Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 11: Nàng là bị lừa bán tiểu thiên kim! (length: 12568)

Kỷ Ngưng nhận thấy rõ, bọn họ đều đang tránh né nàng.
Phù Hiểu Mạn cùng phù thúc thì thầm, quản gia cùng Kỷ Quốc Đình bàn bạc nhiều lần, phó bí thư cao cấp của Phó Minh Á là Lâm Lị vào giờ nghỉ cũng vội vã đến, và bọn họ, thực sự muốn đưa nàng rời đi.
Ngoài ra, mỗi người trong nhà này, mỗi một câu nói nghe như thể ân cần hỏi han qua loa bình thường, đều mang ý đồ.
Bọn họ đang giám thị nàng.
Kỷ Ngưng đoán, đó là một bí mật.
Chạm vào bí mật kia, cũng đồng nghĩa với việc, chạm đến quãng thời gian trống rỗng kéo dài bốn năm của nàng.
Như Kỷ Quốc Đình nói, thời gian từng giây trôi qua, điều nên trân trọng nhất, chính là khoảnh khắc hiện tại.
Nhưng không ai có tư cách cắt bỏ quá khứ của nàng, bóp méo cuộc đời nàng.
Kỷ Ngưng đi ra khỏi cổng an ninh, không hề ngoảnh đầu lại.

Lâu chủ Tiểu Chu nhiệt tình trong tổ diễn đàn giải trí đăng bài, diễn đàn này thường ngày chủ đề là đại chiến giữa fan và anti-fan, lúc này đột nhiên xuất hiện một bài viết mang tính chất "giải cứu tiểu khổ qua" công ích, trở thành một dòng chảy trong lành trong nhóm.
Ngày càng có nhiều cư dân mạng "ngồi lỳ" trong bài đăng này, không muốn bỏ lỡ lời Lâu chủ. Mạng lưới rộng lớn, trong thiên hạ đều là bạn trên mạng, mọi người xâu chuỗi nhau chia sẻ những chuyện đã hóng hớt được ở khắp nơi, nhiệt độ bài đăng ngày càng tăng cao.
【Tôi có một người bạn cùng phòng ở thôn Vĩnh Thụy, cô ấy kể thôn đó đặc biệt nghèo, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng, mấy năm trước có một người thi đậu đại học, cô ấy cũng rất ít qua lại với gia đình. Đợi đến khi tốt nghiệp, cô ấy tìm được công việc không tồi, mỗi lần nhận được điện thoại của bố mẹ, chưa để họ than thở thì cô ấy đã khóc trước, còn nói bị chủ nhà đuổi, cầu xin bố mẹ cho mượn ít tiền để cứu cấp.】 【Ở trên lầu, sau đó thế nào?】 【Hiện tại chúng tôi đã tốt nghiệp đại học được nhiều năm ở các thành phố khác nhau, rất ít khi liên lạc. Nhưng mà xem trang bạn bè của cô ấy, sống rất thoải mái, tôi vừa vào xem, dịp Tết năm ngoái, cô ấy còn một mình đi du lịch đấy.】 【Tôi cảm thấy với tình cảnh của Trúc Trúc, người nhà chưa chắc đã chịu cho cô bé đi học, đừng nói là lên đại học.】 【Giúp đỡ các em nhỏ là việc tốt, nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần…】 Cũng có người không biết tiểu khổ qua trong miệng mọi người là ai, đang muốn tìm ảnh xem thì Lâu chủ đã cập nhật nội dung bài viết chính.
Cuối cùng thì Lâu chủ đã đến thôn Vĩnh Thụy, ảnh chụp là chụp từ xa, vô tình thấy được cả em trai của Trúc Trúc. So với em trai được ăn mặc như cậu ấm nhỏ, thì Trúc Trúc giống như nhặt được vậy, đến cả bím tóc cũng không được buộc chặt, vẫn là một bà lão hiền lành trong thôn gọi cô bé lại, chải tóc giúp. Tống nãi nãi vất vả lắm mới tìm được một cái dây thun vàng kiểu cũ, buộc cho cô bé một cái bím tóc cao, khiến đứa nhỏ trông như một cục đất nhỏ.
【Mẹ Diệu Tổ bớt bớt lại đi, có cho con mặc long bào thì cũng không ra dáng thái tử. Thường ngày thì bắt nạt chị, giờ lại muốn dính hơi chị à?】 【Phải công nhận, bà lão này tết tóc cho bé quá là có lực, giống bà nội tôi ghê! Tết chặt đến nỗi mắt tròn của bé muốn thành mắt lồi luôn!】 Lâu chủ chủ yếu dùng hình thức văn bản, phát sóng trực tiếp tình hình ở thôn Vĩnh Thụy.
Nghe nói, dạo gần đây thôn Vĩnh Thụy có quá nhiều "cọ nhiệt" từ các kênh truyền thông xã hội, Tần Mỹ Lan đã rút kinh nghiệm từ lần trước bị Điềm Điềm Quyển Nhi "chơi một vố", bây giờ với ai cũng mặt lạnh tanh. Đồng thời, bà ta còn rất khoe mẽ, con còn chưa được nổi tiếng thì bà ta đã ra vẻ như người đại diện rồi, chặn hết người ngoài, nói là không tiện chụp ảnh.
【Lâu chủ: Báo! Chúng ta đã đưa vật tư đến nhà bé gái một cách thuận lợi.】 【Lâu chủ: Lại báo! Hộp sữa kia đã được mở ra, Diệu Tổ đang uống rất ngon lành.】 Cư dân mạng: ?
...
Trúc Trúc buộc bím tóc cao, đầu nhỏ hơi đau.
Cả đôi mắt cũng bị kéo đau.
Một cô ở trong số những người tặng quà, thật sự không thể nhìn nổi, lại giúp cô bé chải lại tóc.
Đứa bé nghe họ nói, là đã phải khó khăn thế nào, mới có thể đến được nơi đây.
Cô bé chưa xem ti vi, cũng chưa đi xa bao giờ, lần duy nhất tiếp xúc với thế giới bên ngoài, là khi được đoàn làm phim chở đi thu hình.
Mấy cô chú tốt bụng nói cho Trúc Trúc biết, họ đều từ nội thành Nam Thành đến.
Thì ra, từ nội thành Nam Thành đến thôn Vĩnh Thụy, đã là một khoảng cách rất xa rồi.
"Cô ơi, cô biết Bắc Thành ở đâu không ạ?" Cô bé giọng ngọng nghịu hỏi.
"Nơi này của chúng ta là Nam Thành, Bắc Thành chắc chắn xa hơn, phải đi máy bay mới đến được, dù sao cũng là một ở nam một ở bắc mà." Cô ấy giải thích xong, lại chu đáo bổ sung, "Chắc Trúc Trúc nghe không hiểu đâu, đợi lớn lên học môn địa lý thì sẽ hiểu."
"Trúc Trúc muốn đến Bắc Thành hả?"
Cô bé ra sức gật gật đầu.
Mẹ của cô bé ở Bắc Thành.
"Vậy nên phải cố gắng học hành thật giỏi, nắm bắt tri thức, rồi sẽ có cơ hội rời khỏi ngọn núi lớn này thôi."
"Đợi đến khi vào đại học, Trúc Trúc có thể đến Bắc Thành."
Ánh mắt cô bé, giống như ngọn nến lay lắt bị gió thổi, chầm chậm, lờ mờ xuống.
Trong thôn có các anh chị thi đỗ đại học, họ đều rất cao lớn, như người lớn.
Trúc Trúc đang ở rất xa, mẹ không biết cô bé ở đâu.
Mà mẹ... Trúc Trúc biết mẹ ở Bắc Thành, nhưng phải đợi rất lâu về sau, đợi đến khi cô bé lớn lên, mới có khả năng đi tìm mẹ.
Chú chim nhỏ líu ríu đứng trên ngọn cây, một lát sau liền vỗ cánh bay cao.
Bé con Trúc Trúc không có cánh, ủ rũ cúi đầu.
Nhưng rất nhanh, cô bé đã tự an ủi chính mình.
Nhưng mà mẹ có thể tham gia chương trình «Thay đổi nhân sinh», giống như tình tiết gốc vậy, lần này, hai người sẽ cùng nhau tham gia.
"Alo?" Tần Mỹ Lan nghe điện thoại, "Anh nói lớn lên chút, tôi nghe không rõ."
Là Triệu Võ gọi đến.
Không biết có phải bên kia sóng có vấn đề không, mà Tần Mỹ Lan nghe không rõ, suýt chút nữa muốn nhét ống nghe vào lỗ tai rồi, bà ta bịt một bên tai, vội vã đi ra ngoài.
Mấy cô chú đến thăm Trúc Trúc đã để lại cho cô bé rất nhiều tấm danh thiếp.
Họ nói, mỗi một số điện thoại trên danh thiếp, đều có thể liên lạc được, đồng thời còn mang thuốc bổ cho Triệu nãi nãi, bày tỏ thành ý muốn giúp đỡ bé các khoản chi phí học tập và sinh hoạt cơ bản trong mười mấy năm tới.
Triệu nãi nãi dù chưa từng thấy chuyện lớn, nhưng cũng biết là cháu gái muốn đi chương trình chứ ai mà thèm mấy thứ tầm thường này, bà ta nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường rõ ràng.
Mấy người tốt bụng cứ phải giữ nụ cười trên môi cả buổi, mặt ai nấy cũng hơi đơ. Hai bên cứ giằng co như vậy, im lặng rất lâu.
Cả gia đình này rõ ràng chỉ giỏi nói hay, làm thì dở lại còn tham lam, cũng khó trách hai ngày trước, vị chủ kênh nọ tức giận đến nỗi lật mặt với bọn họ.
Mấy người tốt bụng kia cũng không có ý định kiếm ăn từ mạng internet, tới đây chuyến này, hoàn toàn là vì con bé, lúc này nhìn thấy thế, không kìm được thở dài cho Trúc Trúc trong lòng.
Trong đó Lâu chủ Tiểu Chu nhiệt tình, đồng thời cập nhật tiến độ vào bài đăng.
Chủ đề thảo luận ngày càng lên cao, cảm xúc của cư dân mạng cũng ngày càng kịch liệt.
【A a a a cái nhà này thật không biết điều.】 【Như thế này có được coi là ở vùng khỉ ho cò gáy thì sẽ ra dân lưu manh không?】 【Lòng tốt của cư dân mạng cũng có giới hạn thôi…】 Trúc Trúc không hiểu được sự giằng co im lặng giữa các người lớn, càng không biết mình lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mạng internet.
Cô bé chỉ nhìn Tần Mỹ Lan đang nghe điện thoại ngoài cửa.
"Dựa vào đâu mà không cho đi tham gia chương trình?"
"Cơ hội tốt như vậy, nếu Tiểu Kiệt mà được chọn, thì tôi đánh trống khua chiêng tiễn đi rồi."
"Đều đã đồng ý với đoàn làm phim rồi thì cô bắt tôi phải nói sao?"
Tần Mỹ Lan đanh đá, nhưng đó chỉ là trước mặt người ngoài, trên thực tế, việc lớn việc nhỏ trong nhà, vẫn phải do Triệu Võ quyết định. Đầu dây bên kia, Triệu Võ kiên quyết phản đối việc Trúc Trúc lên chương trình, bà ta nóng ruột muốn chết, nói rát cả lưỡi vẫn không thuyết phục được chồng mình.
Bà bà của cô ta cũng không biết con dâu đang sốt ruột cái gì, cũng chỉ mở miệng "bà bà bà".
Cô bé quay trái quay phải liên tục.
Khiến đầu nhỏ của cô bé xoay đến chóng cả mặt.
Tần Mỹ Lan nói không ngừng, lông mày nhăn lại như sắp giết chết ruồi.
Triệu Tiểu Kiệt tìm mẹ đòi ôm, bà ta xua tay, để mặc cho con tự chơi một lát.
Tai Trúc Trúc dựng đứng như tai của Thuận Phong Nhĩ, kinh ngạc nhìn, tim nhỏ lại hụt hẫng...
Không được tham gia chương trình sao?
Trúc Trúc vất vả lắm mới giữ được cái mạng nhỏ, chỉ thiếu một chút nữa thôi, là có thể gặp mẹ.
Ngoài phòng, giọng Tần Mỹ Lan vốn gay gắt, ngạo mạn cũng dần bị dập tắt, mặt bà ta không cam lòng.
"Anh phải cho tôi một cái lý do chứ..."
"Thật không có lý lẽ, một con hoang, vẫn không thể xuất đầu lộ diện được sao?"
Âm thanh chói tai vang vọng bên tai Trúc Trúc.
Vì kích động, Tần Mỹ Lan không kìm được âm lượng, ngay cả những cư dân mạng tốt bụng ở trong phòng này cũng nghe thấy rõ ràng.
Cô a di vừa tết tóc cho Trúc Trúc, sắc mặt tối sầm lại.
Thật quá đáng, nói cái gì vậy chứ?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lo lắng, nhưng cũng đành bất lực.
Lâu chủ Tiểu Chu tiếp tục dùng văn bản để phát sóng trực tiếp khúc nhạc dạo đầu này, những người trên diễn đàn suy đoán Trúc Trúc thực sự đã được đoàn làm phim «Thay đổi nhân sinh» để mắt tới, chỉ là hiện tại lại có vấn đề xảy ra, có khả năng sẽ hủy bỏ việc ghi hình.
【Con hoang là ý gì?】 【Ác độc quá, nghe những lời này chắc đứa trẻ khó chịu lắm…】 Cô bé nhìn Tần Mỹ Lan đang há miệng.
Cô bé chỉ còn một chút, một chút hy vọng cuối cùng để được gặp mẹ.
"Không đến thì thôi, tôi gọi điện thoại cho đoàn làm phim được chưa, anh gấp cái gì!" Tần Mỹ Lan tiếp tục nói, "Nhưng mà dù không đi, anh cũng phải nói cho tôi biết lý do."
Trúc Trúc nóng ruột, hai chân nhỏ "đăng đăng đăng đăng" xoay vòng tại chỗ.
Cô bé muốn chạy lên trước, cầu xin mẹ và em trai...
Theo Tần Mỹ Lan, Trúc Trúc quá chướng mắt.
Nàng rất khó chịu, đá một cái bay ra ngoài đứa nhỏ này, tiếp tục đối với điện thoại di động lớn tiếng nói: "Dù sao ngươi không nói rõ ràng, ta liền không đồng ý. Tín hiệu không tốt, ngươi nói ——"
Một cước này, vội vàng không kịp chuẩn bị, Trúc Trúc bị đạp phải nháy mắt văng ra.
Tiểu đoàn tử thật sự như là một cái tiểu cầu, bị đá ra rất xa.
Đau đớn cắn nuốt bé con, lại từ đáy mắt toát ra, là bất lực.
Người bạn trên mạng đến thăm nàng cũng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy em trai nàng cười ha ha.
"Đáng đời đáng đời..."
"Tạp chủng tỷ tỷ đáng đời!"
Trúc Trúc đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Các người lớn đều chạy lên đỡ nàng, nói với nàng đừng sợ, tức giận đến giúp nàng đi chất vấn Tần Mỹ Lan.
"Đứa bé kia thân phận không phải bình thường!" Đầu kia điện thoại, Triệu Võ cơ hồ hét lên, "Hỏi một chút xem sao! Hài lòng chưa hả?"
"Thân phận gì?"
Tần Mỹ Lan nghe không hiểu, nghe một trận động tĩnh, nhíu mày quay đầu.
Nàng bị đám người từ trong thành đến vây quanh, mà cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Trong thôn bọn trẻ chưa từng thấy xe cảnh sát, vẫn là một dãy xếp hàng nhiều xe cảnh sát như vậy, quá oai phong.
Thẳng đến khi, lực chú ý của bọn chúng, lần nữa bị hấp dẫn.
Một đứa trẻ lớn chỉ vào bầu trời xanh thẳm.
"Là máy bay... Chỗ đó có máy bay!"
Trong diễn đàn, bạn trên mạng vẫn ở trang nhất.
【Sao không có động tĩnh gì vậy?】 【Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ sao...】 【Bằng không thì sao? Đó là con người ta, cũng không thể đem đi được.】 【Trúc Trúc rốt cuộc đã làm sai cái gì, dựa vào cái gì phải chịu nhiều ủy khuất như vậy?】 【Liệu có ai có thể bảo vệ bé con không? Quá đau lòng, dù ở cách màn hình cũng có thể cảm giác được sự bất lực của đứa trẻ.】 Các bạn trên mạng ở trang nhất, càng ngày càng ít.
Lại có càng nhiều bài viết mới, thu hút sự chú ý của mọi người.
Bài viết này vốn nên chìm xuống.
Tựa như trong cốt truyện ban đầu, Trúc Trúc cuối cùng sẽ bị lãng quên.
Thế mà vận mệnh, lại quanh co mang đến một bước ngoặt kỳ diệu.
【Chủ thớt: Ta đã trở về.】 【Chủ thớt: Phục rồi, chớp mắt một cái đã ở hiện trường hóng chuyện ăn dưa đầu tiên.】 【Chủ thớt: Đến cả máy bay tư nhân cũng tới... Bọn họ nói em bé khổ qua là tiểu thiên kim bị bắt cóc của một gia tộc giàu có ở Bắc Thành!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận