Minh Long

Chương 127: Càn cung dạ yến (3)

Trong đại điện, yến tiệc linh đình, ca múa không ngừng, vương công danh lưu nâng ly chúc tụng lẫn nhau.
"Phạm tiên sinh, vãn bối kính ngài một chén."
"Khách khí..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc thân mang quần trang màu trắng, quy củ ngồi bên cạnh Tạ Tẫn Hoan, tay còn đang giữ Môi Cầu - lúc này đang muốn táy máy mổ long bào của Càn Đế.
Phát hiện Tạ Tẫn Hoan đang cau mày, tựa hồ đang nghiên cứu điều gì đó, Lệnh Hồ Thanh Mặc bèn ghé sát lại gần, hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Tạ Tẫn Hoan đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó Lý công Phổ, nghe vậy bèn nâng chén rượu lên, ánh mắt ý bảo về phía một vị quan viên đang ngồi ở nơi xa:
"Người này mặc quan phục không phải của Đại Càn, là ngoại sứ của Bắc Chu sao?"
"Đúng vậy, là tộc thúc của Quách thái hậu Bắc Chu, Quách tử Yến. Chuyến này đến đây là để đàm phán."
"Đàm phán chuyện gì?"
Lệnh Hồ Thanh Mặc nâng chén rượu lên, cụng ly với Tạ Tẫn Hoan:
"Vân Bắc tứ trấn. Sau loạn Vu giáo, nam bắc đều tử thương thảm trọng, đôi bên nghị hòa. Trong bối cảnh chư giáo bách gia tranh đấu, Bắc Chu đã cắt nhượng Vân Bắc tứ trấn cho Đại Càn, từ đó mới ngừng chiến."
"Bây giờ, sau trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, Bắc Chu không phục, nói minh ước có mất công bằng, muốn đòi lại Vân Châu tứ trấn."
Vân Châu tứ trấn nằm ở gần Sơn Hà Quan của Đại Càn, địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, lại thêm tài nguyên khoáng sản phong phú, mang ý nghĩa chiến lược rất lớn, Tạ Tẫn Hoan có chút kinh ngạc:
"Địa phương như vậy, triều đình làm sao có thể nhường đi được?"
"Đúng vậy a."
Lệnh Hồ Thanh Mặc lấy tay áo che miệng, uống cạn chén rượu, gương mặt ửng lên mấy phần:
"Trên bàn đàm phán thế nào, còn phải xem ở chiến trường đánh ra sao, chỉ dựa vào miệng lưỡi thì không có kết quả. Theo cách nói của Linh nhi, hai triều đình chiến nhiều năm, dân giàu nước mạnh, không bên nào dám xuất thủ trước, kỳ thực trong lòng đều có chút lo sợ, cho nên bây giờ chính là đấu võ mồm, ai sợ trước thì người đó chắc chắn chịu thiệt thòi lớn."
Tạ Tẫn Hoan đối với chuyện triều đình không có hứng thú lắm, chỉ gật đầu cười một tiếng. Vốn định tiện tay vuốt ve Môi Cầu, nhưng không hiểu sao tay phải lại cầm đũa, gắp một miếng thịt khô nhỏ, đưa đến bên miệng Mặc Mặc.
"Òm ọp?"
Đang há mồm nhận lấy đồ ăn, Môi Cầu nhìn thấy cảnh này, ngẩng đầu, mắt tràn đầy vẻ chấn kinh!
Lệnh Hồ Thanh Mặc cũng ngẩn người, nhìn miếng đồ nhắm đưa đến trước mặt, sắc mặt từ hơi say rượu chuyển sang đỏ bừng thấy rõ:
"Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ây..."
Tạ Tẫn Hoan cũng không biết mình đang làm cái gì, hoàn toàn là bị quỷ nhập vào người!
Nhưng chuyện này rõ ràng không dễ giải thích, chỉ đành kiên trì sắm vai nam nhân ấm áp:
"Thấy ngươi bị sặc, ăn chút đồ ăn cho đỡ."
Ngươi thật là người tốt hiếm có....
Nhưng ta nếu muốn ăn đồ ăn, cũng đâu cần ngươi phải đút cho?
Ở đây có bao nhiêu người, bị nhìn thấy thì biết làm thế nào?
Lệnh Hồ Thanh Mặc cảm thấy Tạ Tẫn Hoan uống say, lại sợ người bên ngoài chú ý tới, muốn gạt cánh tay hắn xuống.
Nhưng vị ca ca "thúi" này bên cạnh nàng lại rất bướng bỉnh, cánh tay không hề nhúc nhích, cứ cứng rắn dí sát vào miệng nàng.
"Ngươi..."
Lệnh Hồ Thanh Mặc sợ bị người ta nhìn thấy, đành phải dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng ngậm lấy miếng thịt chiên, sau đó cẩn thận nhìn quanh tứ phía, dáng vẻ mười phần như kẻ trộm.
Tạ Tẫn Hoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ của Mặc Mặc, lại bất giác bật cười...
Bên trong đại điện vàng son lộng lẫy, mùi rượu thơm nồng cùng tiếng nói cười rộn rã hòa quyện vào nhau.
Càn Đế thân mang long bào, ngự trên ngai vàng, quét mắt nhìn khắp một lượt cả triều văn võ bá quan cùng các bậc hiền năng từ các nơi, tâm tình mười phần không tệ, cho đến khi nhìn thấy đứa cháu trai ngu xuẩn ở phía xa.
Vị trí của Triệu Đức ở gần thái tử, lúc này thừa dịp các vị đại nhân đều đang bàn chuyện gia đình, bèn lén la lén lút tiến đến trước mặt thái tử:
"Ca, huynh có mang ngân lượng không? Tiền tháng này của đệ dùng hết rồi..."
Thái tử Triệu Cảnh Hoàn là con trai duy nhất của Càn Đế, tài đức đều được đánh giá rất cao, đối xử với mọi người luôn khiêm tốn, thấy đường đệ lại gần vay tiền, bèn cười nói:
"Chỗ ta còn có chút tiền, đệ muốn bao nhiêu? Ngày mai ta sẽ sai người mang đến cho đệ."
"Ba vạn lượng."
"Ba...?!"
Triệu Cảnh Hoàn là thái tử, không phải kẻ ngốc, nghe vậy liền hít một hơi, nhẫn nhịn hồi lâu, mới đáp lại:
"Cộng lại ta cũng chỉ còn hơn tám ngàn lượng ngân lượng tích góp được..."
"Tám ngàn cũng được, không cần ca ca phải sai người mang đến, lát nữa đệ tự mình qua lấy."
Càn Đế nhìn thấy cái đức hạnh này của đứa cháu trai ngu ngốc, trong lòng cảm thấy vừa 'vui mừng lại vừa bất lực'.
Vui mừng là ở chỗ, Triệu Đức với cái bộ dạng này, chắc chắn không thể có lòng dạ nào mưu phản soán ngôi. Cho dù Triệu Đức có nghĩ như vậy, thì triều đình cũng không dám đặt cược vào hắn, thái tử ngày sau đăng cơ, hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện đường đệ tạo phản.
Mà bất lực là ở chỗ, Đan Vương dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, nhi tử dưỡng thành ra cái đức hạnh này, hắn - người làm bá bá đây, thật sự cảm thấy 'Ngươi cũng xứng mang họ Triệu ư?' Thực sự không đành lòng nhìn thẳng, Càn Đế bèn chuyển ánh mắt về phía Trường Ninh quận chúa ở phía xa:
"Linh nhi, nghe nói con đem Tạ Tẫn Hoan tới đây?"
Trường Ninh quận chúa ở trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, khẳng định phải tỏ ra đoan trang một chút, tự nhiên hào phóng gật đầu:
"Đúng vậy ạ, phụ vương cảm thấy kẻ này là tài năng đáng để bồi dưỡng, nên bảo con đưa theo đến để làm quen."
Càn Đế theo hướng dẫn nhìn lại, liền nhìn thấy một vị công tử áo trắng có khí độ bất phàm, đang ngồi ở nơi hẻo lánh trong đại điện, vừa trò chuyện với người khác, khẽ gật đầu:
"Gần đây thường nghe về tài năng, đức hạnh của kẻ này, không ngờ tướng mạo cũng tuấn tú đường hoàng như vậy, người tài như thế, chỉ đảm nhiệm chức chấp kích, đúng là đại tài tiểu dụng."
Lời này của Càn Đế, rõ ràng là muốn ban cho Tạ Tẫn Hoan, người gần đây có biểu hiện xuất sắc một chức quan nào đó. Trường Ninh quận chúa đang định đáp lời, nhưng Lý công Phổ ngồi ở phía xa, lại vội vàng tươi cười chen vào nói:
"Công tích gần đây của Tạ Tẫn Hoan quả thực không tầm thường, nhưng nha môn vẫn đang điều tra vụ án xác khô, theo ngu ý của thần, chờ sau khi vụ án này kết thúc rồi phong thưởng cũng không muộn."
Hà quốc trượng tóc bạc trắng xóa, tuổi tác đã cao, nhìn có vẻ hơi mơ hồ, nghe vậy bèn gật đầu:
"Công Phổ nói có lý, với tài năng của kẻ này, phá án chắc chẳng mất mấy ngày, bây giờ phong thưởng, lỡ như vụ án phá không tốt thì không hay mà thưởng; còn nếu phá không được thì càng không tốt."
Càn Đế ngẫm lại cũng thấy phải, không nói nhiều thêm nữa, lại cùng Hà quốc trượng trò chuyện việc nhà.
Cứ như vậy, sau một hồi bàn luận, các vị hoàng thân quốc thích vào kinh thành chúc thọ, bắt đầu lần lượt dâng lên lễ vật mừng thọ.
Trường Ninh quận chúa cũng lấy ra mũ phượng do Đan Dương học cung chế tạo, công nghệ tinh xảo đến mức khiến cho vô số triều thần phải tặc lưỡi, Hà hoàng hậu nhìn thấy thì cười đến híp cả mắt.
Nhưng mà ngay giữa bầu không khí ồn ào, náo nhiệt, dỗ dành này, ngoại sứ của Bắc Chu - Quách tử Yến, đột nhiên lên tiếng:
"Quý quốc diện tích rộng lớn, dân giàu vật thịnh, quần thần chúc thọ cho hoàng hậu, vậy mà đều là những thứ vàng bạc tục vật, theo ngu ý của ngoại thần, thật có phần làm mất thể diện của quý quốc."
Toàn bộ đại điện chợt im lặng.
Ngay cả Tạ Tẫn Hoan đang đùa giỡn với Mặc Mặc, cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Ở đây kỳ thực có rất nhiều ngoại sứ, nhưng mà các nước Tây Vực, Tây Nhung, Nam Man đều là những nước nhỏ bé, không có việc gì thì tuyệt đối không dám mở miệng nói chuyện.
Mà Bắc Chu có thực lực không hề thua kém Đại Càn, có quốc lực hùng hậu chống đỡ, Quách tử Yến nói chuyện tự nhiên cũng mang theo vài phần gai góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận