Minh Long
Chương 123: Ta tự đánh mình? (1)
"Lý Công Phổ?"
Trường Ninh quận chúa chớp mắt, có chút buồn cười:
"Không thể nào."
"Vì sao?"
Tạ Tẫn Hoan hơi khó hiểu.
Đóa Đóa lặng lẽ nhích đến trước mặt Tạ Tẫn Hoan, giúp hắn gắp thức ăn, giải thích nói:
"Nằm vùng cũng là vì đánh cắp cơ mật, hoặc là mưu đồ làm loạn."
"Lý công công chức quan tuy cao, nhưng thực quyền không nặng, chức trách duy nhất chính là dỗ dành thánh thượng vui vẻ, truyền đạt thánh thượng chiếu lệnh. Thủ hạ người có thể dùng được, đều là đám nịnh nọt tiểu quan, tiểu lại."
"Nói hắn là cọc ngầm của yêu đạo, so với nói Tạ công tử là nội ứng do đại yêu phái tới còn khó tin hơn."
"Ừm?"
Tạ Tẫn Hoan ngồi thẳng người lên một chút, nghĩa chính nghiêm từ nói:
"Ta làm sao có thể là nội ứng của yêu đạo, chẳng lẽ ta so với Lý Công Phổ còn đáng nghi hơn sao?"
Trường Ninh quận chúa làm bộ gật đầu:
"Nhiệm vụ thiết yếu của nằm vùng, chính là đánh vào nội bộ thế lực, thu hoạch được coi trọng thậm chí tín nhiệm."
"Ngươi hiệp danh truyền xa, chính khí mười phần, công tích hiển hách, bây giờ bất luận ngươi làm cái gì, người cầm quyền cũng sẽ không nghi kỵ. Ví dụ như ngươi muốn hỏi thăm tình hình quân bị, phụ vương coi trọng ngươi, chắc hẳn sẽ nói thật cho ngươi biết."
"Còn Lý Công Phổ không giống, hắn mặc kệ muốn làm cái gì, Ngự Sử đài đều mắng trước rồi tính. Từ cửa Binh bộ Thượng thư đi ngang qua, ngôn quan liền suy nghĩ hắn có phải đang bày mưu tính kế dùng quân phí cho hoàng thượng tu sửa hoa viên hay không. Từ cửa Lại bộ Thượng thư đi ngang qua, ngôn quan liền hoài nghi hắn có phải lại thu tiền đen, muốn đề bạt người nào đó."
"Nếu mấy ngày nay vừa vặn có người thăng quan tiến chức, vậy thì xong, người đó sẽ bị tra xét trong ngoài ba lần, xem xét chiến tích có hợp cách hay không, có tặng lễ hay không..."
"Dưới tình huống này, Lý Công Phổ làm sao có thể tư thông với yêu đạo, âm thầm bố cục?"
Tạ Tẫn Hoan cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đúng là như vậy, nếu Lý Công Phổ không toàn tâm toàn ý làm một tên lộng thần, chỉ kiếm tiền mặt, ngoài ra cái gì cũng không động vào, thì sớm đã bị triều thần giết chết.
Sở dĩ không chết, hiển nhiên là bởi vì không chạm đến vảy ngược của hoàng đế, hoàng đế không nỡ giết.
Trường Ninh quận chúa cũng rất phản cảm với Lý gia kẻ giàu mà bất nhân, nghĩ ngợi lại nói:
"Phụ vương tính cách cương chính, kỳ thật vẫn muốn thu thập Lý gia, trước kia cũng từng thương lượng với các tiên sinh về việc làm thế nào để trừng trị Lý Công Phổ."
"Ồ?"
Tạ Tẫn Hoan nghe vậy, tự nhiên tỉnh táo tinh thần:
"Thương lượng thế nào?"
Trường Ninh quận chúa hơi hồi tưởng:
"Thái tử điện hạ là con trai độc nhất của thánh thượng, từ nhỏ hiếu học, rất có di phong của thái tổ, không chỉ thánh thượng coi trọng, mà còn cực kỳ được triều thần khen ngợi."
"Trữ quân chính là thuốc an thần, thánh thượng cho dù bị Lý Công Phổ giật dây, xây dựng rầm rộ, phô trương một chút, thì sau này cũng có ngày người mới thay người cũ. Cho nên triều thần có thể mở một con mắt nhắm một con."
"Nhưng nếu Lý Công Phổ dám đi mê hoặc thái tử ham chơi, vậy thì phạm vào đại kỵ, không chỉ triều thần muốn hắn chết, thánh thượng cũng sẽ cảm thấy 'Lý Công Phổ lão nô này, là cảm thấy trẫm đại hạn sắp tới rồi sao?'. Để phòng thái tử thật sự bị làm hư, rất có thể sẽ không bảo đảm hắn nữa."
"Phụ vương vốn định thu thập chứng cứ Lý Công Phổ mê hoặc thái tử, sau đó liên hợp với triều thần dâng thư khuyên can, để thánh thượng chặt đứt tên lộng thần này."
"Nhưng Lý Công Phổ vô cùng biết điều, toàn tâm toàn ý lấy lòng thánh thượng, sai lầm lớn không đáng sai lầm nhỏ không ngừng, gặp phải nghi trượng của thái tử liền tránh xa nửa dặm, không thể bắt được nửa điểm yếu điểm, cuối cùng không giải quyết được gì."
Thái tử...
Tạ Tẫn Hoan cảm thấy đây dường như là một đột phá khẩu, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nghe nói thánh thượng long thể không khỏe. Lý Công Phổ loại người này, nói toạc ra chính là 'bình tiết kiệm tiền', thái tử thượng vị sẽ bắt hắn ra khai đao. Không chỉ triều thần vỗ tay khen hay, bách tính cũng cảm thấy hả hê, uy vọng khi đó liền lên cao. Lý Công Phổ là người thông minh, chẳng lẽ không nghĩ đến điểm này sao? Hắn không để đường lui cho mình sao?"
Trường Ninh quận chúa lắc đầu nói:
"Lý Công Phổ khẳng định biết, nhưng chuyện này còn xa."
"Thánh thượng bị trọng thương trong Kiến An chi biến, khi đó đã đến mức vô lực hồi thiên, may mà Hà quốc trượng tại Ẩn Tiên phái cầu được một phương thuốc tốt, giữ được tính mạng. Mặc dù 20 năm qua thân thể luôn không tốt, nhưng đến nay cũng không có ảnh hưởng gì lớn."
"Theo phụ vương thấy, thánh thượng chấp chính đến sáu mươi tuổi không thành vấn đề, Lý Công Phổ còn có thời gian, chắc chắn sẽ không sớm như vậy nhảy ra chịu chết. Vả lại..."
Trường Ninh quận chúa nói đến đây, trên hàng lông mày lại lộ ra mấy phần lo lắng, thấp giọng nói:
"Vả lại thánh thượng long thể có việc gì, người buồn không phải Lý Công Phổ, mà là phụ vương."
"Phụ vương và thánh thượng là huynh đệ thân thiết cùng chung hoạn nạn, ở Đan Châu làm quan vẫn như cũ như đi trên băng mỏng, mà với thái tử chỉ là quan hệ thúc cháu, qua lại rất ít."
"Sau này tân quân đăng cơ, phụ vương trước tiên liền phải từ quan nhường quyền. Có thể ở Đan Dương bảo dưỡng tuổi già, đều là nhờ phúc 'cha nhờ con tiện'. Nếu Tiểu Đức tử có nửa điểm bản lĩnh, thì không cần sau này, mà hiện tại phụ vương có lẽ đã ở Lĩnh Nam làm vương gia rồi."
Tạ Tẫn Hoan nghe đến đó, không khỏi chớp mắt, cảm thấy thế tử điện hạ kỳ thật cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Bất quá việc này trước mắt không có quan hệ lớn với hắn, mục tiêu hàng đầu vẫn là có thù tất báo, đánh chết Lý Công Phổ.
Lý Công Phổ là một con chó trung thành cung cấp cảm xúc cho hoàng đế, lại không có sơ hở, chỉ có hoàng đế chết rồi, con chó này mới có thể đi chôn cùng.
Nhưng hoàng đế tạm thời không chết được, hắn cũng không thể vì đánh chết Lý Công Phổ, mà đi xử lý hoàng đế, làm cái trò rút củi dưới đáy nồi!
Cho nên muốn diệt trừ Lý Công Phổ, mà không rước lấy nghi kỵ của hoàng đế, biện pháp duy nhất chính là để Lý Công Phổ thất sủng. Ví dụ như bắt được chứng cứ Lý Công Phổ mê hoặc thái tử, mưu tính đường lui.
Chỉ cần hoàng đế cảm thấy Lý Công Phổ không thể nào sống được, giết quá dễ dàng, tùy tiện lật lại nợ cũ thì người này liền phải chết.
Nhưng Lý Công Phổ không có gan mê hoặc thái tử, làm thế nào để tìm ra chứng cứ đây...
Trường Ninh quận chúa thấy Tạ Tẫn Hoan cau mày, từ nãy đến giờ chỉ nói chuyện Lý Công Phổ, liền hỏi:
"Ngươi rất muốn diệt trừ Lý Công Phổ sao?"
Tạ Tẫn Hoan vội thu lại tạp niệm, cười nói:
"Ta chỉ là không quen nhìn loại nịnh thần giàu mà bất nhân này, buột miệng nói vài câu thôi."
Trường Ninh quận chúa cũng không nói thêm nữa, sau khi uống vài chén rượu, lại lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo:
"Đây là số tiền chia hoa hồng lần trước ngươi thắng ở Kim Lâu giúp bản quận chúa, mặc dù bạc bị nuốt riêng, nhưng phần của ngươi bản quận chúa sẽ không thiếu."
Tạ Tẫn Hoan thấy bà chủ nhà này thích làm việc thiện, cười nói:
"Tạ điện hạ hậu ái...."
"Hở?"
Trường Ninh quận chúa thu lại ngân phiếu, ánh mắt phong tình vạn chủng, trên dưới dò xét:
"Ngươi cứ như vậy nhận bạc sao?"
Đóa Đóa lúc này tỉnh táo tinh thần, dùng ngón tay chọc chọc cơ ngực Tạ Tẫn Hoan:
"Đúng vậy a, Tạ công tử chỉ cảm ơn suông chỉ sợ không đủ, phải có chút gì đó thực tế chứ?"
"A..."
Tạ Tẫn Hoan biết tiền của phú bà không dễ kiếm như vậy, phải hầu hạ vui vẻ mới có thể cầm. Hắn ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn Đóa Đóa đang hí hoáy chấm bút:
"Có đàn tam huyền không?"
"Có!"
Đóa Đóa vội vàng đứng dậy, chạy đến phòng bên, ôm tới cây đàn tam huyền của mình, đưa cho Tạ Tẫn Hoan:
"Tạ công tử muốn đàn khúc nhạc gì?"
"Phật gia từ khúc, các ngươi hẳn là chưa từng nghe qua."
Trường Ninh quận chúa chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc:
"Ngươi còn hiểu phật nhạc?!"
"Ta cái gì cũng biết sơ sơ một chút."
Tạ Tẫn Hoan ôm đàn tam huyền, hơi hồi ức, sau đó bắt đầu:
"Đang đang ! đang đang đang keng ! đang đang đang keng...."
Giai điệu cực kỳ nhẹ nhàng, tiết tấu rất bắt tai, nghe đến Môi Cầu cũng phải liên tục gật đầu, bắt đầu nhảy nhót trên bàn. Đóa Đóa nháy mắt, đầu tiên là cẩn thận lắng nghe, sau đó hai tay ôm ngực, đầy vẻ nghi hoặc:
"Cái này... Khúc nhạc này nghe có chút nghịch ngợm, có thể là phật nhạc sao?"
Trường Ninh quận chúa chớp mắt, có chút buồn cười:
"Không thể nào."
"Vì sao?"
Tạ Tẫn Hoan hơi khó hiểu.
Đóa Đóa lặng lẽ nhích đến trước mặt Tạ Tẫn Hoan, giúp hắn gắp thức ăn, giải thích nói:
"Nằm vùng cũng là vì đánh cắp cơ mật, hoặc là mưu đồ làm loạn."
"Lý công công chức quan tuy cao, nhưng thực quyền không nặng, chức trách duy nhất chính là dỗ dành thánh thượng vui vẻ, truyền đạt thánh thượng chiếu lệnh. Thủ hạ người có thể dùng được, đều là đám nịnh nọt tiểu quan, tiểu lại."
"Nói hắn là cọc ngầm của yêu đạo, so với nói Tạ công tử là nội ứng do đại yêu phái tới còn khó tin hơn."
"Ừm?"
Tạ Tẫn Hoan ngồi thẳng người lên một chút, nghĩa chính nghiêm từ nói:
"Ta làm sao có thể là nội ứng của yêu đạo, chẳng lẽ ta so với Lý Công Phổ còn đáng nghi hơn sao?"
Trường Ninh quận chúa làm bộ gật đầu:
"Nhiệm vụ thiết yếu của nằm vùng, chính là đánh vào nội bộ thế lực, thu hoạch được coi trọng thậm chí tín nhiệm."
"Ngươi hiệp danh truyền xa, chính khí mười phần, công tích hiển hách, bây giờ bất luận ngươi làm cái gì, người cầm quyền cũng sẽ không nghi kỵ. Ví dụ như ngươi muốn hỏi thăm tình hình quân bị, phụ vương coi trọng ngươi, chắc hẳn sẽ nói thật cho ngươi biết."
"Còn Lý Công Phổ không giống, hắn mặc kệ muốn làm cái gì, Ngự Sử đài đều mắng trước rồi tính. Từ cửa Binh bộ Thượng thư đi ngang qua, ngôn quan liền suy nghĩ hắn có phải đang bày mưu tính kế dùng quân phí cho hoàng thượng tu sửa hoa viên hay không. Từ cửa Lại bộ Thượng thư đi ngang qua, ngôn quan liền hoài nghi hắn có phải lại thu tiền đen, muốn đề bạt người nào đó."
"Nếu mấy ngày nay vừa vặn có người thăng quan tiến chức, vậy thì xong, người đó sẽ bị tra xét trong ngoài ba lần, xem xét chiến tích có hợp cách hay không, có tặng lễ hay không..."
"Dưới tình huống này, Lý Công Phổ làm sao có thể tư thông với yêu đạo, âm thầm bố cục?"
Tạ Tẫn Hoan cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đúng là như vậy, nếu Lý Công Phổ không toàn tâm toàn ý làm một tên lộng thần, chỉ kiếm tiền mặt, ngoài ra cái gì cũng không động vào, thì sớm đã bị triều thần giết chết.
Sở dĩ không chết, hiển nhiên là bởi vì không chạm đến vảy ngược của hoàng đế, hoàng đế không nỡ giết.
Trường Ninh quận chúa cũng rất phản cảm với Lý gia kẻ giàu mà bất nhân, nghĩ ngợi lại nói:
"Phụ vương tính cách cương chính, kỳ thật vẫn muốn thu thập Lý gia, trước kia cũng từng thương lượng với các tiên sinh về việc làm thế nào để trừng trị Lý Công Phổ."
"Ồ?"
Tạ Tẫn Hoan nghe vậy, tự nhiên tỉnh táo tinh thần:
"Thương lượng thế nào?"
Trường Ninh quận chúa hơi hồi tưởng:
"Thái tử điện hạ là con trai độc nhất của thánh thượng, từ nhỏ hiếu học, rất có di phong của thái tổ, không chỉ thánh thượng coi trọng, mà còn cực kỳ được triều thần khen ngợi."
"Trữ quân chính là thuốc an thần, thánh thượng cho dù bị Lý Công Phổ giật dây, xây dựng rầm rộ, phô trương một chút, thì sau này cũng có ngày người mới thay người cũ. Cho nên triều thần có thể mở một con mắt nhắm một con."
"Nhưng nếu Lý Công Phổ dám đi mê hoặc thái tử ham chơi, vậy thì phạm vào đại kỵ, không chỉ triều thần muốn hắn chết, thánh thượng cũng sẽ cảm thấy 'Lý Công Phổ lão nô này, là cảm thấy trẫm đại hạn sắp tới rồi sao?'. Để phòng thái tử thật sự bị làm hư, rất có thể sẽ không bảo đảm hắn nữa."
"Phụ vương vốn định thu thập chứng cứ Lý Công Phổ mê hoặc thái tử, sau đó liên hợp với triều thần dâng thư khuyên can, để thánh thượng chặt đứt tên lộng thần này."
"Nhưng Lý Công Phổ vô cùng biết điều, toàn tâm toàn ý lấy lòng thánh thượng, sai lầm lớn không đáng sai lầm nhỏ không ngừng, gặp phải nghi trượng của thái tử liền tránh xa nửa dặm, không thể bắt được nửa điểm yếu điểm, cuối cùng không giải quyết được gì."
Thái tử...
Tạ Tẫn Hoan cảm thấy đây dường như là một đột phá khẩu, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nghe nói thánh thượng long thể không khỏe. Lý Công Phổ loại người này, nói toạc ra chính là 'bình tiết kiệm tiền', thái tử thượng vị sẽ bắt hắn ra khai đao. Không chỉ triều thần vỗ tay khen hay, bách tính cũng cảm thấy hả hê, uy vọng khi đó liền lên cao. Lý Công Phổ là người thông minh, chẳng lẽ không nghĩ đến điểm này sao? Hắn không để đường lui cho mình sao?"
Trường Ninh quận chúa lắc đầu nói:
"Lý Công Phổ khẳng định biết, nhưng chuyện này còn xa."
"Thánh thượng bị trọng thương trong Kiến An chi biến, khi đó đã đến mức vô lực hồi thiên, may mà Hà quốc trượng tại Ẩn Tiên phái cầu được một phương thuốc tốt, giữ được tính mạng. Mặc dù 20 năm qua thân thể luôn không tốt, nhưng đến nay cũng không có ảnh hưởng gì lớn."
"Theo phụ vương thấy, thánh thượng chấp chính đến sáu mươi tuổi không thành vấn đề, Lý Công Phổ còn có thời gian, chắc chắn sẽ không sớm như vậy nhảy ra chịu chết. Vả lại..."
Trường Ninh quận chúa nói đến đây, trên hàng lông mày lại lộ ra mấy phần lo lắng, thấp giọng nói:
"Vả lại thánh thượng long thể có việc gì, người buồn không phải Lý Công Phổ, mà là phụ vương."
"Phụ vương và thánh thượng là huynh đệ thân thiết cùng chung hoạn nạn, ở Đan Châu làm quan vẫn như cũ như đi trên băng mỏng, mà với thái tử chỉ là quan hệ thúc cháu, qua lại rất ít."
"Sau này tân quân đăng cơ, phụ vương trước tiên liền phải từ quan nhường quyền. Có thể ở Đan Dương bảo dưỡng tuổi già, đều là nhờ phúc 'cha nhờ con tiện'. Nếu Tiểu Đức tử có nửa điểm bản lĩnh, thì không cần sau này, mà hiện tại phụ vương có lẽ đã ở Lĩnh Nam làm vương gia rồi."
Tạ Tẫn Hoan nghe đến đó, không khỏi chớp mắt, cảm thấy thế tử điện hạ kỳ thật cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Bất quá việc này trước mắt không có quan hệ lớn với hắn, mục tiêu hàng đầu vẫn là có thù tất báo, đánh chết Lý Công Phổ.
Lý Công Phổ là một con chó trung thành cung cấp cảm xúc cho hoàng đế, lại không có sơ hở, chỉ có hoàng đế chết rồi, con chó này mới có thể đi chôn cùng.
Nhưng hoàng đế tạm thời không chết được, hắn cũng không thể vì đánh chết Lý Công Phổ, mà đi xử lý hoàng đế, làm cái trò rút củi dưới đáy nồi!
Cho nên muốn diệt trừ Lý Công Phổ, mà không rước lấy nghi kỵ của hoàng đế, biện pháp duy nhất chính là để Lý Công Phổ thất sủng. Ví dụ như bắt được chứng cứ Lý Công Phổ mê hoặc thái tử, mưu tính đường lui.
Chỉ cần hoàng đế cảm thấy Lý Công Phổ không thể nào sống được, giết quá dễ dàng, tùy tiện lật lại nợ cũ thì người này liền phải chết.
Nhưng Lý Công Phổ không có gan mê hoặc thái tử, làm thế nào để tìm ra chứng cứ đây...
Trường Ninh quận chúa thấy Tạ Tẫn Hoan cau mày, từ nãy đến giờ chỉ nói chuyện Lý Công Phổ, liền hỏi:
"Ngươi rất muốn diệt trừ Lý Công Phổ sao?"
Tạ Tẫn Hoan vội thu lại tạp niệm, cười nói:
"Ta chỉ là không quen nhìn loại nịnh thần giàu mà bất nhân này, buột miệng nói vài câu thôi."
Trường Ninh quận chúa cũng không nói thêm nữa, sau khi uống vài chén rượu, lại lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo:
"Đây là số tiền chia hoa hồng lần trước ngươi thắng ở Kim Lâu giúp bản quận chúa, mặc dù bạc bị nuốt riêng, nhưng phần của ngươi bản quận chúa sẽ không thiếu."
Tạ Tẫn Hoan thấy bà chủ nhà này thích làm việc thiện, cười nói:
"Tạ điện hạ hậu ái...."
"Hở?"
Trường Ninh quận chúa thu lại ngân phiếu, ánh mắt phong tình vạn chủng, trên dưới dò xét:
"Ngươi cứ như vậy nhận bạc sao?"
Đóa Đóa lúc này tỉnh táo tinh thần, dùng ngón tay chọc chọc cơ ngực Tạ Tẫn Hoan:
"Đúng vậy a, Tạ công tử chỉ cảm ơn suông chỉ sợ không đủ, phải có chút gì đó thực tế chứ?"
"A..."
Tạ Tẫn Hoan biết tiền của phú bà không dễ kiếm như vậy, phải hầu hạ vui vẻ mới có thể cầm. Hắn ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn Đóa Đóa đang hí hoáy chấm bút:
"Có đàn tam huyền không?"
"Có!"
Đóa Đóa vội vàng đứng dậy, chạy đến phòng bên, ôm tới cây đàn tam huyền của mình, đưa cho Tạ Tẫn Hoan:
"Tạ công tử muốn đàn khúc nhạc gì?"
"Phật gia từ khúc, các ngươi hẳn là chưa từng nghe qua."
Trường Ninh quận chúa chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc:
"Ngươi còn hiểu phật nhạc?!"
"Ta cái gì cũng biết sơ sơ một chút."
Tạ Tẫn Hoan ôm đàn tam huyền, hơi hồi ức, sau đó bắt đầu:
"Đang đang ! đang đang đang keng ! đang đang đang keng...."
Giai điệu cực kỳ nhẹ nhàng, tiết tấu rất bắt tai, nghe đến Môi Cầu cũng phải liên tục gật đầu, bắt đầu nhảy nhót trên bàn. Đóa Đóa nháy mắt, đầu tiên là cẩn thận lắng nghe, sau đó hai tay ôm ngực, đầy vẻ nghi hoặc:
"Cái này... Khúc nhạc này nghe có chút nghịch ngợm, có thể là phật nhạc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận