Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh - Chương 688:: Xảy ra chuyện lớn (length: 6361)

Cố Hoành tự nhận mình đã mất kha khá thời gian để đuổi tới nơi này.
Hắn mặc thần hành giày, cũng phải đi mất mấy canh giờ mới tìm được Thanh Lưu sơn trang này, dọc đường cũng phải hỏi đường mấy lần, dù sao bản đồ này thật sự quá trừu tượng, hắn lại không thể bay, nên đành phải lần mò trên mặt đất.
Cố Hoành cũng vì vậy hạ quyết tâm, nhất định phải học bay cho được!
Ngày nào hệ thống thương thành có hàng mới, phải mua cho được thứ gì có thể giúp hắn bay, nếu không thì hắn sẽ ngày đêm nhắc nhở hệ thống mất.
Phải nói, công cuộc tìm đường cũng không tệ.
Hắn vừa tới đã gặp được người quen, lại toàn là người quen!
Không chỉ có Bạch Phỉ Nhi bốn người họ, mà ngay cả Ngô Trúc cũng ở đây, tuy Cố Hoành cũng không biết hắn ở đây làm gì.
Mà tại sao Thanh Lưu sơn trang này chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn thế này?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
"Cố công tử!"
Nhìn thấy Cố Hoành, đối với Bạch Phỉ Nhi họ chẳng khác nào nhìn thấy hy vọng, tình cảnh hiện tại, chỉ có ở bên cạnh hắn mới cảm thấy an toàn, như vậy cũng tốt, thay vì cùng những người khác đi tìm hắn, không bằng để Cố công tử tìm tới họ còn hơn.
"Mọi người vẫn ổn chứ?"
Cố Hoành ân cần hỏi.
"Vẫn ổn, tuy có chút không thoải mái, nhưng Ngô Tam công tử đây đã giúp chúng ta rất nhiều."
Bạch Phỉ Nhi cũng không giấu giếm, trực tiếp kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho Cố Hoành.
Nghe xong, Cố Hoành thở sâu, rồi vỗ vỗ vai Ngô Trúc.
"Ngươi làm tốt lắm."
Nếu không có Ngô Trúc, vấn đề này sẽ phát triển đến mức nào thật khó nói.
Xét về tình về lý, Cố Hoành đều thấy Ngô Trúc lần này làm rất tốt, mà đối với Ngô Trúc, mấy chữ ngắn ngủi của Cố tiên sinh đủ khiến hắn toàn thân kích động.
Ngô Trúc cố hết sức mới kiềm chế được run rẩy, nói: "Thuộc bổn phận sự tình, Cố tiên sinh khách khí."
"Nếu sau này Cố tiên sinh có việc cần, ta có thể giúp được, nhất định sẽ làm tốt!"
Tuy việc giúp Bạch Phỉ Nhi cũng coi như Ngô Trúc trả ơn Cố Hoành ở cát trong điện, nhưng thật ra thì hắn vẫn còn nợ rất nhiều, nên những chuyện bận bịu này cũng chỉ là tự an ủi mình thôi.
Hắn vẫn muốn bám vào Cố tiên sinh, lại muốn bám càng lâu càng tốt!
"Mấy người không sao là tốt rồi, đi theo ta, ta đưa các ngươi tới chỗ an toàn."
Tìm được người rồi, phải nhanh chóng đưa họ tới nơi an toàn.
Cố Hoành không nói nhiều, nghĩ họ cũng biết tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm, trang chủ sơn trang này nổi lòng tham, muốn bắt họ đi lĩnh thưởng, vậy ai dám chắc những người khác không có ý định này?
Trừ phi, là người hoàn toàn không màng tới phần thưởng trong lệnh truy nã...
Thật trùng hợp.
Mộ Tiên Yêu quốc, Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc Mộc Khanh Vũ, chính là vị tiểu phú bà không coi phần thưởng trong lệnh truy nã ra gì.
Chia tay Ngô Trúc xong, Cố Hoành lập tức đưa bốn cô nương lên đường, trên đường về vì không dùng được thần hành giày, nên mất thêm mấy ngày mới về tới đô thành Mộ Tiên Yêu quốc.
Trên đường về, Cố Hoành đã bị thám tử Hồ tộc phát hiện, hắn cũng không cố tình che giấu, mục đích chính là để Mộc Khanh Vũ biết hắn đã về.
Quả nhiên, vừa vào thành không lâu, Mộc Khanh Vũ đã tự mình ra đón.
Sau một hồi hàn huyên, tại một phủ viện vắng vẻ yên tĩnh nào đó trong Mộ Nguyệt thành, Bạch Phỉ Nhi và những người khác được an bài ổn thoả.
"Cố huynh, quan hệ giữa ngươi và những cô gái này, ta sẽ không hỏi đến."
"Nhưng mà ta nói câu khó nghe, người đông quá, sau này cẩn thận nội bộ mâu thuẫn đấy ~ "
Mộc Khanh Vũ chống nạnh, lông mày cong lên, trêu chọc nói.
"Khụ khụ!"
"Đùa thôi, kỳ thật ta cũng không quá quen họ, chỉ là ta quen biết tông chủ của tông môn họ, luôn cảm thấy nên giúp đỡ một chút mới phải phép."
Cố Hoành ho nhẹ hai tiếng, hắn đâu có ngốc, sao lại không hiểu lời trêu chọc của Mộc Khanh Vũ.
Nói thật, hiện tại nếu hỏi hắn thích ai, chắc chắn vẫn là thích cô bé đã ở bên mình hơn một năm rồi!
Hơn nữa cô bé cũng chẳng giấu giếm tình cảm của mình, rất bạo dạn, bánh ngọt nhỏ còn mềm mại thơm tho.
Còn những cô gái xinh đẹp khác thì tính sau.
"Họ muốn về Huyền Thiên Giới, nếu được, Khanh Vũ cô nương giúp họ một chút nhé."
"Không vấn đề, truyền tống trận tới Tiểu Huyền Thiên giới, Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc chúng ta dĩ nhiên có tư cách sử dụng, Cố huynh cứ yên tâm, ta sẽ lo liệu."
Mộc Khanh Vũ nhún vai.
Nàng không quan trọng, Hồ tộc cũng sẽ không phản đối việc nàng tiếp tục làm sâu sắc mối quan hệ với Cố Hoành.
Nhất là Cửu Vĩ Tiên Tôn sẽ rất vui khi thấy vị tộc trưởng tương lai của Hồ tộc tiếp tục thân thiết với một cao nhân thần bí, thực lực thâm sâu khó lường như vậy.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Cố Hoành tìm một nơi, rồi trực tiếp dùng truyền tống, trở về Hoang thành, trở về căn nhà nhỏ ấm áp của mình.
"Hô ~ "
Về tới Hoang thành, Cố Hoành thở phào nhẹ nhõm.
Lần này hắn đi xa nhà khá lâu, tuy những ngày qua đều ở Tiểu Huyền Thiên giới, nhưng quả nhiên vẫn là nhà mình, giường của mình mới khiến người ta thấy an tâm.
Việc đầu tiên Cố Hoành làm khi về nhà.
Chính là lập tức lên giường, rồi bắt đầu ngáy khò khò.
Hắn về từ Tiểu Huyền Thiên giới đã gần tối, nên giấc ngủ này kéo dài tới tận sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, Cố Hoành thấy trên bàn cạnh giường có đĩa hoa quả đã gọt sẵn.
Không cần nghĩ, hoặc là tiểu Bạch gọt, hoặc là con rồng ngoài bao bì mà tiểu Bạch mang về gọt.
Ăn hoa quả tươi mới xong.
Cố Hoành vừa ra sân đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa ra xem.
Thì ra là chưởng quỹ Kim Càn đến, nhưng lần này sắc mặt Kim Càn rất hốt hoảng, vừa vào cửa đã nói: "Ôi, Cố công tử, cuối cùng ngươi cũng về!"
"Chuyện lớn rồi, Ma Giới hình như sắp giáng lâm xuống Tây Vực rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận