã nói rõ mình tất nhiên đã đến đường cùng!
Dù sao, ngay cả ý chí còn lảng tránh tồn tại, làm sao có thể e ngại hắn - một quân cờ mượn lực chứ?
Có thể khiến Nguyên Cảnh tứ trọng vì đó mà hiệu tr·u·ng, phải là thực lực gì?
Nguyên Cảnh đệ ngũ trọng "Tiệt t·h·i·ê·n"?
Nghe nói Nguyên Cảnh ngũ trọng, tự thân cùng lão t·h·i·ê·n gia so sánh cũng đã không hề khác biệt, thậm chí càng mạnh hơn!
Hay vẫn là, cùng lai lịch vị "Số Không" không rõ kia, còn ở tr·ê·n cả Nguyên Cảnh?
"Ta cùng chư vị vốn không t·h·ù oán, nhưng tình thế bây giờ chắc hẳn khiến vị kia rất đau đầu. Nếu như không bắt được ta, chẳng lẽ để hắn tự mình ra tay, hai người các ngươi liền sẽ cảm thấy rất tốt sao?"
Xích Viêm Ma Tiên giang tay.
"Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nhìn thấy hắn?"
Thanh âm Tiểu Bạch càng thêm băng lãnh.
Không thể không nói, vào thời điểm này mà còn muốn gặp chủ nhân bàn điều kiện, loại c·u·ồ·n·g vọng đến cực hạn này, thật sự khiến hắn có chút khâm phục.
Nhưng khâm phục thì khâm phục, nên g·iết c·hết vẫn là phải g·iết c·hết, giữ loại người này lại chính là tai họa!
Nếu như bọn hắn thật sự không bắt được gia hỏa này, cuối cùng có lẽ thật sự phải dựa vào chủ nhân tự mình ra tay. Mặc dù chưa chắc chủ nhân sẽ vì vậy mà trách tội bọn hắn làm việc bất lực, nhưng ít nhất bản thân Tiểu Bạch sẽ hết sức khó chịu!
Nhưng cứ như vậy để Xích Viêm Ma Tiên nắm lấy điều kiện... lại càng khó chịu hơn!
"Vạn sự đều có khả năng."
Xích Viêm Ma Tiên cười nói: "Đề nghị hợp tác này, ta tin hắn sẽ không cự tuyệt."
"Hợp tác?"
Tiểu Bạch giận quá hóa cười: "Ngươi - một gia hỏa lòng lang dạ thú, mà cũng dám nói ra hai chữ "hợp tác"?"
"Chủ nhân của ta nếu tự mình ra tay, chỉ làm cho ngươi c·hết không có chỗ chôn, ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng, cảm thấy tự có chỗ t·r·ố·ng để bàn chuyện hợp tác sao?"
"Có gì không thể?"
Xích Viêm Ma Tiên không để ý.
"Ta nếu không có gan, thì sớm đã c·hết không có chỗ chôn từ lâu rồi, nhưng hôm nay ta mới là kẻ cười đến cuối cùng."
"Tối Ma Lâu, Cực Tiên Điện đều là mưu lược ngu xuẩn bị thời gian làm hao mòn, các ngươi không g·iết bọn hắn, ta cũng sẽ g·iết, cũng không nên đ·á·n·h đồng ta với bọn hắn."
"Dù sau khi gặp hắn ta liền sẽ bị tại chỗ xóa bỏ, thì đó cũng là lựa chọn của ta."
Nói đến đây, Xích Viêm Ma Tiên chuyển giọng: "Hay là, các ngươi định tự tác chủ trương, tiếp tục hao tổn cùng ta như vậy?"
Nghe vậy, Tiểu Bạch và Lão Thụ đều lộ vẻ âm trầm.
Tiếp tục hao tổn?
Ngược lại hai người bọn hắn rất tình nguyện, hai đ·á·n·h một chính là có ưu thế, Xích Viêm Ma Tiên coi như có t·h·i·ê·n đạo quyền năng nơi tay, cũng chỉ có thể bị bọn hắn vây đánh!
Nhưng thay Cố Hoành tự tác chủ trương... việc này là thật không dám.
"Ngươi chờ, ta đi bẩm báo với chủ nhân của ta."
Nói xong, Tiểu Bạch trực tiếp quay người rời đi, hóa thành một đạo lưu quang xông vào Huyền Thiên Giới.
Thấy tình huống này, Xích Viêm Ma Tiên không nhịn được lộ ra ý cười đắc ý.
Quả nhiên.
Hắn đã thành c·ô·ng.
Tiểu Bạch và Lão Thụ đều không kiêng kị mình, mà là kiêng kị vị "cao thủ" đến nay chưa từng hiện thân kia, có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy tình huống hao tổn triền miên như vậy.
Đương nhiên.
Xích Viêm Ma Tiên cũng biết, lần này bạch long rời đi, trở về rốt cuộc là mang đến tin tức tốt hay là tin tức x·ấ·u, thì đều xem t·h·i·ê·n ý.
...
"Hợp tác?"
Trong viện ở Hoang Thành.
Cố Hoành nằm phơi nắng, sau lưng có tiểu nha đầu hỗ trợ nắn vai, thật thoải mái.
Cho đến khi Tiểu Bạch từ trên trời rơi xuống, mang đến tin tức mà ngay cả hắn cũng khó nói là tốt hay x·ấ·u.
"Vâng, hắn nói muốn đàm luận điều kiện với chủ nhân."
Tiểu Bạch vẫn khó chịu, lông mày kia đều vì giận mà run rẩy.
Nếu như có thể giải quyết Xích Viêm Ma Tiên, thì không cần đàm luận điều kiện gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không có cách nào giải quyết, hơn nữa nếu hắn quyết tâm muốn chạy, Tiểu Bạch và Lão Thụ cộng lại cũng không ngăn được nửa điểm, thật khiến cho long tức giận!
"Được, nếu hắn đã muốn đàm phán, không muốn đ·á·n·h, vậy ta cũng có thể đàm, không cần đ·á·n·h."
Không nghĩ ngợi quá nhiều, Cố Hoành liền gật đầu.
Dù sao hắn cũng không t·h·í·c·h c·h·é·m c·h·é·m g·iết g·iết, để người bên cạnh mình tiết kiệm chút khí lực cũng là tốt, có thể đàm tự nhiên không nên động đ·a·o động thương.
Mặc dù Cố Hoành thật sự không dám tin tưởng người như Xích Viêm Ma Tiên.
Bất kể là trong bất kỳ câu chuyện nào hắn từng nghe, sai lầm của Xích Viêm Ma Tiên đều không nhỏ chút nào, chỉ riêng việc gây ra ngũ giới đại chiến, cũng đã là t·rọng t·ội tày trời!
Nhưng Cố Hoành cũng rất muốn nhìn con hàng này.
Có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật cổ xưa loại này, bản thân việc này đã là một chuyện rất có ý tứ.
Vấn đề duy nhất có lẽ sẽ là, Cố Hoành không quá x·á·c định mình có đ·á·n·h được hắn hay không...
Đợi gặp mặt, dùng "Toàn tri thị giác" quét một chút, xem mức độ uy h·iếp như thế nào, chỉ cần mức độ uy h·iếp đủ thấp, Cố Hoành liền có thể hào phóng đề nghị gặp mặt.
Nếu là mức độ uy h·iếp quá cao...
Thì sẽ có chút khảo nghiệm "nghệ t·h·u·ậ·t đàm phán" của mình.
"Hắn không dám nảy sinh ý đồ x·ấ·u."
Tần Y Dao thản nhiên.
Cuối cùng vẫn là để sư tôn của mình tự thân xuất mã, tuy rất không cao hứng, nhưng trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như thế.
"Ngươi đi chuyển lời với hắn đi, cứ nói ta ở đây chờ hắn tới."
"Xem điều kiện hắn đưa ra có thể khiến ta hài lòng hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận