Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 80: Phân biệt đãi ngộ! (length: 30495)

Cứ để Trúc Trúc cố gắng hết sức giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng Kỷ Ngưng lại nói, bảo bối nhỏ tỏa sáng ở ngay đó, phát ra ánh hào quang đáng yêu, tuyệt đối không thể nào bị lãng quên. Bé con nghe mẹ nói cứ như được khích lệ, giây trước còn nở nụ cười ngây thơ, giây sau đã bị nhấc bổng lên ôm đi.
Trúc Trúc bị ba ôm đi, mặt hướng về phía các khách mời, hai chân ngắn ngủn giữa không trung vùng vẫy vô ích.
Khách mời thực sự rất vui vẻ, còn rất ăn ý nhìn nhau, nói nhỏ:
"Đừng có cười như thế chứ."
"Trẻ con cũng cần thể diện đấy!"
Trúc Trúc mím cái miệng nhỏ tủi thân, ánh mắt cầu cứu hướng về mẹ.
Kỷ Ngưng tăng nhanh bước chân: "Mau lên một chút, sắp mười giờ rồi!"
Bé con bừng tỉnh hiểu ra.
Ba mẹ đúng là một phe mà.
"Rốt cuộc là ăn cay ở mức độ nào đây! Nếu không nói thì chúng ta phải làm lại món cay đấy!"
Trúc Trúc vẫn không thể lặng lẽ đợi bên cạnh các người lớn để qua đêm này, điều duy nhất không cần quá buồn là, cho dù món ăn đó có vị cay nhẹ, cay vừa hay cay nhiều thì bé cũng chẳng ăn được hết.
Khả năng thích nghi của trẻ nhỏ rất cao, sau khi bị ba phạt đứng úp mặt vào góc vườn, vừa vào phòng liền vui vẻ giới thiệu cho ba cái giường lớn liền kề nơi các nàng sẽ ngủ. Cái giường to như vậy, cho dù bé con có duỗi thẳng hết cả người ra, cũng không chạm đến mép giường hai bên, quá tuyệt vời!
Trước khi đi ngủ, quy trình rửa mặt có thể giản lược thì cứ giản lược, Kỷ Ngưng dỗ Trúc Trúc vào giấc mộng trước mười giờ, học theo cách của Giang Thừa trước đây, mở video chat trên điện thoại để theo dõi.
Bé con không đi tiểu đêm, đợi đến khi xác nhận nàng đã ngủ say, Kỷ Ngưng nhẹ nhàng hết mức có thể, rón rén ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng, Giang Thừa vẫn còn đứng đó.
Thân hình cao lớn như một bức tường, đổ bóng xuống, Kỷ Ngưng không hề sợ hãi. Bởi vì nàng biết, hắn nhất định sẽ chờ ở cửa.
Giang Thừa hình như, luôn luôn chờ đợi.
"Đi gói quà trước đã." Kỷ Ngưng khẽ nói, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn quà giáng sinh trước khi rời khỏi nhà.
Kỷ Ngưng lo lắng nhất là đến khi tới Toby, có lẽ sẽ ở một nơi xa xôi, lúc đó mới đi mua quà cho Trúc Trúc thì rất bị động, vì thế nên trước khi đi nàng đã mua quà giáng sinh, nhờ Giang Thừa giấu trong hành lý, tránh cho bị con mắt tinh tường của Trúc Trúc phát hiện.
Giấy gói quà tràn ngập các họa tiết Giáng Sinh, các khách mời vẫn đang hóng mát ở hậu viện, chỉ có Kỷ Ngưng và Giang Thừa ở một mình trong phòng khách mời nam, điều chỉnh kích thước giấy gói quà.
Để chọn quà giáng sinh cho bé, thứ có thể khiến nàng thích thú chỉ có đồ chơi. Có lẽ là trước đây đồ chơi của Trúc Trúc không được nhiều lắm, nên bé không hề kén chọn đồ chơi, có gì chơi nấy, tạm thời chưa biểu lộ ra thích loại đồ chơi nào đặc biệt, do đó Kỷ Ngưng có hơi phân vân khi chuẩn bị quà. Trúc Trúc thích màu hồng, cũng thích màu xanh lam, thích búp bê, cũng thích xe ô tô nhỏ, bé có lý tưởng trở thành nhà phát minh, gần đây thích bơi lội lại muốn trở thành nhân viên cứu hộ… Đứa trẻ có vô hạn khả năng, dù định nghĩa cho bé khi nào đi chăng nữa, cũng đều quá sớm.
"Kéo." Kỷ Ngưng chìa tay ra.
Giang Thừa không đưa kéo cho nàng, mà ngược lại cầm lấy tờ giấy gói quà trong tay nàng.
Nhiều lúc, hắn cẩn thận hơn nàng, khi cắt giấy gói quà, hắn tỉ mỉ cắt theo viền kim tuyến rực rỡ, cúi đầu, ánh mắt tập trung.
Kỷ Ngưng cũng ngước nhìn.
Bạn trên mạng toàn khen Giang tổng có ưu điểm này nọ, lúc này nàng đánh giá khách quan, đường nét gò má của hắn rất lưu loát, mái tóc đen buông trên trán, dưới ánh đèn, hắt bóng sáng tối.
Giang Thừa một tay cầm kéo, cắt xong giấy gói quà, đưa lại cho nàng.
Kỷ Ngưng bỗng dưng lười biếng, đẩy hết giấy gói và hộp đựng đến trước mặt hắn.
"Anh gói đẹp hơn em."
Trong phòng tĩnh lặng, tiếng kéo cắt càng thêm rõ ràng.
Kỷ Ngưng tưởng tượng ra cảnh Trúc Trúc sẽ vui mừng thế nào khi nhìn thấy quà vào sáng hôm sau, còn chưa nhìn thấy nụ cười của bé, đáy mắt nàng đã ánh lên ý cười.
Nàng thích mỗi ngày lễ.
"Đông Chí thì phải ăn bánh trôi."
"Lễ Giáng Sinh thì phải giúp ông già Noel chuẩn bị quà năm mới cho Trúc Trúc."
"Tết Dương Lịch thì phải cùng nhau đếm ngược đón năm mới."
"Tết Âm Lịch thì phải chuẩn bị quần áo mới và bao lì xì siêu to cho bé."
Kỷ Ngưng cười nói: "Sau Tết Nguyên Đán là——"
Giang Thừa: "Lễ tình nhân."
"Trúc Trúc vẫn còn nhỏ để biết đến lễ tình nhân." Kỷ Ngưng nói tiếp, "Sau đó là ngày 8/3 Quốc tế Phụ nữ, Trúc Trúc phải đợi đến mười tám tuổi mới biết, vậy thì ngày lễ tiếp theo là..."
"Tết Trồng Cây." Giang Thừa nói.
Kỷ Ngưng gật đầu: "Ngày Trồng Cây thì dắt bé đi trồng cây! Trồng một cây con của chính mình, cây non và Trúc Trúc cùng nhau lớn lên."
"Ngày Quốc tế Lao Động thì sẽ dạy Trúc Trúc làm việc nhà, lau kính và quét nhà."
"Anh tự biết chứ?"
"Khinh ai vậy! Còn có ngày Quốc tế Thiếu nhi, Tết Đoan Ngọ… Cả năm bận rộn hết."
Những món quà dành cho Trúc Trúc đều đã được gói xong, thắt nơ bướm rất đẹp và trang trọng.
Kỷ Ngưng cầm quà chuẩn bị mang về cất cho Trúc Trúc, còn chưa đi ra ngoài thì đã bị hắn cản lại.
"Không phải muốn đi thám hiểm sao?"
"Tối mai đi." Kỷ Ngưng khẽ nói, "Đêm cuối của chương trình, cũng là lúc em có chuyện muốn nói với anh."
Vẻ mặt của Giang Thừa khựng lại.
Chương trình Giai đoạn III, luôn có một ngày chính thức kết thúc. Sau khi chương trình kết thúc, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, nàng lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói với hắn rằng, vào đêm cuối cùng của chương trình, có vài điều cần nói rõ.
"Hay là anh muốn biết kịch bản?" Kỷ Ngưng cẩn trọng hỏi.
Giang Thừa không hề nghĩ ngợi: "Không cần."
Kỷ Ngưng: …
Giang tổng đã không muốn nói rồi, lại còn không cho người khác lên tiếng.
Nàng ôm quà trở về, quay người đi nhưng dừng lại.
Kỷ Ngưng có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng, cố tình không quay đầu, nhớ đến vẻ mặt cứng nhắc của Giang tổng khi vừa từ chối xem kịch bản, bỗng nhớ đến một đoạn cắt trong clip trên mạng. Nhân vật chính bịt tai lắc đầu điên cuồng nói “Ta không nghe ta không nghe”, khác một trời một vực so với một Giang Thừa trầm mặc bình tĩnh, nhưng lại kì lạ thống nhất. Kỷ Ngưng mím môi, lén cười, tăng nhanh bước chân, đi về phòng.
Giang Thừa đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng lúc rời đi.
Bước chân của nàng ngày càng nhanh, cho đến khi bóng hình biến mất hoàn toàn.
Đồng Chi Kỳ lúc quay trở lại, có chút ngạc nhiên nhìn Giang tổng.
Trong chương trình, hắn đã thấy Giang Thừa biểu hiện rất nhiều khía cạnh, vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu, dần dần mở lòng và trở nên hòa nhã, rồi đến vẻ thảo mai cố tình, cuối cùng là hiện tại, lại trở về trầm mặc.
Giang Thừa không nói ra lòng mình, nhưng Đồng Chi Kỳ rất muốn nghe.
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, vất vả lắm mới hỏi ra được một câu.
Đồng Chi Kỳ quá sợ hãi.
Trước khi kết thúc chương trình mới có chuyện muốn nói với hắn, nghe sao mà giống như báo trước kết cục BE thế này!
“Không được không được! Chẳng lẽ là chuẩn bị nói rõ ràng, cùng nhau nuôi con sao?”
“Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc nãy nàng nhấn mạnh tình bạn dài lâu, còn nhìn anh vài lần đấy!”
“Nếu như mấy năm trước không chịu quen anh, thì tại sao mấy năm sau lại chịu? Chắc chắn là chuyện không thành rồi...”
Chương Ngạn Hi làm xong món kho quay lại, cố hít hà đầu ngón tay của mình.
Tìm thấy bao tay không đủ dày trong tủ bát, đeo vào hay không thì cũng vậy, rửa tay vài lần với nước rửa tay, vẫn còn vương mùi thịt. Hắn đi ra đi vào phòng vệ sinh vài lần, bên tai vang tiếng Đồng Chi Kỳ kêu gào, còn Giang tổng đã cầm Laptop ra, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
“Nghĩ lạc quan lên đi.” Chương Ngạn Hi nói.
Đồng Chi Kỳ: "Nếu tốt đẹp, sao phải đợi đến đêm cuối chương trình mới nói với anh ta? Đợi chương trình kết thúc rồi về Bắc Thành nói cũng được mà."
"Có lẽ là nghĩ..." Hắn giơ một ngón tay, làm động tác "Một dao đôi ngả", bổ sung, "Quá rõ ràng."
Giang Thừa không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ nữa.
Ngón tay của hắn gõ bàn phím, ánh mắt khóa chặt vào màn hình, tiếp tục xử lý công việc.
Hắn luôn có thể nhanh chóng nhập tâm làm việc, nhưng lần này, vẫn cứ bị phân tâm.

Sáng hôm sau thức dậy, ở đầu giường của Trúc Trúc nhỏ, bày ra ba hộp quà giáng sinh.
Trong khi bé còn đang dụi mắt ngáp thì phòng phát sóng trực tiếp đã chính thức mở, mà tất cả các khách mời nữ trong phòng, đều trở thành vai phụ.
"Nhiều quà giáng sinh đến thế kia!"
"Ông già Noel chắc là thấy mấy năm trước quên mang quà đến cho Trúc Trúc, cho nên năm nay bù lại cho bé yêu nhà mình những hai phần đấy."
"Chỗ này là quà Giáng sinh năm Trúc Trúc một tuổi, hai tuổi và ba tuổi sao?"
"Tối qua ông già Noel đến vào lúc nào thế? Có phải là vào bằng cửa sổ này không? Chúng ta ngủ say quá chẳng để ý gì cả."
【 ha ha ha ha ha ha lúc này, khoảng cách giữa diễn viên chuyên nghiệp và diễn viên nghiệp dư thể hiện rõ rồi.】 【Ảnh hậu với Kỷ Ngưng diễn hay thật, tôi suýt nữa đã tin ông già Noel mang quà cho bé Trúc Trúc nhà mình rồi (doge).】 【Xin cầu xin Kiều Nhân Nhân đừng diễn nữa! Giả quá rồi, Trúc Trúc nhà mình tuy bé nhưng không ngốc đâu!】 【Vui vẻ lên một chút có gì không tốt sao? Thật ra lúc diễn, động tác trên cơ thể có thể bớt một chút, như chị ấy chìa ba ngón tay ra, giả bộ nói ông già Noel tặng ba phần quà thì thực sự là không cần thiết.】 【Diễn viên cũng cần phải có năng lực, không phải ai muốn làm là được đâu.】 【 Ngủ một giấc tỉnh dậy, còn mơ mơ màng màng, liền nhận được quà Giáng sinh, đây là cảnh tượng ta mơ khi còn nhỏ a! 】 【 Bé con tính tình thật tốt, một chút cũng không có khó chịu khi thức dậy, ngơ ngác nhìn mọi người, rất muốn nhéo một cái! 】 Trúc Trúc bé con ngủ lơ mơ, đến cả tốc độ nháy mắt cũng chậm hơn.
Nghe người lớn bên trái nói chuyện thì nàng chậm rãi nghiêng đầu sang trái, nghe người lớn bên phải nói, lại từ từ nghiêng sang phải.
Đồng Chi Nhạc nhớ lại trong phim hoạt hình con lười tên Tia Chớp.
Nhóc con trước mắt y như con lười kia.
"Trúc Trúc, mau nhìn ông già Noel chuẩn bị quà cho con này!"
Bé con dần dần tỉnh táo, đôi mắt hạnh trong veo chớp chớp nhìn ba hộp quà nhỏ.
"Không phải ông già Noel chuẩn bị." Trúc Trúc nói giọng trẻ con, "là mụ mụ."
【 Các nữ khách quý: ? 】 【 Ha ha ha ha vạch trần rồi. 】 【 Tận mắt nhìn thấy Kỷ Ngưng hóa đá trong một giây! 】 【 Vì sao bé Trúc lại không dễ bị lừa vậy? Cháu nhỏ nhà ta bây giờ đã sáu tuổi mà vẫn tin rằng mỗi năm quà Giáng sinh treo đầu giường là ông già Noel mang tới đấy. 】 "Trúc Trúc làm sao biết được?"
"Ta thấy rồi á!"
Đây là bí mật mà bé con đã phát hiện tối qua.
Tối qua, trên tủ đầu giường chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ảnh hậu a di, Nhạc Nhạc tỷ tỷ và đệm Nhân tỷ tỷ giúp mụ mụ nàng sắp xếp, đặt quà Giáng sinh vào chỗ mà Trúc Trúc vừa mở mắt ra là thấy. Các nàng cứ điều chỉnh mãi, đánh thức Trúc Trúc, nhưng bé con quá buồn ngủ, trở mình rồi lại ngủ say.
"Còn có ba ba." Kỷ Ngưng nói, "Hai chúng ta cùng nhau tặng."
Bé Trúc hoàn toàn không có khái niệm về lễ Giáng sinh, thậm chí trước đây còn chưa từng thấy hình ảnh ông già Noel trong phim hoạt hình.
Đối với bé con mà nói, ba mẹ tặng quà, sẽ càng thêm trân quý. Nàng ngồi trong ổ chăn, lần lượt mở từng món quà, tiếng nói trong trẻo vang vọng cả căn phòng, các khách quý và cư dân mạng bị lây nhiễm, khóe môi cong lên ý cười, xem nhóc con ôm chặt quà vào lòng.
"Trúc Trúc có thích không?"
"Thích oa!"
Nhóc con dụi vào lòng Kỷ Ngưng, mềm mại nói cám ơn mụ mụ.
Hộp quà cuối cùng chứa một quyển sổ nhỏ, bên cạnh quyển sổ còn có con dấu và mực đóng dấu. Kỷ Ngưng nắm tay Trúc Trúc, ấn con dấu xuống, đó là con dấu khắc hình vẽ đơn giản do chính tay Trúc Trúc vẽ, phía trên còn có tên do bé tự viết.
"Chúng ta đóng dấu đầu tiên, là Bắc Thành." Kỷ Ngưng nói, "Dấu thứ hai, là Tuyết Lĩnh."
Trúc Trúc: "Dấu thứ ba chính là Toby kéo!"
"Con xem này, quyển sổ dày như thế, là một quyển 'Hộ chiếu' du lịch toàn cầu đấy. Sau này chúng ta đi đến đâu, sẽ đóng một dấu lên đó, đợi đến khi Trúc Trúc lớn lên, quyển 'Hộ chiếu' này sẽ chứa đầy dấu chân của con."
【 Ô ô ô quá chu đáo. 】 【 Không chỉ là dấu chân của bé, còn có cả tình yêu và sự đồng hành của ba mẹ nữa. 】 【 Thật tốt, Trúc Trúc hôm qua vui vẻ, hôm nay vui vẻ, ngày mai vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ! 】 Bé con mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Những ký ức mới dần thay thế những hồi ức không vui, nàng thậm chí sắp quên, Tần Mỹ Lan ở thôn Vĩnh Thụy, Triệu Võ, và cả bà nội của em trai, tất cả đều như thế nào.
"Vậy thì quên đi." Kỷ Ngưng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lên.
Kỷ Ngưng và Giang Thừa không đến thôn Vĩnh Thụy, sau khi bình tĩnh lại, họ đã suy nghĩ kỹ, đến đó thì sao, sẽ làm gì, sẽ đánh nhau với đám người già trẻ sao? Kỷ Ngưng lo lắng rằng nếu mình thật sự đến thôn Vĩnh Thụy, sẽ khó mà kiềm chế cảm xúc, làm ra những hành động quá khích, nàng và Trúc Trúc không cần vì những người như thế mà đánh mất cuộc sống yên bình, Giang Thừa cũng nghĩ như vậy.
Vụ án của Triệu Võ vẫn đang trong quá trình điều tra và xét xử. Từ khi Trúc Trúc được đưa đi, trong thôn có rất nhiều lời đồn, gia đình Tần Mỹ Lan vốn dĩ đã không ngẩng đầu lên được, nay chương trình lại càng nổi tiếng, cô bé từng ở nhà Triệu gia đến cơm cũng không đủ ăn, bây giờ lại được ba mẹ cưng chiều hết mực, đám dân làng mắng chửi, gần như có thể dìm chết cả nhà họ.
Mọi việc ở thôn Vĩnh Thụy, Giang Thừa tạm thời nhờ bạn ở Nam Thành xử lý. Vụ án vẫn đang được theo dõi, dân làng gây khó dễ cho nhà họ Triệu không chỉ bằng lời nói, mà cả nhà ba miệng của bọn họ còn đang chờ ăn cơm, Tần Mỹ Lan biết có người dặn trước, căn bản là không tìm được việc làm, trong nhà lại không có tích góp, cũng không vay được tiền ở đâu, con trai đói đến mức ngực dính vào lưng, khóc suốt cả ngày, mẹ chồng nàng dâu từ sáng đến tối oán trách nhau, thậm chí còn đánh nhau.
Triệu Võ chắc chắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, người nhà hắn tuy không hề hay biết, nhưng cũng sẽ phải trả giá đắt cho những hành động ác ý với Trúc Trúc.
Cho dù sau này Triệu Võ hết hạn tù được thả, Giang Thừa và Kỷ Ngưng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ một nhà sống yên ổn.
Còn đối với Trúc Trúc mà nói, mọi ân oán xin hãy để lại quá khứ.
Bé con không cần tha thứ, nhưng ba mẹ vẫn mong muốn rằng, nàng có thể quên đi bọn họ.
Trúc Trúc còn nhỏ, buông bỏ mọi gánh nặng, cứ bình yên lớn lên là được.
...
Ngày thứ tư của chương trình, các khách quý trong hành trình được mở khóa một hoạt động mới —— Xe lửa nhỏ trên biển.
Trúc Trúc đã từng ngồi xe lửa nhỏ trong trung tâm thương mại ở khu nghỉ dưỡng nam vọng Bắc Thành, nhưng hành trình hôm nay, nàng ngồi trên một chiếc xe lửa thực thụ.
Xe lửa chạy dọc theo đường ray, "Ầm ầm" tiến về phía trước, bé con nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm biển xanh bao la.
Tốc độ xe lửa không chậm, các bảng quảng cáo và cành cây ngoài cửa sổ vội vàng lướt qua tầm mắt, việc mà Giang Thừa và Kỷ Ngưng phải làm là ôm ngang bé con vào lòng, giữ cho nàng tránh xa nguy hiểm.
Gió nhẹ mang theo hương vị của biển cả, thổi tung những sợi tóc trên trán bé con. Trúc Trúc dùng hai tay vuốt tóc ra, há miệng, nếm một ngụm hương vị của sóng biển cuộn trào.
【 A a a a a a đây là xe lửa nhỏ trên biển trong anime! Đẹp như một xứ sở thần tiên! 】 【 Xem qua rồi, thèm muốn (khóc thương. jpg) 】 【 Ngao ô một tiếng, ta cũng muốn nếm một chút sóng biển... 】 Ngồi trên chiếc xe lửa chạy dọc bờ biển này, tâm trạng của Kỷ Ngưng càng trở nên bình tĩnh hơn.
Khi mới bắt đầu tham gia chương trình, nàng đã rất vất vả mới tìm lại được những hồi ức bị phủ bụi, ký ức bị bóp méo, nhân sinh hỗn loạn, không tìm thấy lối ra và phương hướng. Cho đến khi dần dần, nàng tìm lại được chính mình trong chương trình, cuối cùng cũng biết, mình thực sự muốn điều gì.
Chuyến xe lửa nhỏ này, chạy dọc bờ biển, hướng về phía vùng đất hoang vu.
Mỗi lượt đi về mất ba tiếng, đi qua khu ổ chuột, mỗi khi xe lửa dừng lại sẽ có những đứa trẻ nghèo đói lên xe, rụt rè nhìn những du khách trong khoang.
Tiếng "Bang đương bang đương" vang lên, là âm thanh quen thuộc của xe lửa.
Kiều Nhân Nhân không đành lòng nhìn những đứa trẻ bất hạnh, đã sớm chuẩn bị trước, đổi sẵn tiền xu, nhét vào túi tiền của bọn nhỏ.
Bé con Trúc Trúc không có tiền, nhưng nàng có kẹo và quà.
Bé con chia kẹo và quà cho những đứa trẻ ở Toby kéo, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bọn chúng, nàng ngẩng đầu nhìn ba mẹ, đôi mắt trong veo, thuần khiết.
Các khách quý trong khoang đã giao điện thoại, giao cả tiền, hai bàn tay trắng đi ra ngoài.
Lúc này, trên chiếc xe lửa nhỏ này, bọn họ giơ tay xin Đào đạo.
"Cho mượn một chút."
Đào đạo: ?
"Sẽ trả." Kỷ Ngưng nói, "Keo kiệt vừa thôi chứ!"
Đào đạo bủn xỉn, móc từ trong túi ra ví tiền.
Các khách quý rất thuần thục, cướp sạch ví tiền của hắn.
Đào đạo không khỏi cảm thấy có chút bi thương.
Trả hay không cũng không sao, nhưng sao có thể nói hắn keo kiệt trước ống kính được chứ!
...
Các khách quý đã đặt vé máy bay khứ hồi.
Tối mai sáu giờ, bọn họ sẽ đúng giờ lên đường đến sân bay Toby kéo, ai về thành phố của người nấy, sau lần tạm biệt này, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau.
Kiều Nhân Nhân trong kỳ chương trình này, rất có cảm giác tồn tại.
Fan sự nghiệp leo tường, mới bò được một nửa, cô bây giờ đã có hai thần tượng, một là nam thần thời học sinh, từ phong quang vô hạn đến dần nghèo túng, giờ chậm rãi, lại thêm vài phần ánh sáng. Và một người nữa là tiểu hoa mới nổi, càng ngày càng có nhiều người hâm mộ Kỷ Ngưng, đa số người hâm mộ tin tưởng vào thực lực của cô, càng tin tưởng vào con mắt của đạo diễn Lư, quá trình từ khi quay phim đến khi công chiếu, cần một khoảng thời gian dài chờ đợi, nhưng sự chờ đợi này, chắc chắn là đáng giá.
Kiều Nhân Nhân vẫn tuân theo nguyên tắc fan sự nghiệp, thường xuyên phá hoại cơ hội riêng tư của Kỷ Ngưng và Giang Thừa.
Những fan CP "Nhất Kỷ Tuyệt Thừa" trên mạng và người hâm mộ sự nghiệp này quả thực không đội trời chung, chương trình sắp kết thúc rồi mà vẫn không cho "đẩy thuyền"!
Trong bữa tối cuối cùng của chương trình, các khách quý quyết định tự xuống bếp.
Khác với kỳ đầu tiên của chương trình, lần này, tài nấu ăn của mọi người đều đã có sự tiến bộ nhất định. Đinh Mộ Vân trước đây thỉnh thoảng vẫn vào bếp nấu cơm, món chính mặc dù toàn do Hướng Tinh Huy bày vẽ trong bếp, nhưng món ăn gia đình đối với cô mà nói thì dễ như trở bàn tay. Đồng Chi Nhạc đã lén học được vài chiêu của Chương Ngạn Hi, khi xào rau thì hai người giúp đỡ lẫn nhau, cư dân mạng đã nhận ra, đôi CP này có lẽ đã bí mật thành đôi rồi, có điều fan của Ảnh đế đã qua thời rồi càng ít, nhiều người hơn là thật lòng chúc phúc cô em gái và fan CP của cô, đây gần như là một bí mật ai cũng biết, không ai tổn thất cả.
Tổ Người Bình Thường xuống bếp, làm món đùi gà kho mà bé con Trúc Trúc thích ăn nhất.
Kỷ Ngưng nhanh chóng hóng hớt chuyện, lặng lẽ nói với Giang Thừa, tối qua Đồng Chi Nhạc đã xác định quan hệ với Chương Ngạn Hi rồi.
Sự nghiệp của Chương Ngạn Hi không hề trì trệ mà tiến triển tốt, Đồng Chi Nhạc xem được một câu trả lời hợp lý trên mạng, dù trong lòng rung động nhưng con đường phía trước quan trọng, nàng có chút chùn bước. Chính Chương Ngạn Hi kiên quyết nói với nàng, ai bảo hai người không thể cùng nhau bước đi?
"Châu Châu mụ mụ có liên lạc với Mộ Vân tỷ." Kỷ Ngưng nói, "Nàng đã nhờ luật sư tư vấn, kiện giành quyền nuôi con, khả năng thắng rất cao. Thực ra Hướng Tinh Huy cũng không hoàn toàn chỉ vì tiền, chấp niệm lớn nhất của hắn vẫn luôn là có một đứa con của mình. Vì chấp niệm này, hắn không tiếc làm tổn thương Mộ Vân tỷ, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng."
"Còn có Đồng Chi Kỳ nữa." Kỷ Ngưng cười nói, "Hắn bảo duyên phận giữa cha mẹ và con cái chính là do chương trình này mà ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ hòa giải với mụ mụ của mình. Tham gia tròn ba kỳ chương trình, Đồng Chi Kỳ vốn dĩ đến vì muội muội, bây giờ cũng coi như cầu được ước thấy rồi."
Đồng Chi Kỳ gia nhập vào cuộc trò chuyện của họ, có chút không tình nguyện nói: "Vốn chỉ đến vì muội muội thôi, không ngờ lại xuất hiện một người qua đường Giáp."
"Ngươi đang nói ta sao?" Chương Ngạn Hi thò nửa người ra từ trong bếp.
Khi Kỷ Ngưng nói chuyện, Giang Thừa luôn luôn chăm chú lắng nghe.
Nghe đến cuối, hắn hỏi: "Nghe hết chuyện của tất cả khách quý, còn chuyện của mình thì sao?"
"Nói đến chuyện này." Kỷ Ngưng nheo mắt lại, "Kiều nhân nhân còn đang để mắt tới ta đây này!"
Kiều nhân nhân ngồi ở phòng khách, tận hưởng điều hòa mát lạnh, ung dung tự tại chờ ăn cơm.
Đôi mắt sáng ngời, chăm chú quan sát tiểu hoa mới nổi và Giang Thừa.
Khi chạm mặt, Kỷ Ngưng làm mặt quỷ "lêu lêu".
Giang Thừa nắm lấy cổ tay Kỷ Ngưng, kéo nàng đi.
"Đi đâu vậy?"
"Không phải bảo đi thám hiểm sao?"
"Còn chưa đến giờ mà!" Kỷ Ngưng bị kéo đi, vội vàng đặt chiếc đĩa trong tay xuống, "Chờ một chút, ta phải cất kỹ thịt kho tàu và chân gà con trước đã!"
Trên tầng hai của nhà nghỉ trong rừng, ở góc hành lang, khi đẩy cửa ra sẽ thấy một sân phơi nhỏ.
Sân phơi chất đầy đồ đạc linh tinh, ngồi ở đây ngắm sao trời cũng không lãng mạn chút nào. Nhưng Kỷ Ngưng phát hiện một lối đi bí mật khác, dọn dẹp đồ đạc linh tinh, kê một cái thang gỗ, lắp xong thang gỗ rồi leo lên trên, có thể lên được nóc nhà nhỏ thật sự.
Kỷ Ngưng lắp xong thang gỗ, quay đầu nói: "Nhưng mà đúng là còn chưa tới giờ!"
Giang Thừa đã chịu đựng một ngày, không muốn đợi nữa.
Thà đối mặt còn hơn trốn tránh.
Thang gỗ lung lay sắp đổ, hắn đỡ lấy, nắm lấy tay Kỷ Ngưng.
"Không cần đỡ." Kỷ Ngưng nói, "Ta rất giỏi leo tường."
Nàng kể cho Giang Thừa, ngày đầu tiên gặp Trúc Trúc ở nhà họ Kỷ.
Tiểu bảo bập bẹ gọi "mụ mụ", Kỷ Ngưng cãi nhau một trận với cha mẹ, sau đó thu dọn đồ đạc, khoác cái ba lô xấu xí, mang theo con bỏ nhà ra đi.
Nói chính xác thì, đó là lần đầu nàng trèo tường bỏ trốn.
Khó khăn lắm mới lên đến chỗ cao nhất, dò đường cho Trúc Trúc, vừa quay đầu lại đã thấy bảo bảo tự đá đôi chân ngắn ngủn, lắc lư đẩy cửa đi ra.
"Trốn đi mà không nhìn đường sao?" Giang Thừa nhỏ giọng nói.
Đến gần lúc chia tay, khiến hắn mất hết hứng thú.
Nhưng khi nàng lên cao, quay lại khoe khoang thành công trèo tường, đôi mắt cong cong cười, đáy mắt hắn cũng nhuộm ý cười.
"Ta không nhìn đường." Kỷ Ngưng nói, "Từ nhỏ đến lớn, con đường nào ta tự chọn, cuối cùng đều bị phủ nhận. Đơn giản là không nhìn đường mà cứ mò mẫm đi tiếp, biết đâu sẽ tìm được phương hướng mới."
Họ đi theo con đường bí mật mà Kỷ Ngưng tìm được, leo lên nóc nhà nghỉ.
Ở trên nóc nhà này có thể thấy đầy sao trời, nhìn xa xa, còn có thể thấy lờ mờ những cánh bướm xinh đẹp trong ngôi nhà kính giữa rừng.
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Giang Thừa hỏi.
Kỷ Ngưng tìm một chỗ thoải mái trên nóc nhà ngồi xuống.
Khác với Bắc Thành, Toby quanh năm như mùa hè, nàng nói, nàng không thích mùa đông lạnh giá.
Nàng còn nói, nàng ghét bị quản thúc.
Cha mẹ quản nàng, tùy ý quyết định cuộc đời nàng, nàng liền tùy hứng chọn một mục tiêu rời khỏi Bắc Thành, vào đêm khuya ngày đó gặp hắn.
Kiều nhân nhân cho rằng tiểu hoa mới trở lại đã ầm ĩ vì chuyện cp, chẳng có lợi cho sự nghiệp, nàng lại càng muốn làm như vậy.
"Ngươi nói xem, có phải mỗi lần cãi nhau với người khác, ta lại càng đến gần ngươi hơn không?"
Giang Thừa nhìn nàng.
Kỷ Ngưng đang cười, tóc mai khẽ rung, ánh sao lấp lánh như tô điểm trong đáy mắt nàng.
"Ta bị đẩy về phía ngươi, lại không vui, tự mình giữ một khoảng cách với ngươi."
"Giang Thừa, thật ra nhiều năm như vậy, đối với ngươi một chút cũng không công bằng."
"Ta không cần công bằng."
"Sao mà hào phóng quá vậy!" Khóe miệng Kỷ Ngưng cong lên càng sâu, nhìn ra xa, "Trước đây ta đang nghĩ, hay là đừng khôi phục ký ức, đợi khi nào khôi phục lại thêm một phần thiệt thòi."
Nàng thiệt thòi với Trúc Trúc.
Chưa từng hỏi qua ý kiến của con, trực tiếp đưa con đến thế giới này, chịu bao đau khổ.
Đối với Giang Thừa cũng vậy, nàng cũng có lỗi.
Nói đi là đi, làm đảo lộn cuộc sống của người ta.
"Trúc Trúc bảo, cho dù mụ mụ xin lỗi bao nhiêu lần, nàng cũng sẽ nói không sao đâu." Giang Thừa khẽ nói.
Huống chi, lỗi không phải tại nàng.
Tai nạn xảy ra, chính Kỷ Ngưng suýt mất mạng, sao có thể ôm hết trách nhiệm vào mình.
Lúc này, Giang Thừa càng thêm khẳng định, nàng vẫn là không nên nhớ lại bản thân tốt đẹp trong ký ức.
Theo cách nói hiện tại của Kỷ Ngưng, chỉ lát nữa thôi, hắn lại nhận được một tấm thẻ người tốt, kèm thêm một cái thẻ bạn thân.
"Giang Thừa, ngươi chưa từng được kiên định lựa chọn, đúng không?"
Giang Thừa vẫn im lặng.
"Ta nghĩ, khi rời đi mấy năm trước, ta đã rất rõ ràng rồi. Nếu tình cảm như pháo hoa không thể lâu dài, thà giữ lại khoảnh khắc rực rỡ nhất, buông xuống thì sẽ buông luôn."
"Huống chi bao nhiêu năm qua đi rồi, cho dù có nhớ lại, cũng đâu thể lâu đến vậy."
"Trước kia là như vậy, bây giờ..."
Thẻ người tốt và thẻ bạn thân sắp được sử dụng rồi.
Hắn phản kháng có được không?
"Đừng nói nữa." Giọng Giang Thừa buồn buồn, "Không thích nghe."
Hắn thuận tiện bổ sung: "Hơn nữa, ta thấy cũng không còn bao lâu nữa đâu."
Kỷ Ngưng im lặng rất lâu.
Mở miệng lần nữa, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Chỉ còn 5 tiếng nữa thôi."
"Cái gì?"
"Không phải sinh nhật ngươi sao?" Kỷ Ngưng nói, "Vào ngày sinh nhật, hỏi ngươi có muốn ở bên ta không... Ta định tạo bất ngờ, bị nói trước mất 5 tiếng rồi."
"Lại thêm một năm nữa rồi."
"Trước đây không hiểu, bây giờ có thể suy nghĩ cẩn thận rồi."
Giang Thừa hoàn toàn ngơ ngác.
Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật duy nhất của hắn là vào năm đó. Đêm bên đường, hắn ước một điều ước về thời gian có thể dừng lại vĩnh viễn, một điều ước không thực tế.
Thế nhưng, vì sao nàng biết chính xác ngày?
Giang Thừa thăm dò hỏi: "Có phải đã nhớ ra gì không?"
"Vậy có muốn không?" Kỷ Ngưng hếch cằm lên.
Giang Thừa đã cho nàng rất nhiều thời gian.
Nàng dùng khoảng thời gian đó để tự nhủ, ỷ lại là thật, tin tưởng là thật, tốt đẹp sẽ không qua nhanh như chớp, nụ hôn say mượn hơi men cũng xuất phát từ thật lòng.
Hắn đã tiến về phía nàng, bao nhiêu bước chân đều không hề lùi lại.
Hiện tại, Kỷ Ngưng bước ra bước chân của mình.
Nàng cũng muốn kiên định một chút.
Kiên định chọn hắn.
"Có muốn sinh nhật không? Bị sai giờ mất rồi, chắc không còn năm tiếng nữa..."
"Ngươi muốn chọc tức ta à!"
"Kệ ngươi." Kỷ Ngưng đứng dậy, "Ta đi xem Trúc Trúc có ăn hết chân gà chưa."
Nàng vừa bước về vài bước, đột nhiên tay bị giữ lại, còn chưa kịp định thần thì cả người đã ngã vào lòng hắn.
Một cái ôm ấm áp và mạnh mẽ.
Giang Thừa nhẹ nhàng ôm chặt nàng, kéo nàng vào lòng.
Họ lắng nghe tiếng tim mình đập.
Đi đường vòng vèo xa xôi, cuối cùng cũng đã tìm được phương hướng.
Giọng Giang Thừa rất khẽ, như thể sợ không cẩn thận lại làm tỉnh giấc mộng đẹp: "Ngươi đã nói là phải giữ lời."
Trúc Trúc ăn món chân gà con kho tàu do ba mẹ cùng làm cho mình.
Đúng là hương vị của nãi nãi!
Tiểu bé con ăn ngon miệng thì phát hiện không thấy ba mẹ đâu.
Đồng Chi Kỳ có chút đau lòng nói cho cô bé biết, hai người họ chắc là đang đi nói chuyện tâm sự rồi.
Theo phân tích của hắn, rất có thể là đàm phán không thành.
Đồng Chi Kỳ lắc đầu, nhìn muội muội ngốc và người qua đường Giáp đang ăn đồ kho.
Chuyện nên xảy ra thì không, mà chuyện không nên xảy ra thì lại sập, là chuyện gì đây?
"Đàm phán không thành là sao ạ?" Tiểu bé con ngơ ngác hỏi.
"Thôi vẫn là không biết thì tốt hơn, không có gì tốt cho con đâu."
Đồng Chi Kỳ đầy ẩn ý vỗ vỗ đầu cô bé.
Giống như là đang vỗ quả bóng cao su nhẹ nhàng hai cái.
Trúc Trúc cầm chân gà, ăn miệng đầy dầu.
Nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, tiểu bé con vội chạy đến.
"Mụ mụ! Mụ mụ!" Trúc Trúc mở hai tay nhỏ bé ra muốn ôm một cái.
Kỷ Ngưng liếc nhìn đôi tay nhỏ và cái miệng nhỏ bóng loáng như thoa mỡ của cô bé.
Cả người lóe lên về phía sau, đẩy Giang Thừa ra phía trước.
Người ôm Trúc Trúc là Giang Thừa.
Đồng Chi Kỳ không đành lòng nhìn, cúi đầu luôn.
Đinh Mộ Vân nhỏ giọng nói: "Sao mặt Ngưng Ngưng đỏ quá vậy?"
Các fan sự nghiệp "Bật dậy" một tiếng từ trên ghế sofa.
Sai lầm rồi, vừa rồi nên cản bọn họ lại mới đúng!
"Mụ mụ, mặt của mẹ--" tiểu bé con rúc vào lòng ba, chỉ chỉ má mẹ.
Kỷ Ngưng có chút chột dạ, sờ sờ hai má mình: "Sao vậy?"
Một giây sau, Trúc Trúc như ngửa người ra, khuôn mặt nhỏ xíu áp sát vào má mẹ.
"Bẹp" một tiếng, dùng sức hôn mụ mụ một cái.
"Dầu đấy!" Bảo bối toe toét miệng cười.
Vừa quay đầu, nàng phát hiện ba ba cũng đang nhìn mình.
Bảo bối dùng tay nhỏ lau miệng, hôn gió một cái.
Đây chính là sự đối đãi khác biệt giữa Trúc Trúc cho mụ mụ và ba ba.
Giang Thừa cười.
Nụ hôn gió nhỏ thôi à? Không có gì lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận