Minh Long
Chương 148: Dọa ta một phen (1)
Rời khỏi Lâm phủ, Tạ Tẫn Hoan đi đến bờ Phượng Nghi Hà trước, muốn đưa 'Âm Dương Quái Khí Hoàn' cho Mộ đại nữ hiệp.
Nhưng cửa sổ Tố Vân trai đóng chặt, không biết là nàng xấu hổ không dám gặp người nên bỏ chạy, hay là đã đi giúp hắn mượn Giáp Tử Liên rồi.
Nếu là vế sau, vậy dĩ nhiên làm người ta ấm lòng, còn nếu là bỏ chạy...
Tạ Tẫn Hoan cũng không lo lắng, cùng lắm thì dán thông báo tìm người, để cho cả giang hồ Đại Càn đều biết chuyện hắn, một chính đạo thiếu hiệp, bị Mộ Vân Hồng bội tình bạc nghĩa.
Danh tiếng của hắn bây giờ rất lớn, hắn không tin Mộ Vân Hồng bị tai tiếng quấn thân, mà còn có thể không tức giận quay về tìm hắn!
Giữa lúc đang suy nghĩ lung tung như vậy, Tạ Tẫn Hoan về tới vương phủ trên phố Chính An.
Dưới mái hiên cửa lớn sơn son, có bốn võ tốt mặc giáp đen đang đứng, vừa thấy mặt hắn liền thẳng tắp lưng eo, hô lên:
"Tạ công tử!"
Sau đó dùng ánh mắt cổ quái dò xét hắn.
Tạ Tẫn Hoan hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn y phục của cha vợ trên người mình, cảm thấy có thể là do mặc quá già dặn, lập tức cũng không để ý, bước nhanh vào vương phủ, kết quả phát hiện một đám nha hoàn đang tụ tập trong hành lang thì thầm to nhỏ, phát hiện hắn ló đầu ra, cũng liếc hắn vài cái đầy cổ quái, rồi cúi đầu chạy đi mất.
Ý gì?
Tạ Tẫn Hoan hơi cân nhắc, rút bội kiếm ra làm gương, quay đầu trái phải soi xét gương mặt, xác định không có dấu son phấn nào Uyển Nghi để lại xong, mới tiếp tục đi về hướng tây trạch. Vừa tới chỗ rẽ, Hầu đại quản gia mặt xấu xí lại cầm quạt xếp nhảy ra.
"Nha a ! Quách phu nhân về rồi à?"
"Quách..."
Tạ Tẫn Hoan không hiểu sao, nghi hoặc hỏi:
"Hầu quản gia, ngài đây là..."
Hầu quản gia mặc áo dài đen, phe phẩy cây quạt, đi vòng quanh Tạ Tẫn Hoan:
"Ta đã nói mà ngươi tiểu tử, sao lại phá án nhập thần như vậy, cái gì cũng biết một chút, còn lợi hại hơn lão phu; hóa ra phía sau có một vị nữ Thần Nhân lớn như vậy, cao không thể chạm tới, đang âm thầm đẩy mông trợ cỗ..."
A? Bị lộ rồi bị lộ rồi...
Tạ Tẫn Hoan khẽ hít một hơi, muốn rút kiếm diệt khẩu, nhưng Hầu quản gia đã biết, vậy thì e là chuyện đã truyền khắp vương phủ, hắn nghĩ lại, cố giả vờ trấn định.
"Nữ Thần Nhân nào? Sao ta nghe không hiểu?"
"Còn giả bộ nữa, bây giờ khắp kinh thành đều biết rồi, tiểu tử ngươi không giấu được đâu, tự nghĩ cách mà đi giải thích với quận chúa điện hạ đi."
Hầu quản gia nói xong, liền phe phẩy cây quạt rời đi, trước khi đi còn quét mắt nhìn thân thể Tạ Tẫn Hoan:
"Chậc chậc !"
Tạ Tẫn Hoan đầu đầy dấu hỏi, đang định gọi quỷ thê tử ra chỉ cách đối phó, thì nhìn thấy Nãi Đóa ngọt ngào động lòng người chạy chậm từ hành lang phía sau ra, ôm lấy cánh tay hắn:
"Tạ công tử, bên ngoài nói có phải là thật không đó?"
Bởi vì Đóa Đóa vốn dĩ đầy đặn, ôm cánh tay rồi ép vào như vậy, đúng là miêu tả sinh động, cảnh đẹp ý vui, cánh tay to của hắn gần như lún cả vào.
Nhưng Tạ Tẫn Hoan thật sự không có tâm trạng thưởng thức, chỉ nghi hoặc hỏi:
"Bên ngoài nói gì vậy?"
Đóa Đóa mắt đầy vẻ sùng bái, giống như một nàng thiếp thất xinh đẹp đang níu lấy lão gia:
"Nói là ngài với Quách thái hậu là tình nhân đó nha, ngài chăm học khổ luyện, cũng là vì Quách thái hậu mà phá vỡ toàn bộ Đại Càn..."
Ngươi quả là đảo ngược Thiên Cương!
Tạ Tẫn Hoan bước chân khựng lại, vẻ mặt gần như sụp đổ, nhìn Đại Đóa Đóa tỏa mùi sữa xung quanh, nhịn hồi lâu mới nói:
"Đóa Đóa, hai ta không oán không cừu..."
Đóa Đóa ôm cánh tay hắn kéo vào trong:
"Ai nha ! là bên ngoài đều đang đồn thế mà, nhanh nhanh nhanh, quận chúa chờ ngài lâu rồi..."
"Thật sao?"
Không lâu sau, tại khuê phòng của quận chúa, trên giường êm gần cửa sổ.
Ngoài cửa sổ mưa phùn sụt sùi, trong phòng thì lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật giấy nhẹ nhàng vang lên.
Soạt!. Soạt!....
Tạ Tẫn Hoan đưa lưng về phía cửa sổ ngồi xếp bằng, tay cầm mấy trang thư đọc xem xét, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Môi Cầu đang ngồi xổm trên đùi hắn thì nghiêng đầu.
Lệnh Hồ Thanh Mặc ngồi ở bên cạnh phải, mày liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt vô cùng cổ quái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tuấn ca ca bên cạnh một cái.
Trường Ninh quận chúa dựa vào người Thanh Mặc, thân mặc chiếc váy ha tử hoa mỹ màu vàng ấm, tay cầm một chiếc quạt tròn, ánh mắt cũng đang dò xét Tạ Tẫn Hoan tới lui, ra vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Đóa Đóa không tranh được vị trí với Môi Cầu, nên đành ngồi quỳ phía sau hắn, ghé người qua vai tò mò nhìn nội dung trên thư.
"Thật không ngờ, Quách thái hậu lại là bạn gái cũ của Tạ công tử, thảo nào Tạ công tử đến trước mặt quận chúa mà không hề sợ hãi...."
Tạ Tẫn Hoan hít sâu một hơi, người hơi ngả ra sau ép vào gối dựa, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Dù sao thì cái tên vương bát đản tạo hoàng dao này, thật sự có chút bản lĩnh!
Trong thư này, viết rõ ràng thời gian, quá trình hắn và Quách thái hậu quen biết, gắn bó, yêu nhau.
Thậm chí giải thích tại sao ba năm nay không tra ra được bất cứ hành tung nào của hắn ! Quách thái hậu sợ chuyện xấu lộ ra, lại muốn hắn quay về để công phá Đại Càn từ bên trong, nên đã xóa sạch mọi dấu vết, vì thế mới tra không ra người này.
Hơn nữa còn giải thích tại sao hắn trong ba năm lại vọt lên tam phẩm ! Quách thái hậu tự mình dạy dỗ, lấy sức mạnh cả quốc gia để bồi đắp cho tiểu tình nhân này của nàng!
Việc hắn đuổi hung nhập thần, luôn có thể phát hiện yêu tà ! là do học được thuật bói toán, thuật vọng khí từ chiêm nghiệm phái!
Trước sau có lý có lẽ, logic chặt chẽ, ngoài việc nó là giả ra thì không tìm ra nửa điểm mao bệnh.
Tạ Tẫn Hoan đọc xong "Quách thái hậu bí sử", cuối cùng cũng hiểu cảm giác của nhân vật chính khi tự mình đọc "Ngụy Vô Dị chuyện tình yêu" hay "Lãng tử Lục Vô Chân", đúng là không biết nên đậu đen rau muống thế nào.
Phát hiện ba cô nương đều đang nhìn hắn đầy nghi ngờ, Tạ Tẫn Hoan đặt tờ giấy xuống, hỏi:
"Mấy lời châm ngòi ly gián này, các ngươi cũng tin? Ta trông giống loại người ăn bám lắm sao?"
Lệnh Hồ Thanh Mặc chớp chớp mắt:
"Nói ngươi là tà ma ngoại đạo, ta chắc chắn không tin, nhưng chuyện với Quách thái hậu..."
Trường Ninh quận chúa phe phẩy quạt tròn, cẩn thận ngắm nhìn vẻ đẹp của Tạ Tẫn Hoan:
"Quách thái hậu cũng đâu phải tà ma ngoại đạo. Ngươi có dung mạo, khí chất, tài ăn nói, học vấn, thiên phú, chẳng thiếu thứ gì, mấy trò dỗ dành nữ nhân hoa hoạt nhi thì nhiều vô kể. Nếu ngươi thật sự quấy rầy đòi hỏi, nàng chưa chắc đã chịu đựng nổi đâu."
Tạ Tẫn Hoan hơi buông tay:
"Triều đình sẽ không nghĩ như vậy luôn chứ?"
Trường Ninh quận chúa tiến lại gần mấy phần, thu lại mấy tờ giấy thư:
"Được rồi, đùa chút thôi, đừng căng thẳng. Triều đình mà vì mấy chuyện này đã nghi kỵ lương tài, vậy cũng coi như khí số đã tận. Có điều ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nếu Bắc Chu thuận nước đẩy thuyền làm văn chương, e là ngươi sẽ không dễ chịu đâu."
"Bắc Chu làm văn chương gì?"
Trường Ninh quận chúa giải thích:
"Ngươi là tài tuấn của Đại Càn, tiền đồ vô lượng. Nếu không gây chuyện được cho ngươi, Bắc Chu mới là bên gặp rắc rối!"
"Tiếng gió đã nổi lên rồi, Bắc Chu chỉ cần thực sự xem ngươi như cọc ngầm là được. Ví dụ như cố tình để cho cọc ngầm của Đại Càn chôn ở Bắc Chu 'lộ' ra chút tin tức không ai biết, hoặc là thường xuyên nhận được tình báo do 'ngươi' gửi tới Bắc Chu..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc nói tiếp:
"Triều đình ngày nào cũng nhận được đủ loại 'chứng cứ', lâu dần tự nhiên sẽ lưu cái tâm nhãn. Cho dù ngươi trong sạch, tra không ra vấn đề, nhưng bị nghi kỵ thì khó tránh khỏi thất vọng đau khổ..."
Sao lại tra không ra vấn đề được chứ!
Tạ Tẫn Hoan thầm nghĩ cái tên đạo hữu tạo hoàng dao không biết tên này đúng là muốn chết rồi, bèn hỏi:
"Đây là Minh Thần giáo đang vu hãm ta?"
Nhưng cửa sổ Tố Vân trai đóng chặt, không biết là nàng xấu hổ không dám gặp người nên bỏ chạy, hay là đã đi giúp hắn mượn Giáp Tử Liên rồi.
Nếu là vế sau, vậy dĩ nhiên làm người ta ấm lòng, còn nếu là bỏ chạy...
Tạ Tẫn Hoan cũng không lo lắng, cùng lắm thì dán thông báo tìm người, để cho cả giang hồ Đại Càn đều biết chuyện hắn, một chính đạo thiếu hiệp, bị Mộ Vân Hồng bội tình bạc nghĩa.
Danh tiếng của hắn bây giờ rất lớn, hắn không tin Mộ Vân Hồng bị tai tiếng quấn thân, mà còn có thể không tức giận quay về tìm hắn!
Giữa lúc đang suy nghĩ lung tung như vậy, Tạ Tẫn Hoan về tới vương phủ trên phố Chính An.
Dưới mái hiên cửa lớn sơn son, có bốn võ tốt mặc giáp đen đang đứng, vừa thấy mặt hắn liền thẳng tắp lưng eo, hô lên:
"Tạ công tử!"
Sau đó dùng ánh mắt cổ quái dò xét hắn.
Tạ Tẫn Hoan hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn y phục của cha vợ trên người mình, cảm thấy có thể là do mặc quá già dặn, lập tức cũng không để ý, bước nhanh vào vương phủ, kết quả phát hiện một đám nha hoàn đang tụ tập trong hành lang thì thầm to nhỏ, phát hiện hắn ló đầu ra, cũng liếc hắn vài cái đầy cổ quái, rồi cúi đầu chạy đi mất.
Ý gì?
Tạ Tẫn Hoan hơi cân nhắc, rút bội kiếm ra làm gương, quay đầu trái phải soi xét gương mặt, xác định không có dấu son phấn nào Uyển Nghi để lại xong, mới tiếp tục đi về hướng tây trạch. Vừa tới chỗ rẽ, Hầu đại quản gia mặt xấu xí lại cầm quạt xếp nhảy ra.
"Nha a ! Quách phu nhân về rồi à?"
"Quách..."
Tạ Tẫn Hoan không hiểu sao, nghi hoặc hỏi:
"Hầu quản gia, ngài đây là..."
Hầu quản gia mặc áo dài đen, phe phẩy cây quạt, đi vòng quanh Tạ Tẫn Hoan:
"Ta đã nói mà ngươi tiểu tử, sao lại phá án nhập thần như vậy, cái gì cũng biết một chút, còn lợi hại hơn lão phu; hóa ra phía sau có một vị nữ Thần Nhân lớn như vậy, cao không thể chạm tới, đang âm thầm đẩy mông trợ cỗ..."
A? Bị lộ rồi bị lộ rồi...
Tạ Tẫn Hoan khẽ hít một hơi, muốn rút kiếm diệt khẩu, nhưng Hầu quản gia đã biết, vậy thì e là chuyện đã truyền khắp vương phủ, hắn nghĩ lại, cố giả vờ trấn định.
"Nữ Thần Nhân nào? Sao ta nghe không hiểu?"
"Còn giả bộ nữa, bây giờ khắp kinh thành đều biết rồi, tiểu tử ngươi không giấu được đâu, tự nghĩ cách mà đi giải thích với quận chúa điện hạ đi."
Hầu quản gia nói xong, liền phe phẩy cây quạt rời đi, trước khi đi còn quét mắt nhìn thân thể Tạ Tẫn Hoan:
"Chậc chậc !"
Tạ Tẫn Hoan đầu đầy dấu hỏi, đang định gọi quỷ thê tử ra chỉ cách đối phó, thì nhìn thấy Nãi Đóa ngọt ngào động lòng người chạy chậm từ hành lang phía sau ra, ôm lấy cánh tay hắn:
"Tạ công tử, bên ngoài nói có phải là thật không đó?"
Bởi vì Đóa Đóa vốn dĩ đầy đặn, ôm cánh tay rồi ép vào như vậy, đúng là miêu tả sinh động, cảnh đẹp ý vui, cánh tay to của hắn gần như lún cả vào.
Nhưng Tạ Tẫn Hoan thật sự không có tâm trạng thưởng thức, chỉ nghi hoặc hỏi:
"Bên ngoài nói gì vậy?"
Đóa Đóa mắt đầy vẻ sùng bái, giống như một nàng thiếp thất xinh đẹp đang níu lấy lão gia:
"Nói là ngài với Quách thái hậu là tình nhân đó nha, ngài chăm học khổ luyện, cũng là vì Quách thái hậu mà phá vỡ toàn bộ Đại Càn..."
Ngươi quả là đảo ngược Thiên Cương!
Tạ Tẫn Hoan bước chân khựng lại, vẻ mặt gần như sụp đổ, nhìn Đại Đóa Đóa tỏa mùi sữa xung quanh, nhịn hồi lâu mới nói:
"Đóa Đóa, hai ta không oán không cừu..."
Đóa Đóa ôm cánh tay hắn kéo vào trong:
"Ai nha ! là bên ngoài đều đang đồn thế mà, nhanh nhanh nhanh, quận chúa chờ ngài lâu rồi..."
"Thật sao?"
Không lâu sau, tại khuê phòng của quận chúa, trên giường êm gần cửa sổ.
Ngoài cửa sổ mưa phùn sụt sùi, trong phòng thì lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật giấy nhẹ nhàng vang lên.
Soạt!. Soạt!....
Tạ Tẫn Hoan đưa lưng về phía cửa sổ ngồi xếp bằng, tay cầm mấy trang thư đọc xem xét, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Môi Cầu đang ngồi xổm trên đùi hắn thì nghiêng đầu.
Lệnh Hồ Thanh Mặc ngồi ở bên cạnh phải, mày liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt vô cùng cổ quái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tuấn ca ca bên cạnh một cái.
Trường Ninh quận chúa dựa vào người Thanh Mặc, thân mặc chiếc váy ha tử hoa mỹ màu vàng ấm, tay cầm một chiếc quạt tròn, ánh mắt cũng đang dò xét Tạ Tẫn Hoan tới lui, ra vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Đóa Đóa không tranh được vị trí với Môi Cầu, nên đành ngồi quỳ phía sau hắn, ghé người qua vai tò mò nhìn nội dung trên thư.
"Thật không ngờ, Quách thái hậu lại là bạn gái cũ của Tạ công tử, thảo nào Tạ công tử đến trước mặt quận chúa mà không hề sợ hãi...."
Tạ Tẫn Hoan hít sâu một hơi, người hơi ngả ra sau ép vào gối dựa, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Dù sao thì cái tên vương bát đản tạo hoàng dao này, thật sự có chút bản lĩnh!
Trong thư này, viết rõ ràng thời gian, quá trình hắn và Quách thái hậu quen biết, gắn bó, yêu nhau.
Thậm chí giải thích tại sao ba năm nay không tra ra được bất cứ hành tung nào của hắn ! Quách thái hậu sợ chuyện xấu lộ ra, lại muốn hắn quay về để công phá Đại Càn từ bên trong, nên đã xóa sạch mọi dấu vết, vì thế mới tra không ra người này.
Hơn nữa còn giải thích tại sao hắn trong ba năm lại vọt lên tam phẩm ! Quách thái hậu tự mình dạy dỗ, lấy sức mạnh cả quốc gia để bồi đắp cho tiểu tình nhân này của nàng!
Việc hắn đuổi hung nhập thần, luôn có thể phát hiện yêu tà ! là do học được thuật bói toán, thuật vọng khí từ chiêm nghiệm phái!
Trước sau có lý có lẽ, logic chặt chẽ, ngoài việc nó là giả ra thì không tìm ra nửa điểm mao bệnh.
Tạ Tẫn Hoan đọc xong "Quách thái hậu bí sử", cuối cùng cũng hiểu cảm giác của nhân vật chính khi tự mình đọc "Ngụy Vô Dị chuyện tình yêu" hay "Lãng tử Lục Vô Chân", đúng là không biết nên đậu đen rau muống thế nào.
Phát hiện ba cô nương đều đang nhìn hắn đầy nghi ngờ, Tạ Tẫn Hoan đặt tờ giấy xuống, hỏi:
"Mấy lời châm ngòi ly gián này, các ngươi cũng tin? Ta trông giống loại người ăn bám lắm sao?"
Lệnh Hồ Thanh Mặc chớp chớp mắt:
"Nói ngươi là tà ma ngoại đạo, ta chắc chắn không tin, nhưng chuyện với Quách thái hậu..."
Trường Ninh quận chúa phe phẩy quạt tròn, cẩn thận ngắm nhìn vẻ đẹp của Tạ Tẫn Hoan:
"Quách thái hậu cũng đâu phải tà ma ngoại đạo. Ngươi có dung mạo, khí chất, tài ăn nói, học vấn, thiên phú, chẳng thiếu thứ gì, mấy trò dỗ dành nữ nhân hoa hoạt nhi thì nhiều vô kể. Nếu ngươi thật sự quấy rầy đòi hỏi, nàng chưa chắc đã chịu đựng nổi đâu."
Tạ Tẫn Hoan hơi buông tay:
"Triều đình sẽ không nghĩ như vậy luôn chứ?"
Trường Ninh quận chúa tiến lại gần mấy phần, thu lại mấy tờ giấy thư:
"Được rồi, đùa chút thôi, đừng căng thẳng. Triều đình mà vì mấy chuyện này đã nghi kỵ lương tài, vậy cũng coi như khí số đã tận. Có điều ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nếu Bắc Chu thuận nước đẩy thuyền làm văn chương, e là ngươi sẽ không dễ chịu đâu."
"Bắc Chu làm văn chương gì?"
Trường Ninh quận chúa giải thích:
"Ngươi là tài tuấn của Đại Càn, tiền đồ vô lượng. Nếu không gây chuyện được cho ngươi, Bắc Chu mới là bên gặp rắc rối!"
"Tiếng gió đã nổi lên rồi, Bắc Chu chỉ cần thực sự xem ngươi như cọc ngầm là được. Ví dụ như cố tình để cho cọc ngầm của Đại Càn chôn ở Bắc Chu 'lộ' ra chút tin tức không ai biết, hoặc là thường xuyên nhận được tình báo do 'ngươi' gửi tới Bắc Chu..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc nói tiếp:
"Triều đình ngày nào cũng nhận được đủ loại 'chứng cứ', lâu dần tự nhiên sẽ lưu cái tâm nhãn. Cho dù ngươi trong sạch, tra không ra vấn đề, nhưng bị nghi kỵ thì khó tránh khỏi thất vọng đau khổ..."
Sao lại tra không ra vấn đề được chứ!
Tạ Tẫn Hoan thầm nghĩ cái tên đạo hữu tạo hoàng dao không biết tên này đúng là muốn chết rồi, bèn hỏi:
"Đây là Minh Thần giáo đang vu hãm ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận